Chỉ Là Thèm Anh

Chương 7




Vinh Kinh cũng không biết Tạ Lăng ở đàng kia đã nhìn bao lâu rồi, vừa nghĩ tới khi mình đang ngủ say lại bị người nhìn như vậy liền cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Đây là đam mê của Tạ Lăng hay sao, Vinh Kinh cho rằng bọn họ cần phải nói chuyện đàng hoàng.

"Anh theo dõi em?"

"Ha." Tạ Lăng cười nhạo.

Có một chút châm chọc, như thể đang nói: anh mày cần gì phải làm thế?

Trào phúng đến cực điểm, rất là Tạ Lăng.

Trong nháy mắt Vinh Kinh cảm thấy mình hình như chưa tỉnh ngủ, trên người anh có cái gì đáng giá để Tạ Lăng theo dõi đâu, mà nếu có cũng không theo dõi một cách quang minh chính đại như thế.

Tạ Lăng: "Anh là quỷ sao, cái biểu tình gì thế kia."

Vinh Kinh: "Ngài dĩ nhiên không phải quỷ."

Thực ra còn đáng sợ gấp mấy lần so với quỷ cơ.

Ai tỉnh lại thì chợt thấy trong phòng có người, đảm bảo phản ứng cũng không kém gì tôi, tôi không đánh chết anh thì đã huynh hữu đệ cung lắm rồi đấy.

Không đắc tội được, vẫn là bé ngoan ngậm miệng đi.

Tạ Lăng nhìn Vinh Kinh gấp chăn đâu vào đấy, lấy quần áo treo trên móc bỏ vào túi, xếp chỉnh tề từng cái, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, như thể bản thân không tồn tại.

Tạ Lăng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người đem chăn của khách sạn hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà gấp thành hình đậu hủ. Tạ Lăng yêu thích quân nhân, cho nên khi nhìn thấy em trai nhà mình có thói quen sinh hoạt này, không biết tại sao tâm tình lại trở nên vui vẻ, đôi mắt đều thư thái.

Vinh Kinh trước giờ vẫn là như vậy sao?

Vinh Kinh sau khi trưởng thành thì ít ở lại Tạ gia, Tạ Lăng đã sớm không còn ấn tượng gì.

Luôn cảm thấy Vinh Kinh có gì đó khang khác, giống như thái độ đối với hắn tốt lên một chút?

Loại cảm giác xa cách vĩnh viễn không thể đánh tan được kia, không một tiếng động đã nứt ra một chút rồi.

Không phải là quá rõ ràng, lại tựa như ảo giác.

Mười năm, em trai nhỏ này của hắn thấy hắn thì liền trốn, khi nghe hắn nói chuyện với mình thì run như cầy sấy, làm như hắn là một cái con mãnh thú hung dữ.

Số lần đau lòng quá nhiều, cũng lười quan tâm hơn. Khi gặp nhau, cũng phần lớn là giáo huấn, có mềm có cứng nhưng cũng phải có ích một phần nào đó, nếu không thì em trai trở nên lệch lạc thì biết làm sao bây giờ.

Nếu không phải do lần trước trò chuyện cảm giác được em trai nhỏ có hơi là lạ, lần này lại vừa vặn gặp phải, hắn cũng không thực sự quá muốn gặp, hắn không phải là một người cuồng bị ngược, cứ thích đi xem em trai nhỏ lúc nào cũng ghét bỏ mình.

Tạ Lăng che khoé miệng, đem ý cười ép xuống.

Đứng dậy mở cửa sổ dày nặng ra, tia sáng trong nháy mắt rọi sáng nội thất bên trong, chiếu lên hai người sáng rõ rõ ràng ràng.

Trợ lý Chu Hưởng đi tới cửa phòng, gõ một cái.

"Tạ tổng, bản báo cáo đánh giá của phía bên kia đã có." Chu Hưởng nhìn theo hướng hai anh em vốn không quá hoà thuận kia, hỏi thăm: "Tiểu thiếu gia, đã lâu không gặp."

