Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Chương 8




Cửa phòng hóa trang mở ra.

Tạ Ninh vội vàng đứng dậy nghiêng đầu ngắm nhìn người vừa xuất hiện.

Trước mặt cô là một nam nhân mặc trường bào màu đen, trên đầu là kim quan hình gai nhọn trông vừa bễ nghễ lại có chút cuồng loạn.

Ninh Hinh kéo tay Tô Tiểu Lam một cái rồi nói: “Hóa trang xong đúng là không nhận ra luôn đó.”

Mạch Trường Thanh lần đầu tiên đặt chân vào địa hạt phim ảnh, lại còn hóa trang và ăn mặc cổ phục, có hơi mất tự nhiên hỏi: “Không ổn sao?”

Tạ Ninh vội vàng xua tay: “Đâu có, rất đẹp đó.”

Nhưng đúng là quá lố so với miêu tả của tác giả, lớp hóa trang có phần đánh khối quá sắc nét, cộng thêm đường chân mày quá đậm quá xếch làm gương mặt của Mạch Trường Thanh bị cứng hơn nhiều.

Không phải cứ nhân vật phản diện là phải mày rậm mắt xếch gò má cao đâu.

Huống chi nhân vật của Mạch Trường Thanh trong đây chính là Oán Linh Chi Vương đời đầu trong truyền thuyết được kể lại, là nguyên thần bảo hộ của nhân vật chính sau khi rơi vào Ám Âm Điện.

Cho nên sự xuất hiện của Mạch Trường Thanh được khá nhiều người tò mò trông đợi, nhưng vì lớp hóa trang quá đậm đà hắc ám nên thành ra che lấp đi vẻ đẹp trai ngông cuồng của anh, bị người qua đường chê tơi tả.

Tạ Ninh ngó quanh một vòng sau đó kéo tay Mạch Trường Thanh cùng Tô Tiểu Lam đến một góc khuất.

“Đẹp thì có đẹp đó, nhưng tôi nghĩ nên điều chỉnh lại một chút xíu, hai người thấy sao?” Tạ Ninh nhỏ giọng.

Vừa nói tay chân vừa khua loạn xạ trên mặt Mạch Trường Thường, Tô Tiểu Lam đứng kế bên cũng gật gù phụ hoa theo.

Ba người bọn họ cứ dấm dúi với nhau khoảng chừng mười phút cũng xong.

Sau đó Tạ Ninh vui vẻ kéo Mạch Trường Thanh đi ra trình diện đạo diễn.

Quả không phụ sự trông đợi của ông, Mạch Trường Thanh trong tạo hình của Oán Linh Chi Vương vô cùng mạnh mẽ uy vũ nhưng không đánh mất nhan sắc âm nhu và nét ngạo kiều của mình.

“Tốt, rất tốt, thế này thì phải nhanh chóng quay mới được.” Đạo diễn Vương cười khà khà phất tay cho đôi hậu cần chuẩn bị cảnh quay tiếp theo của Mạch Trường Thanh.

Hạ Huyễn Thần đứng cạnh đạo diễn Vương, ánh mắt sắc bén xoáy sâu vào người trước mặt, hai người lát nữa đây cũng sẽ có cảnh đối diễn với nhau giữa nam chính và cái bóng đầy ám ảnh của Oán Linh Chi Vương.

“Xin được chỉ giáo.” Mạch Trường Thanh đã nghe danh của Hạ Huyễn Thần, lúc này lễ độ chìa tay ra chào hỏi trước.

Hạ Huyễn Thần cũng lịch sự đáp lại, sau đó lia mắt về phía sau Mạch Trường Thanh.

Tạ Ninh lấp ló đứng đó, đôi mắt tỏa sáng nhìn về phía này.

Nhưng anh cảm nhận rõ ràng, cô không phải là đang nhìn mình.

Ánh mắt lấp lánh đó là dành cho Mạch Trường Thanh.

Mạch Trường Thanh là người mới, kỹ năng diễn xuất chỉ được gói gọn trên sân khấu, lần này được trải nghiệm cảm giác đóng phim thực sự không tránh khỏi lóng ngóng.

Chỉ một cảnh quay đã NG đến chục lần.

Gương mặt của Mạch Trường Thanh ửng đỏ, phần vì gồng quá sức trong cảnh quay đầu tiên, nhưng phần lớn là quá xấu hổ.

Vương Bình Xuyên cũng biết được yếu điểm của Mạch Trường Thanh nên không quá thúc ép anh, tạm thời cho mọi người nghỉ giải lao với lý do thay đạo cụ mới.

Tạ Ninh thấy rõ nét ủ rũ trên gương mặt của Mạch Trường Thanh, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh.

“Diễn xuất đúng là khó hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.” Anh thở dài.

