Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Chương 6




Tạ Ninh mơ một giấc mơ dài.

Trong mơ cô trở lại cuộc sống ở thế giới trước, nghèo khổ, hèn kém.

Một ngày mười hai tiếng vùi đầu bên máy tính và điện thoại.

Bị khách hàng mắng chửi, bị đồng nghiệp khinh thường, bị cấp trên quấy rối.

Nhưng tệ nhất là cô chẳng có đến một người để thở than, để an ủi.

Mỗi lần gọi điện thoại về nhà, cô chỉ có thể cười hềnh hệch nói với người ở đầu dây bên kia rằng ở thành phố nhộn nhịp biết bao nhiêu, rằng công việc vui biết bao nhiêu.

Tiền tiêu xài không đủ, vậy mà mỗi tháng vẫn chắt chiu gửi vào tài khoản tiết kiệm của người mẹ ở quê nhà tỉnh lẻ.

Có một lần, vì bị khiếu nại, tháng đó Tạ Ninh vừa bị trừ lương, còn phải bồi thường một đơn hàng, khoảng thời gian đó, cô phải dùng mì gói dằn bụng qua ngày đến mức đi đại tiện ra máu.

Vậy nhưng Tạ Ninh cũng không dám đến bệnh viện, chỉ có thể lẳng lặng ra nhà thuốc mua vài viên giảm đau cầm m.á.u rồi quằn quại nằm ôm bụng trong căn phòng nhỏ chưa đến mười mét vuông.

Cảm giác đau đớn trong mơ vô cùng chân thực khiến Tạ Ninh bừng tỉnh, cả người đầy mồ hôi.

Cô càng chắc chắn không muốn quay trở lại cuộc sống ngày xưa đó, đã được sống lại cuộc đời mới, còn có thể biết trước cốt truyện tương lai, há lại để cho mình rơi vào tình cảnh khốn khó như ở kiếp trước sao?

Tạ Ninh vuốt mồ hôi lấm tấm trên mặt, bây giờ cô không dám tính đến món tiền nghỉ hưu kia, trước tiên cần phải giữ thật chặt chén cơm này đã.

Để tránh khiến anh tức giận, từ nay trở đi, có cho tiền cô cũng không dám lượn lờ trước mặt Hạ Huyễn Thần.

Cái bụng của cô cũng cần phải ăn no nữa chứ, phải không?

Hạ Huyễn Thần vô cùng không vui sau cuộc nói chuyện với Hứa Phi tối hôm đó.

Trước đó, anh đã từng gọi cho Hứa Phi không muốn tiếp nhận Tạ Ninh nữa nhưng ngặt nỗi hiện tại anh ta không ở trong nước, nhân sự thì thiếu thốn, Tạ Ninh lại nhanh nhẹn, khả năng quản lý công việc rất tốt, đặc biệt rất quan tâm đến Hạ Huyễn Thần, ngay cả những thứ nhỏ nhặt nhất cô cũng ghi nhớ tỉ mỉ, là một sự lựa chọn phù hợp nhất ở thời điểm hiện tại.

Cho nên Hạ Huyễn Thần nhẫn nhịn, con người của anh vốn dĩ không dễ chung đụng, ngoài Trương Bình gắn bó bấy lâu thì chưa người nào thực sự vượt được qua thử thách để ở lại lâu dài, công ty quản lý cũng chưa kịp bổ sung thêm nhân sự. Nhưng anh đã tính đến việc sẽ điều Tạ Ninh sang đoàn đội khác.

Vì đã nghĩ như vậy nên trong thời gian qua Hạ Huyễn Thần cố hết sức tránh né việc chung đụng với Tạ Ninh để cô bớt sinh ra những tâm tư không đáng có.

Chỉ là khi bắt gặp Tạ Ninh lén lút ở trong nhà mình khiến Hạ Huyễn Thần không thể kiềm nén mà bùng nổ, trực tiếp muốn đuổi người.

Nếu Hứa Phi không hết lòng năn nỉ, quả thực anh chẳng muốn nhìn thấy người đó thêm một lần nào nữa.