Vinh Kinh gật đầu đáp lại, đúng là đã lâu không gặp, nguyên chủ kể từ lúc làm toạn tung cả Tạ gia lên, không muốn trở về lần nào.

"Xong thì ra ngay." Tạ Lăng vừa nói vừa đi ra ngoài, cầm máy tính bảng Chu Hưởng đưa tới xem xét, dường như đang chờ Vinh Kinh.

Vinh Kinh kinh ngạc liếc nhìn Tạ Lăng, trong trí nhớ, vị anh trai này đối với nguyên chủ rất thiếu kiên nhẫn, mới nói vài câu đã rời đi, chứ nói chi là chờ đợi.

Vị anh trai này trong giới tài chính tiếng tăm không nhỏ, nổi tiếng là người keo kiệt về thời gian, muốn nói chuyện với hắn phải tính bằng tiền đô la mỹ, tiếng tăm lừng lẫy. Đã từng có một bài phỏng vấn, hắn nói không thích chờ người khác, bởi vì không một ai so với thời gian quý giá của hắn quan trọng hơn.

Nguyên chủ sợ Tạ Lăng đến thế cũng không phải là không có nguyên do, Tạ Lăng cho dù làm cái gì đều cường thế, có lực thống trị rất mạnh.

Nhưng Vinh Kinh là một người phản ứng lúc nào cũng chậm nửa nhịp, không làm sao tiếp thu được khí thế của đối phương, lúc này cũng không miễn cưỡng bản thân phải chống lại được thế lực tà ác kia, nhanh chóng sửa sang rồi nghe lời theo sát Tạ Lăng đi ra ngoài.

Chu Hưởng rất hiểu ý mà đi theo ở phía sau, nhận lấy túi mua sắm của Vinh Kinh ngày hôm qua.

Tạ Lăng không hài lòng lắm mà liếc nhìn túi mua sắm: "Em định mặc mấy thứ đồ chơi này đi dự tiệc?" Mấy thứ đồ ngổn ngang này là cái gì.

Lời nói này thực ra rất dễ khiến người khác hiểu lầm, nguyên chủ trước đây đã nghe qua rất nhiều lời tương tự, đều cho rằng Tạ Lăng chế giễu mình là đồ nhà quê, là xem thường hắn.

Mà trên thực tế, Tạ Lăng và nguyên chủ bất đồng, là do quan niệm bất đồng.

Cũng cùng một câu nói, nhưng nhìn ở góc độ khác nhau, lý giải sẽ khác nhau một trời một vực.

Thấy Vinh Kinh biến thành hũ nút, Tạ Lăng càng hung hăng hơn: "Trở về anh bảo người đặt cho em một bộ, người nhà họ Tạ ít ra quần áo phải thật chỉnh chu."

Vinh Kinh cũng có gu thẩm mỹ của mình, đặt riêng đương nhiên là được, nhưng ngoại trừ những trường hợp trang trọng thì không có mặc nhiều, anh thích tự mình phối đồ hơn, không ai có thể hiểu rõ anh cần gì hơn chính bản thân mình.

Anh có thể nghe ra Tạ Lăng không có ý coi thường, chỉ là đơn giản không ủng hộ.

"Cứ tuỳ tiện mặc như lúc thường đi, không cần thiết phải may riêng, nhìn già lắm." Dễ dàng mà khiến bầu không khí ngột ngạt trở nên ấm áp hơn, "Em đây có phải là nhìn trẻ ra mấy tuổi không?"

Chu Hưởng phía sau tưởng là sắp có chiến tranh lạnh, lại thấy tiểu thiếu gia kéo đề tài trở về thì an tâm thở phào nhẹ nhõm.

Trời ạ, nếu ngày hôm nay lại tan rã trong không vui, phó tổng lại lần nữa mà muốn hờn dỗi tức giận.