“Cái gì lúc bắt đầu mà chẳng khó khăn, tôi lại thấy anh rất có năng khiếu đó, chẳng qua là chưa biết cách áp dụng vào từng hoàn cảnh mà thôi.” Tạ Ninh an ủi.

Nói xong cô cầm cuốn kịch bản chỉ vào một đoạn được gạch chân đỏ: “Thật ra có nhiều khi không nhất thiết phải diễn tả đúng theo từng câu từng chữ trong kịch bản, quan trọng là anh cảm nhận nhân vật của mình như thế nào.”

“Oán Linh Chi Vương là một nhân vật hư cấu, không có bản thể rõ ràng, được cấu thành từ oán khí của những linh hồn không siêu thoát. Nói về sức mạnh, hắn là người không đứng thứ nhất thì cũng thứ nhì tam giới, nắm trong tay vô số oán linh đau khổ, khó tránh khỏi sự ngạo mạn, ngông cuồng, nhưng đó là những gì người khác nhìn hắn từ bên ngoài, còn bên trong nhân vật này thì như thế nào? Có ai từng nghĩ đến không?” Tạ Ninh hỏi.

Mạch Trường Thanh lắc đầu.

Tạ Ninh: “Oán Linh Chi Vương không phải là một con người, cũng không phải thần tiên, hắn không trải qua sự sinh trưởng thông thường, cũng không có trải nghiệm cuộc sống, ngay từ khi sinh ra hắn đã mang sẵn trong mình sức mạnh của oán khí, dưới chân hắn là hàng ngàn hàng vạn linh hồn quy thuận, cho nên nhân vật này sâu bên trong tiềm thức của hắn chỉ là một đứa trẻ ngỗ ngược cha không yêu mẹ không thương, lúc nào cũng muốn chứng tỏ bản thân.”

Mạch Trường Thanh như được khai sáng, ồ lên một tiếng.

“Đừng cố gồng mình để trở nên uy quyền, bản thân Oán Linh Chi Vương hắn đã là vua rồi, hắn ngông cuồng, bất cần và chỉ thích chọc tức nhân vật chính cùng chúng tiên ma mà thôi.”

“Cho nên… ” Tạ Ninh vừa nói vừa lấy hai ngón tay kéo hai bên khóe miệng của Mạch Trường Thanh lên: “Không cần mang gương mặt như bị người ta quỵt nợ tám trăm năm thế này, Oán Linh Chi Vương cũng có cảm xúc cơ mà.”

Nghe Tạ Ninh phân tích một hồi, dường như đã nắm phần nào linh hồn của nhân vật, Mạch Trường Thanh hớn hở ra mặt, vội vàng chạy lại chỗ đạo diễn Vương xin được tiếp tục quay.

Nhưng có vẻ ngày quay hôm nay không được suôn sẻ cho lắm, hết Mạch Trường Thanh bị NG, sau khi lấy được cảm giác diễn thì bây giờ đến lượt Hạ Huyễn Thần.

Từ đầu đến giờ, trạng thái diễn xuất của Hạ Huyễn Thần vẫn rất ổn định, có đôi chỗ còn vô cùng bùng nổ, khiến Vương Bình Xuyên rất hài lòng.

Hôm nay bị NG đến năm lần đúng là một chuyện kỳ lạ lần đầu mới thấy.

Mất một buổi sáng cũng chỉ quay được vài cảnh giới thiệu nhân vật của Mạch Trường Thanh, đạo diễn Vương quyết định dừng lại cho mọi người nghỉ ngơi lấy lại tinh thần.

Hạ Huyễn Thần được Trương Bình và Tô Tiểu Lam dìu về phòng nghỉ riêng của diễn viên chính, hiện tại anh cần tĩnh tâm một chút, cho nên không muốn bị người khác quấy rầy.

Cánh cửa vừa đóng lại, Hạ Huyễn Thần đã thấy một bóng dáng nho nhỏ quen thuộc ở bên trong.

“Cô đang lén lút làm gì ở đây?” Gương mặt anh đanh lại, tiến đến chỗ đối phương.

Tạ Ninh giật thót người, rụt rè quay người lại, trên tay là một ly caramel macchiato.

Hạ Huyễn Thần đã nhìn thấy nhưng vẫn không mở miệng, chờ cô lên tiếng trước, thân hình cao lớn đứng chắn lối ra duy nhất trong căn phòng.

Cực chẳng đã, Tạ Ninh phải giơ cánh tay lên, lí nhí nói: “Em không có ý gì đâu, chỉ là muốn đưa cho anh cái này thôi.”

Hạ Huyễn Thần: “Cho tôi?”

Tạ Ninh gật gật đầu: “Em thấy hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm cho nên…”

Cố Dịch Thần cười khẩy: “Con mắt nào của cô nhìn thấy tâm trạng của tôi không tốt?”

