Điện thoại được kết nối.
Chuông reo lên hai tiếng đã rất nhanh được Mạch Trường Thanh bắt máy.
“Ninh Ninh, lâu quá rồi không thấy cô gọi cho tôi đó.” Giọng điệu bên trong điện thoại tỏ ra vồn vã.
“Ừm, thời gian này hơi bận nên không liên lạc được với anh.”
Hạ Huyễn Thần đã từng cảnh cáo cô không được liên hệ quá mật thiết với Mạch Trường Thanh, cho nên những ngày ở bên cạnh anh, Tạ Ninh rất cẩn thận, không không dám nhận tin nhắn của Mạch Trường Thanh, càng không dám trả lời.
Không biết là Mạch Trường Thanh có cảm thấy không vui vì mình bị cô phớt lờ như thế không nữa.
“Tôi xin lỗi nhé.”
“Đừng nói thế, tôi chỉ lo lắng không biết cô có gặp chuyện gì không thôi.” Mạch Trường Thanh cười nhẹ: “À, hôm nay Ninh Ninh gọi cho tôi có gì không?”
Thời gian trước Tạ Ninh đột nhiên không liên lạc được, Mạch Trường Thanh hiểu cô đang trong tình trạng khó xử nào đó, bây giờ lại có thể gọi cho anh, hẳn là mọi chuyện đã được giải quyết.
“À, ừ, tôi muốn hỏi thăm… hỏi thăm một chút thôi.” Tạ Ninh ngập ngừng khiến Tưởng Y ra sức thúc giục.
“Chúng ta đúng là có thần giao cách cảm đó, tôi cũng đang muốn gặp Ninh Ninh mà không biết làm sao.” Mạch Trường Thanh vui vẻ đáp.
“Có chuyện gì ư, cần tôi giúp không?” Tạ Ninh nhanh nhảu.
“Là thế này, tối nay tôi có một buổi tiệc thường niên của một tạp chí thời trang, nhưng mà nhà của trợ lý Tiểu Kiệt có chút chuyện, cho nên tôi đang tìm một người có thể đi cùng mình.”
Tạ Ninh gãi đầu, trong lòng có chút e ngại: “Vậy sao, trong công ty không còn ai có thể hộ tống anh đi sự kiện tối nay ư?”
Mạch Trường Thanh nghe ra được giọng điệu lúng túng của Tạ Ninh, anh phì cười: “Thật ra Tiểu Kiệt sẽ đưa tôi đến địa điểm tổ chức tiệc rồi cậu ấy sẽ trở về, tôi chỉ cần một tài xế lái xe sau khi tan tiệc thôi, không biết Ninh Ninh có thẻ giúp tôi chuyện này được không?”
“À ra vậy.”
Tạ Ninh ồ lên một tiếng.
Nghe qua công việc có vẻ bình thường, nhưng Tạ Ninh biết là Mạch Trường Thanh cố tình tạo cơ hội để hai người gặp gỡ.
Sau khi đoàn làm phim của dự án “Thiên hạ” bắt đầu chạy bài truyền thông, hình ảnh của Mạch Trường Thanh cũng được đà nâng lên, lượng fan tăng lên gấp đôi, những bài viết và video cắt ghép được tung ra với số lượng đáng kể.
Dù là một người nổi tiếng nhưng Mạch Trường Thanh vẫn luôn tinh tế và đối xử hết mực chân thành với cô khiến Tạ Ninh không khỏi xúc động.
“Nếu anh không chê thì để tôi làm cho, mấy ngày nay tôi tương đối rảnh.”
“Được, cứ quyết định như vậy nhé, tôi sẽ cho người gửi biển số xe cùng chìa khóa trước cho Ninh Ninh, đến nơi cô cứ đi thẳng đến bãi đậu xe trên tầng rồi ở đó đợi tôi là được.”
Buổi tiệc được tổ chức tại tầng thượng của một khách sạn năm sao có tiếng ở Đô Thành, quy tụ cũng phân nửa người của giới giải trí.
Có điều Hạ Huyễn Thần hiếm khi tham dự bởi vì những sự kiện như thế này chung quy cũng chỉ dùng để giới thiệu những tiểu hoa và tiểu sinh mới, anh đã tham gia quá nhiều rồi, hiện giờ không cần thiết phải lộ mặt ở những chỗ đó.
Tạ Ninh nắm rất rõ lịch trình của Hạ Huyễn Thần nên cô khá thoải mái đi đến chỗ hẹn.