Hạ Huyễn Thần ôm tâm trạng bực dọc quay trở lại Long Châu, uể oải suy nghĩ đến việc lát nữa phải nhìn thấy bộ dáng nịnh bợ của Tạ Ninh mà khó chịu trong lòng.

Nhưng không nghĩ đến, một góc áo của Tạ Ninh anh cũng không nhìn thấy.

Tạ Ninh vẫn rất chu toàn trong công việc trợ lý của mình, cô kiểm tra kỹ lưỡng lịch trình và những ghi chú về Hạ Huyễn Thần lần nữa sau khi bước chân vào phim trường.

Dựa vào ghi chép trong cuốn sổ tay cùng với sự hiếu biết cá nhân, Tạ Ninh rất nhanh đã sắp xếp xong mọi thứ cho ngày quay phim hôm nay của Hạ Huyễn Thần.

Hạ Huyễn Thần không thích ăn đồ nguội lạnh vào buổi sáng. Vì để dưỡng cổ họng và bao tử thì buổi sáng sẽ bắt đầu bằng một ly nước ấm mật ong.

Buổi trưa nếu cường độ làm việc không cao sẽ chợp mắt một chút, sau đó sẽ dùng một ly capuchino rắc bột ca cao. Thỉnh thoảng sẽ thay đổi sang caramel macchiato nếu hôm đó tâm trạng không được tốt hoặc không tìm được cảm hứng diễn.

Sở thích ăn uống thì cũng không có gì đặc biệt, vẫn có thể ăn cơm đoàn phim như mọi người, chỉ có điều khẩu vị về các loại canh và súp có hơi thanh đạm, không chịu được vị tanh hoặc nồng, cho nên phần này thường sẽ được chuẩn bị riêng cho anh.

Chính vì khứu giác đặc biệt nhạy, cho nên các loại mỹ phẩm dành cho Hạ Huyễn Thần cũng hạn chế mùi hóa mỹ phẩm quá nồng, thường thì Tạ Ninh sẽ chuẩn bị thêm một vài loại dưỡng da và xịt tóc cơ bản với mùi nhẹ nhàng dễ chịu.

Những chuyện này Tạ Ninh nhờ đọc tiểu thuyết mà biết rất rõ, nó được chính Hạ Huyễn Thần tiết lộ trong lần phỏng vấn khi anh đã cầm trong tay chiếc cúp Ảnh Đế danh giá, lúc đó anh mới chân thành chia sẻ trong một vài lần phỏng vấn thân mật.

Còn trước đó, Hạ Huyễn Thần hoàn toàn không thể hiện ra bất kỳ điều gì. Chính vì vậy, khi chuyện này được tiết lộ, chẳng những fan không những không chê bai anh khó chiều mà còn thêm thương xót Hạ Huyễn Thần ngày trước đã cố gắng chịu đựng biết bao nhiêu để hoàn thành vai diễn, thậm chí còn khen anh kính nghiệp.

Tạ Ninh lựa chọn vài món ít kích ứng nhất, sau đó nhanh chóng lái xe đến phim trường.

Phòng hóa trang đã có vài người ở bên trong.

Tạ Ninh hé cửa nhìn nhìn một chút, trong tay nắm chặt phần ăn sáng nóng hổi rồi nhẹ nhàng bước vào.

Nghe tiếng chân, Tô Tiểu Lam quay lại nhìn, phát hiện là Tạ Ninh thì vui vẻ chạy ra: “Sao hôm nay đến sớm vậy, không đi cùng với anh Thần và trợ lý Trương sao?”

Tạ Ninh mỉm cười, giơ hộp sủi cảo đang bốc khói lên trước mặt đung đưa: “Tôi có mua đồ ăn sáng cho cô nè.”

“Chu choa, sủi cảo ở bên Hương Ký nè. Cô đi xa như vậy để mua về cho chúng tôi à?” Tô Tiểu Lam nhịn không được thốt lên.