Tạ Lăng nhìn kỹ hơn một chút, đó là một chiếc áo len màu trắng gạo của thương hiệu nào đó, phía dưới là quần màu đen, một bộ quần áo rất bình thường, mà Vinh Kinh mặc vào lại mang cảm giác thật thoải mái, còn làm cho chân thằng nhóc này trông dài hơn.

Tạ Lăng không phản đối nữa, chỉ là cười lạnh: "Ý của em là, anh rất già?"

Không kiềm chế được mà quét mắt nhìn lên khung kim loại trên hành lang, thấy bên trong phản chiếu một bóng người mơ hồ, trông rất hào hoa phong nhã.

Vinh Kinh lúc nãy mới nghĩ đến Tạ Lăng chỉ mặc đồ đặt may riêng, lời mới nói của anh vừa rồi cũng không hề có ý này.

Quan hệ của đôi anh em này, anh tới em đi, càng lúc càng lạnh, cứ hiểu sai lời nói của đối phương.

Vinh Kinh nói ra ý kiến của mình: "Anh mặc âu phục trông có khác gì sao, mới nhìn qua còn tưởng anh bằng tuổi em thôi đấy, lần sau thử màu khác xem thế nào?"

Trong trí nhớ, quần áo Tạ Lăng chỉ thay đổi từ màu đen nhạt, đến đen đậm, rồi đen mờ mờ.

Tạ Lăng chỉ cảm thấy em mình nịnh nọt, nhưng đối với hàm nghĩa thì cũng hơi thoả mãn, ánh mắt cũng dịu dàng đi một ít.

Càng tán gẫu thì càng trở nên kỳ dị, quen nhau mười năm, Vinh Kinh còn chưa bao giờ nói chuyện với hắn một cách thả lỏng như vậy, thậm chí còn dám tự nói ra ý kiến của mình.

"Chuyện anh nói ngày hôm qua em còn nhớ sao?" Tạ Lăng cực kỳ hoài nghi, Vinh Kinh hình như không nhớ đến hắn bảo anh cái gì. Toàn bộ Tạ gia sẽ không một ai bỏ qua lời nói của hắn, huống chi là thằng nhóc này.

"Không quên mà, quần áo cho tiệc tối đã mua xong."

Vinh Kinh nhìn thấy bên cạnh thang máy có hai Omega đang đứng, thay đổi quần áo xong còn thuận tiện thay đổi luôn giới tính nên anh cũng không nhận ra trong số đó có con ma men mà anh mang về tối qua. Chỉ là cảm giác vì mình đến gần, Omega có bóng lưng toát lên khí chất trác tuyệt kia đột nhiên trở nên căng thẳng.

Phản ứng rất nhỏ, một người hay lo lắng và không có cảm giác an toàn sẽ có thể phản ứng như vậy.

Vinh Kinh nhớ đến thế giới này có một loại Omega rất mẫn cảm với hơi thở của Alpha, chỉ thoáng dừng lại một chút thì lập tức ra hiệu Tạ Lăng đi về phía cầu thang bộ bên cạnh, bỏ qua thang máy.

Có hơi phiền một chút, nhưng đối với Omega mà nói, là để lại cho bọn họ một không gian thoải mái hơn.

Tạ Lăng tuy rằng thấy kỳ quái, nhưng vì Vinh Kinh nói muốn rèn luyện thân thể, hắn lại không có lý do gì để phản đối.

Đến cửa phòng ăn, Tạ Lăng đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Vinh Kinh.

Trong dĩ vãng, Vinh Kinh không thích ở bên cạnh hắn, ngoài mấy năm khi còn nhỏ bị bất đắt dĩ bức ép, sau đó thì luôn tránh xa, trên thực tế hắn và Vinh Kinh những năm gần đây ngày càng cách xa nhau, hẵn đã rất lâu rồi chưa nói chuyện đàng hoàng với Vinh Kinh, huống chi là cùng nhau ăn cơm.

Ngày hôm nay lại nguyện ý cùng hắn ăn bữa sáng, một người có thể thay đổi nhiều vậy sao?