Tạ Ninh á khẩu, quả thật là anh ghét cô đến mức không muốn nhận từ mình bất cứ thứ gì.

Buông thõng tay xuống, cô chẳng biết giấu mặt vào đâu, vội vàng quay mặt đi dọn dẹp vài thứ trên bàn.

Sau lưng lại vang lên giọng chất vấn: “Nếu đã để ý, tại sao lại không trực tiếp đưa cho tôi mà lén lút ở trong đây?”

Tạ Ninh dừng lại, có hơi sửng sốt mà ngẩng đầu nhìn lên: “Tôi nghĩ là anh không muốn nhìn thấy tôi.”

(Vì không dám tỏ ra quá thân thiết với Hạ Huyễn Thần, kể từ lúc này Tạ Ninh cũng thay đổi cách xưng hô.)

“Cho nên cô quyết định thay đổi đối tượng, tiếp cận Mạch Trường Thanh à?” Giọng điệu hiện rõ sự khinh bỉ.

Tạ Ninh đứng thẳng người, đôi môi mím chặt nghe không sót một chữ từ đối phương, ý tứ xúc phạm vô cùng rõ ràng.

“Tôi không có như vậy.” Khóe miệng run rẩy thốt ra.

Hạ Huyễn Thần cau mày, cảm giác chua chát bùng lên trong lồng n.g.ự.c nhưng không thể phát tiết ra ngoài khiến anh cực kỳ khó chịu: “Cô như thế nào tôi không quan tâm, nhưng hiện tại cô vẫn đang làm trợ lý của tôi, là nhân viên của Thần Uy Bạo Vũ, cô phải biết chú ý hành vi, đừng có mang lại phiền phức cho tôi.”

Tạ Ninh cắn môi, vành mắt ửng đỏ nhưng không hề ẩm ướt.

Hạ Huyễn Thần lạnh lùng độc miệng cô đã quá quen rồi, những lời này anh nói ra cũng coi như chưa quá nặng nề.

Nhưng nghĩ đến vẫn cảm thấy vô cùng tủi thân.

Cô hít một cái, sống mũi nhăn lại, sau đó quy củ cúi đầu: “Tôi đã biết rồi ạ.”

Sau đó đôi tay run rẩy đặt ly caramel macchiato lên bàn trà giữa phòng, cố hết sức bình tĩnh để rời đi.

Từ lúc đó trở đi, quả thật Hạ Huyễn Thần không hề thấy bóng dáng cô lảng vảng ở khu vực quay lần nữa.

Cuối cùng cảnh đối diễn giữa Mạch Trường Thanh và Cố Dịch Thần cũng kết thúc, mặc dù bị Hạ Huyễn Thần diễm áp nhưng Mạch Trường Thanh lần này cũng đã tạo được nét riêng cho nhân vật Oán Linh Chi Vương trẻ trâu đến mức ngông cuồng.

Mạch Trường Thanh như cũ vẫn rất lễ phép khi cúi người cảm ơn bạn diễn: “Nhờ có anh Hạ tận tình hướng dẫn mà tôi mới có thể hoàn thành được phân cảnh này.”

“Đừng khách sáo, cậu cũng rất có năng khiếu, có thể tạo ra tính cách riêng cho nhân vật của mình.” Hạ Huyễn Thần cũng không hề ra vẻ mà đánh giá.

Mạch Trường Thanh được khen ngợi có chút phấn khích, nhanh miệng đáp: “Thành thật mà nói, cũng là nhờ có người phân tích cho tôi tâm lý của nhân vật này nên tôi mới có thể thoải mái thể hiện như vậy.”

Hạ Huyễn Thần chưa kịp hỏi thêm, đã nghe Mạch Trường Thanh quay đầu tìm kiếm: “Sao nãy giờ không thấy Ninh Ninh đâu ta, tôi phải cảm ơn cô ấy mới được, chính cô ấy là người đã cho tôi lời khuyên hữu ích trước khi nhập vai.”

Hạ Huyễn Thần dường như nghe không được rõ, hỏi lại: “Cậu vừa nói gì cơ?”

Mạch Trường Thanh: “Tạ Ninh đó, tôi không nghĩ cô ấy lại có cái nhìn mới lạ và sáng tạo như thế khi phân tích kịch bản. Quả thật mới đầu tôi rất khó khăn để thể hiện nhân vật theo từng câu chữ miêu tả như trong kịch bản, nhưng nhờ có Ninh Ninh khai sáng mà tôi đã thoải mái hơn trong việc bộc lộ tính cách riêng cho Oán Linh Chi Vương.”

Nói xong cũng không chờ Hạ Huyễn Thần đáp lại, Mạch Trường Thanh đã chạy đi đến chỗ các nhân viên hậu trường ở đằng xa đang ngồi nghỉ mệt chờ cơm tối.