Sau khi nhét no bụng, Tạ Ninh kéo Tô Tiểu Lam lại đưa cho cô ấy một vài món, sau đó nhỏ giọng dặn dò.

“Thật ư?”

“Ừa, chuyện này tôi cũng chỉ có thể nhờ cô để ý giúp đỡ thôi.” Tạ Ninh chắp tay trước mặt Tô Tiểu Lam.

“Cô vậy cũng là quá có tâm rồi đó. Thôi được rồi, tôi sẽ chú ý chuyện này.” Tô Tiểu Lam lườm Tạ Ninh một cái nhưng cũng nhanh chóng nhận lời, dù sao đi nữa đây cũng là bổn phận của cô ấy, để diễn viên có tâm trạng thoải mái nhất khi diễn thì phần hóa trang cũng phải tốt mới được.

Chín giờ sáng, diễn viên và ê kíp quay đã có mặt tại phim trường Long Châu.

Sau khi bị Hứa Phi cảnh cáo, Tạ Ninh giữ đúng lời hứa không hề lượn lờ trước mặt Hạ Huyễn Thần lần nào nữa.

Sáng sớm có nhân viên phục vụ phòng đưa ly nước ấm mật ong lên cho anh. Mì thịt bò của Hương Ký cũng đã được chuẩn bị sẵn.

Mọi thứ đều được Tạ Ninh sắp xếp gọn gàng, chỉ là cô không hề ra mặt.

Cảnh quay của Hạ Huyễn Thần hôm nay sẽ bắt đầu vào buổi trưa, anh có mấy tiếng để hóa trang. Nhưng hôm nay kỳ lạ là toàn bộ mỹ phẩm dưỡng da và keo xịt định hình tóc của Tô Tiểu Lam đều được thay đổi toàn bộ.

Hạ Huyễn Thần biết nhưng cũng không muốn hỏi, đang nhắm mắt dưỡng thần chợt nghe Tô Tiểu Lam hỏi nhỏ bên tai: “Anh Thần, có cảm thấy khó chịu không?”

“Tôi ổn.” Hạ Huyễn Thần lịch sự trả lời.

Tô Tiểu Lam nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Tôi cũng cảm thấy mùi hương này không quá gắt mũi.”

“Cám ơn.” Hạ Huyễn Thần gật nhẹ.

Lại nghe Tô Tiểu Lam thì thầm: “Mai mốt anh có gì không vừa ý cứ nói với tôi, đừng ngại nhé.”

Nói xong hai gò má hơi ửng đỏ một chút, Tô Tiểu Lam vội vàng thu dọn đồ trên bàn để che giấu rặng mây hồng đang hiện dần trên mặt.

Hạ Huyễn Thần khép hờ mắt, cũng không đáp lại lời của đối phương.

Ngoài cửa không hề có bóng dáng đứng chờ đợi quen thuộc của Tạ Ninh như thường ngày.

Buổi quay phim hôm nay khá nhẹ nhàng, tầm 9h tối mọi người đã dọn dẹp để về khách sạn nghỉ ngơi.

Hạ Huyễn Thần nhanh chóng lên xe bảo mẫu, tài xế đã đợi sẵn, ngay khi thấy anh yên vị trên ghế da thì bắt đầu khởi động xe.

Hạ Huyễn Thần lúc này lại đột nhiên lên tiếng: “Chờ đã, còn người nữa.”

Tài xế Trần đáp: “Anh Hạ nói Tạ Ninh hả? Cô ấy không về chung với chúng ta đâu. Cô ấy nói còn ở lại dọn dẹp một chút, những thứ quan trọng đã đưa hết lên xe rồi ạ.”

Hạ Huyễn Thần nghe xong cũng không hỏi nữa, lặng lẽ nhắm mắt dưỡng thần.

Xe êm ả chạy một đường về khách sạn.

Tạ Ninh cũng không về quá trễ, trên tay lại lỉnh kỉnh túi túi xách xách.

Dựa vào kịch bản phân cảnh cùng với trí nhớ của mình, sắp tới đây Hạ Huyễn Thần sẽ gặp vài vấn đề trong lúc quay phim, cho nên cô muốn chuẩn bị một chút để hạn chế sự cố xảy ra.