Vinh Kinh bị hắn nhìn làm nổi hết cả da gà, đôi mắt Tạ Lăng rất đen, khi nghiêm túc nhìn người khác sẽ chìm trong sự lạnh lẽo, cảm giác có một luồng hô mưa gọi gió ác liệt phả vào mặt.

Vinh Kinh có hơi không dễ chịu: "Sao vậy anh?"

Tạ Lăng hơi híp mắt lại: "Đi vào trước rồi nói sau."

Nhân viên phục vục dẫn hai người đi đến vị trí cạnh cửa sổ, Tạ Lăng ngồi một chỗ không nhúc nhích, cố ý dặn dò: "Giúp anh lấy vài món."

Vừa nói vừa kết nói máy tính bảng, ở bên kia đại dương bây giờ vẫn là buổi tối, một công ty phân nhánh truyền đến video báo cáo, Tạ Lăng mang theo tai nghe Bluetooth, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Vinh Kinh có thể cảm giác được Tạ Lăng lúc lạnh lúc nóng, đôi lúc ánh mắt lại tỏ vẻ nghi ngờ.

Nói không lo lắng là không có khả năng, Tạ Lăng có trí thông minh rất tốt, đầu óc linh hoạt, không phải là người dễ dàng bị lừa dối. Nhưng anh không muốn giả vờ, anh không biết khi nào mình có thể trở về, nếu như xui xẻo không thể quay về, chẳng lẽ cả đời phải đóng vai nguyên chủ.

Đa số mọi người đều không nghĩ tới được linh hồn đã thay đổi, đúng không?

Ngay cả chính anh phải mất mấy ngày mới tin được rằng mình xuyên đến một thế giới khác, ai sẽ có ý nghĩ kì lạ như vậy chứ.

Thế nhưng Tạ Lăng chú ý tới sự thay đổi của anh, anh cũng có hơi ngạc nhiên.

Anh lúc đầu lo lắng nhất là mẹ của nguyên chủ, không đoán được anh trai không thân thuộc này lại là người đầu tiên phát hiện.

Vinh Kinh dù cho tâm lý thấp thỏm đến cỡ nào, trên mặt vẫn bình tĩnh, bản thân anh là một người lười, nên cảm xúc trên gương mặt cũng được dùng rất tiết kiệm.

Bữa trưa-sáng-tối của khách sạn này đều là buffet, không giống với khách sạn khác, cơm tàu ở đây đặc biệt phong phú, trong đó món các kiểu món ăn Quảng Đông cũng rất đa dạng, phong phú đến nỗi mấy khách nước ngoài đã ăn mấy chục chén.

Tạ Lăng mặc dù đang nói chuyện qua video, tầm mắt vẫn luôn quan sát Vinh Kinh, mặt vẫn là gương mặt kia, mà nhìn tỉ mỉ hơn thì phát hiện khí chất đã xảy ra biến hoá nghiêng trời.

Đặc biệt xung quanh có không ít B thậm chí là O ném hết mặt mũi mà nhìn anh, nhìn thấy em trai nhỏ được hoan nghênh như thế, Tạ Lăng có loại cảm giác em trai nhà mình đã trưởng thành rồi.

Mà đứa nhỏ này mắt nhìn thẳng, không hề phát hiện mọi người xung quanh đối với anh rất nhiệt tình, cũng không biết là không thấy hay chỉ đơn giản là không thèm quan tâm.

Như thể vào lúc mà hắn không nhìn thấy, Vinh Kinh đã thật sự lớn rồi, mà hắn đã bỏ lỡ rất nhiều, đáy lòng Tạ Lăng có hơi vắng vẻ.

Vinh Kinh lấy bữa sáng giúp hắn, phân loại ra, vì hắn mà lấy một tô mì trộn hành lá, đặc biệt dặn dò đầu bếp cho một ít mỡ vào.

Không sai, ngoại trừ người nhà thì không ai biết hắn thích thêm mỡ vào mì trộn hay cơm trộn, đây đích thực là em trai nhỏ của hắn, thật trăm phần trăm.