Lúc này đã gần mười giờ tối, hẳn là buổi tiệc đã đến lúc tan rồi.
Trước khi đến đây Tạ Ninh đã nhắn tin cho Mạch Trường Thanh, anh rất nhanh đã trả lời, kêu cô đến chỗ bãi xe rồi đợi mình.
Tạ Ninh dễ dàng tìm thấy xe của Mạch Trường Thanh đậu trong góc.
Vừa đi loanh quanh ngắm nghía, đã có lác đác vài người mặc trang phục dạ tiệc đi xuống.
Tạ Ninh kéo mũ thấp xuống, hào hứng nhìn về phía một số gương mặt người nổi tiếng quen thuộc mà cô đã từng có dịp gặp qua.
“Không nghĩ người đó hôm nay lại đến đây…”
Có tiếng người nói chuyện lao xao.
“Tôi cũng ngạc nhiên, còn là đi chung với phụ nữ nữa chứ.”
Một nữ Idol mới nổi hiện nay tò mò.
“Đừng coi thường, cô ấy là thiên kim tiểu thư của nhà họ Châu đấy, tốt nhất là cứ dĩ hòa vi quý thôi.”
Tiểu thư nhà họ Châu?
Châu Sa?
Trong đầu Tạ Ninh lập tức nhảy ra cái tên này.
Sự kiện hôm nay Châu Sa cũng có tham gia ư?
Vậy người đi chung với cô ấy sẽ là ai?
Đột nhiên một cơn ớn lạnh ùa đến khiến Tạ Ninh không khỏi rùng mình.
Đừng nói là Hạ Huyễn Thần nhé.
Vừa nghĩ đến đây, Tạ Ninh đã thấy bóng dáng cao lớn sừng sững trong bộ âu phục màu đen ở cửa ra vào.
Hạ Huyễn Thần đeo một cái kính râm to bự che đi nửa khuôn mặt, bên cạnh là Trương Bình đang cúi đầu theo sau.
Dù không thấy rõ biểu cảm của anh ra sao nhưng hơi lạnh cố hữu toát ra cùng đôi môi mím chặt dễ dàng cho Tạ Ninh biết anh đang không vui chút nào.
Cô nép mình thật sát bên sườn xe của Mạch Trường Thành, im lặng nín thở chờ Hạ Huyễn Thần đi qua.
Anh có vẻ bực bội khi nghe Trường Bình nói gì đó, bàn tay vò nhẹ những sợi tóc mái được tạo hình đẹp đẽ.
Chung quanh đây không có chiếc xe nào nhìn quen mắt, hẳn là Hạ Huyễn Thần đã đậu ở một chỗ khác khu vực này.
Chỉ còn vài bước chân nữa, bọn họ sẽ rẽ một một lối ngoặt được che chắn bởi những cây cột bê tông xám ngoét xù xì, đột nhiên Hạ Huyễn Thần lại dừng lại.
Anh không gỡ kính xuống, nhưng hướng mặt đích thực là đang nhìn sang chỗ Tạ Ninh đứng khiến cô giật thót người.
Không thể nào Hạ Huyễn Thần phát hiện ra cô ở đây được.
Tạ Ninh cố gắng hạ thấp thân người, gần như nằm bò sát xuống gầm xe, chờ đợi Hạ Huyễn Thần quay đầu bỏ đi.
Nhưng dường như Hạ Huyễn Thần đã nhận ra được gì đó.
Anh giơ tay ra hiệu cho Trương Bình rồi chậm rãi đi đến một góc trong bãi đỗ xe.
Tạ Ninh nín thở nhìn Hạ Huyễn Thần ung dung rút một điếu thuốc, cũng không bật lửa, chỉ nhàn nhã xoay trong tay rồi yêu cầu Trương Bình nói tiếp.
Cái eo và sống lưng của Tạ Ninh cong vòng, cô bắt đầu cảm nhận được sự nhức mỏi râm ran và cơ bắp căng cứng với tư thế kỳ quặc này của mình.
Sao Hạ Huyễn Thần vẫn còn chưa đi?
Rõ ràng xe của anh không đậu ở chỗ này.
Cho đến khi Tạ Ninh đã hết sức chỉ muốn nằm rạp xuống đất, lúc này một bóng dáng thướt tha đi đến trong tầm mắt.
Dù chỉ nhìn thấy được bắp chân thon thả và đôi giày cao gót đắt đỏ nhưng Tạ Ninh biết chắc đó là Châu Sa.
Cũng chỉ có cô ấy mới có thể tự nhiên tìm đến Hạ Huyễn Thần và tiếp xúc thân mật với anh như thế.