Một ngày mới lại đến, Tạ Ninh vẫn giữ đúng lời hứa không hề lảng vảng trước mặt Hạ Huyễn Thần như trước.

Cô vẫn đều đặn chạy ra chạy vào chuẩn bị chu toàn mọi thứ trên phim trường, nhưng khoảng cách của hai người dù trong ở trong cùng một phạm vi của đoàn làm phim nhưng lại như trời nam đất bắc.

Tô Tiểu Lam điều chỉnh lại sợi tóc mai trên mặt Hạ Huyễn Thần, sau đó lại tươi cười bẽn lẽn đưa ra một ly Capuchino.

Khẩu vị này vô cùng hoàn hảo dành cho anh.

Chắc chắn là do Tạ Ninh chuẩn bị.

Món canh nóng hổi của phần ăn trưa cũng vô cùng vừa miệng, chỉ có điều hiện giờ đã không còn người ngồi một bên tíu tít chăm lo hỏi han Hạ Huyễn Thần ăn ngon không, đủ no chưa.

Anh đưa mắt nhìn, Tạ Ninh đang ngồi tút trong góc khuất, nói nói cười cười với một nhóm nhân viên hậu trường.

Đúng là rất biết giữ lời.

Đêm nay có một cảnh diễn khó nhằn, đó là phân đoạn thủy ngục dành cho nhân vật của Hạ Huyễn Thần.

Gọi là thủy ngục, có nghĩa là nhân vật bị giam giữ trong một nhà ngục và chịu hình phạt tra tấn bằng cách dìm nước.

Thời điểm này vẫn còn dư vị cuối mùa xuân, những cơn gió hiu hiu lạnh cứ đôi lần thoảng qua mơn trớn trên da thịt, lúc này lại quay vào ban đêm cho nên diễn viên khó tránh khỏi có chút rùng mình.

Hạ Huyễn Thần không than thở tiếng nào, nhưng đạo diễn vẫn quan tâm hỏi han trước những cảnh quay.

Thường ngày anh cũng khá chú ý về vấn đề luyện tập thể dục thể thao, cho nên đối với việc này cũng không quá lo lắng.

Chỉ là không muốn mọi người quá mệt mỏi khi làm việc ban đêm, Hạ Huyễn Thần cố gắng hoàn thành thật nhanh phân đoạn này.

Nước hồ về đêm khá lạnh, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng lúc được vớt lên gương mặt anh vẫn có chút trắng bệch.

Thư Dung phụ trách phục trang nhanh chóc trùm lên người Hạ Huyễn Thần một tấm chăn mềm.

Trên tay Tô Tiểu Lam từ đâu xuất hiện một túi chườm nóng giữa thời tiết hè thu thế này.

Còn Tạ Ninh đang lấp ló đứng phía sau hai người họ, ly trà gừng mật ong nóng hổi nhanh chóng được đưa đến trước mặt.

Hạ Huyễn Thần ngồi xuống ghế nghỉ của diễn viên, ánh mắt lia đến ly trà gừng đang bốc khói nhưng vẫn chưa muốn cầm lên.

Tạ Ninh cắn móng tay, khẽ thúc vào lưng Tô Tiểu Lam, ngay lập tức cô ấy cúi đầu cười giả lả: “Anh Thần, đêm ngâm nước lạnh không tốt cho bao tử, uống cái này cho ấm bụng.”

“Cảm ơn.”

Cho đến khi thấy Hạ Huyễn Thần hớp đủ ba hớp trà, Tạ Ninh mới thở phào yên lặng rút lui.

Hoàn thành vô cùng tốt nhiệm vụ của một người vô hình trong mắt Hạ Huyễn Thần.

Coi như đó là lần đầu tiên Tạ Ninh xuất hiện trở lại trước mặt anh sau sự kiện ở nhà kia.

Đoạn nhạc đệm nho nhỏ này rất nhanh trôi qua.