Khác biệt duy nhất chính là, trước đây Vinh Kinh ghét bỏ bài xích hắn, như thể cả đời sẽ không chấp nhận bất cứ người Tạ gia nào, bây giờ hình như cũng không còn đối với anh có nhiều ác cảm như vậy nữa.

Chờ sau khi Vinh Kinh ngồi xuống, đưa đến tận tay bữa ăn sáng cho hắn, Tạ Lăng tự mình rót cho Vinh Kinh một ly sữa bò.

Vinh Kinh liếc nhìn sữa bò nóng, Tạ Lăng lạnh nhạt nói: "Bổ sung canxi."

Vinh Kinh không cảm thấy được mình có thể cao hơn ở độ tuổi này, nhưng thôi, anh không thích tranh luận, rất cho Tạ Lăng mặt mũi mà một hơi uống hết.

Tạ Lăng rất thoả mãn mà nhìn, tâm tình không tệ, thuận miệng hỏi: "Bữa sáng nơi này thế nào? Có ý kiến gì à."

Thật ra cũng không hi vọng Vinh Kinh có thể nói ra cái gì có ích, cũng chỉ là tìm đề tài nói chuyện thôi.

"Có thể thấy được là bỏ ra nhiều công sức, trong ấn tượng của em phần lớn khách sạn bữa sáng đều là buffet kiểu Tây, đa phần là giống nhau, ăn vào trong dạ dày cũng thấy lạnh lẽo. Mà khách sạn này có rất nhiều món ăn Trung Quốc, nguyên liệu nấu ăn mới lạ, mùi vị cũng rất chính tông, đặc biệt là món ăn Quảng Đông, rất được hoan nghênh." Vinh Kinh nói ra điểm mình chú ý tới vừa nãy, nhìn về phía khu buffet người người nhốn nháo kia. Bữa sáng vừa thoải mái lại vừa đặc sắc, ấn tượng tăng lên không ít, ngay cả Vinh Kinh thích ăn cháo hải sản ấm nóng đều cảm thấy được tiền này bỏ ra không uổng.

Anh tuy rằng ngữ khí bình thản, cách nói chuyện chầm chậm, lại mang đến một cảm giác vô cùng chân thành khiến người đối diện không nhịn được muốn lắng nghe.

Đời trước Vinh Kinh đúng lúc ở thời điểm giáng sinh đi nước M chụp ảnh bìa tạp chí, địa điểm chụp cũng không xa khu phố người Tàu, anh phát hiện ra cùng ngày lễ giáng sinh, nước M chín mươi phần trăm cửa hàng đều đóng cửa, trên phố lớn dường như không có ai. Chỉ có một nơi náo nhiệt là phố người Tàu, mỗi nhà hàng cơm Trung Quốc đều đầy người, hơn nữa phần lớn là người bản địa nước M.

Trong đó có nhiều món ăn Quảng Đông, tương đối phù hợp với khẩu vị người phương Tây, mà thức ăn ở khách sạn này lại vừa vặn rất giống với mùi vị mà Vinh Kinh đã từng ăn qua, là mùi vị thiên ngọt. Từ chi tiết rất nhỏ này, cũng có thể nhìn ra người kinh doanh ở đây rất chăm chỉ đi tìm hiểu tập tục, cân nhắc đến nhu cầu của người Trung Quốc lẫn người Phương Tây.

Vinh Kinh cắn một miếng giò heo nướng, từng chuyện đều giống như mới vừa hôm qua. Trong mắt không kiềm được mà hoài niệm, thế giới mới rất thú vị, không có gì không tốt, nhưng anh càng hi vọng có thể trở về chỗ cũ hơn.

Bản chất con người, đa số mọi người đều thiên về nơi mà mình đã quen thuộc, nơi đó có con người và sự vật mình thân thiết cũng như là sự nghiệp như mặt trời ban trưa.

Nếu như có thể nhớ lại Cố Hi là ai, phải chăng sẽ có hy vọng trở về?