Có thể nói Châu Sa chính là vị cứu tinh của Tạ Ninh, cô ấy vừa đến nơi nói gì đó, Hạ Huyễn Thần lập tức rời đi.
Cả ba cùng nhau theo một lối khác biến mất khỏi tầm mắt của Tạ Ninh.
Cô vuốt lồng n.g.ự.c đã nổi trống bình bịch, lọ mọ đứng dậy muốn gọi cho Mạch Trường Thanh một tiếng.
Cho đến hiện tại, Tạ Ninh vẫn cảm thấy khó mà đối mặt với Hạ Huyễn Thần.
Cô muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
May mắn thay cuối cùng Mạch Trường Thanh cũng xuất hiện.
Anh vắt áo vest trên vai, bước chân có chút hối hả tiến về phía Tạ Ninh.
“Xin lỗi nhé, tôi đã định rời đi nhưng gặp được người quen nên phải đứng lại hàn huyên đôi câu.”
“Không sao.” Tạ Ninh thở phào một hơi: “Đi thôi nào.”
“Được.”
Chiếc xe rất nhanh rời khỏi khách sạn, băng băng chạy trên đường.
Tạ Ninh vừa lái xe, ánh mắt vừa liếc về phía Mạch Trường Thanh đang thoải mái ngồi bên ghế phụ: “Buổi tiệc vui chứ?”
“Cũng được, nhưng đồ ăn không hợp khẩu vị, bụng vẫn còn chưa no.”
Tạ Ninh vui vẻ reo lên: “Vậy anh có muốn đi ăn khuya không? Tôi cũng thấy đói.”
Mạch Trường Thanh gật đầu, dường như anh chỉ có đợi có vậy để đồng ý.
Quả thật anh lúc nào cũng là người tinh tế và biết quan tâm đến người khác.
Tạ Ninh vừa nghĩ vừa đánh lái sang một con đường nhỏ.
Quán cơm chiên tuy nhỏ nhưng ấm cúng, có cả bàn bên ngoài và trong nhà.
Tạ Ninh dẫn Mạch Trường Thanh đi xuyên qua căn phòng lát gạch hoa cũ kỹ để đến cầu thang gỗ lên lầu.
Trời về khuya, quán ăn không quá đông khách, hai người thoải mái chọn một góc khuất gần ban công ngồi xuống.
“Tiệm cơm này mở lâu lắm rồi, hương vị rất là ngon, tôi và cô bạn thân mỗi tuần phải ghé đây ít nhất một lần đó, hôm nay dắt anh đi cho anh mở mang tầm mắt.” Tạ Ninh nháy mắt tinh nghịch.
“Vậy là tôi có phúc ăn rồi.” Mạch Trường Thanh cười.
Hai phần cơm chiên trứng thơm mùi tỏi phi rất nhanh được đưa lên, đi kèm với dĩa đồ ăn mặn xanh xanh đỏ đỏ trông đẹp mắt.
Tạ Ninh không khách sáo ngay lập tức múc một muỗng lên bỏ vào trong miệng.
“Ngon thật.” Mạch Trường Thanh không tiếc lời khen.
“Tôi không nói sai chứ.” Tạ Ninh cười khúc khích trước sự đồng tình của Mạch Trường Thanh.
Một bàn ăn rất nhanh bị càn quét sạch sẽ.
“Thật vui vì cô đã đi cùng tôi hôm nay, thời gian qua không liên lạc được với cô tôi đã rất lo lắng.”
Tạ Ninh ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hiền hòa của Mạch Trường Thanh có chút lúng túng.
Cô không dám kể cho anh nghe những chuyện đã xảy ra với mình.
“Nếu có chuyện gì đừng ngại, nhất định phải nói cho tôi biết nhé.” Ngược lại Mạch Trường Thanh lại vô cùng chân thành.
Dường như anh nhận ra được Tạ Ninh đang gặp vấn đề rắc rối gì đó.
“Thật ra có chuyện này tôi muốn nhờ anh…!” Tạ Ninh xấu hổ gãi mũi.
“Cứ nói đừng ngại, giữa chúng ta không cần câu nệ.” Mạch Trường Thanh cổ vũ.
“Tôi đã nghỉ việc ở Thần Uy Bạo Vũ rồi.” Tạ Ninh quyết định thẳng thắn.
Đồi lại chỉ là một tiếng ồ nhỏ của Mạch Trường Thanh như thể anh chẳng hề ngạc nhiên trước tin tức chấn động này.