Tạ Lăng cảm nhận được cảm xúc Vinh Kinh có hơi chìm xuống, hắn đưa cho anh một chén mì thịt cua đầy nước: "Ăn nhiều một chút."

Vinh Kinh ngơ ngác, đầu hạ thấp, ngăn chặn sự chua xót cùng ấm áp đang dâng lên.

Nghe đến Vinh Kinh vừa nãy một miệng khen chính mình, Tạ Lăng ho khan một tiếng: "Bữa sáng là do một đầu bếp năm sao của nước ta, được trả lương cao làm ra."

Vinh Kinh gật gật đầu: "Chẳng trách." Có rất ít khách sạn có thể bỏ ra nhiều công phu như vậy chỉ vì một bữa sáng, đa số bữa sáng đều là do tặng kèm, mà đồ được tặng thì có thể hi vọng tốt bao nhiêu. Khách sạn này đi ngược con đường cũ, cũng có nghĩa là sẽ đắt tiền hơn.

"Em cũng vừa tốt nghiệp được mấy tháng, không cân nhắc đi làm chuyện khác, chỉ muốn đâm vào cái ngõ cụt diễn xuất kia?" Vấn đề lúc nãy, cũng là do Tạ Lăng cố ý thăm dò.

Ngoài cha Tạ, hắn là người thứ hai phản đối Vinh Kinh đi thi Học viện Điện ảnh nhất, đi diễn kịch làm cái gì, trong nhà không đủ ăn sao? Còn muốn cho người khác xem mặt mình!

"Mấy thứ kia em thông qua quan sát thì sẽ làm được ngay, nhưng kinh doanh thì vẫn là anh thích hợp hơn, em cũng tự mình biết mình mà."

"Bây giờ còn học được nịnh nọt? Tiền tiêu vặt tháng này cao nhất chỉ có nhiêu đó thôi, không cho thêm." Tạ Lăng suy nghĩ một chút, vẫn là khích lệ một câu, "Em nếu có thiên phú về phương diện này, ít nhất em có thể chỉ trong nháy mắt đã nhận ra đây là Cheryl, được bao nhiêu người ở độ tuổi này như em, đôi mắt còn chưa phát triển hoàn toàn?"

Excuse me, Cheryl? (editor: trong bản convert tên là Tạ Lệ Nhĩ)

Cái tên này, ha, cũng không trùng hợp như vậy chứ. . Truyện Võng Du

Vinh Kinh sửng sốt một chút, trực tiếp nhìn về phía Tạ Lăng.

Rốt cuộc cũng chậm một nhịp mà hiểu ra, tại sao Tạ Lăng lại biết anh ở phòng nào, còn có thể thuận lợi đi vào trong.

Tạ Lăng nét mặt biến dổi, ngữ khí nguy hiểm: "Em, thật sự quên mất?"

A, bực thật.

Thằng nhóc thối này đối với hắn vẫn thờ ơ như thế!? Lại dám chẳng thèm quan tâm tất cả những thứ liên quan đến anh mình?

Em trai thế này, không muốn!

"Không." Vinh Kinh lập tức che giấu ánh mắt khiếp sợ của mình, chột dạ vùi đầu ăn cơm.

Nguyên chủ không cho rằng mình là thành viên của nhà họ Tạ, nơi nào sẽ quan tâm có sản nghiệp gì chứ, càng khỏi nói vụ thu mua của Tạ Lăng. Nguyên chủ còn không biết, anh làm sao có khả năng biết được.

"Còn trả tiền phòng cái gì chứ, hả?" Vẫn còn canh cánh trong lòng đấy.

"..."

"Ỷ mình còn nhỏ, muốn làm phản?"

"..."

"Làm sao, cánh cứng rồi, muốn đoạn tuyệt sạch sẽ với anh?"

Tạ Lăng càng nói càng tức, càng nói càng lạnh lùng nghiêm nghị, thật sự như có một cây đuốc được đốt lên.

Một bàn này của bọn họ không ai dám đến gần, uy thế của Tạ Lăng ngoại trừ Vinh Kinh trước mặt bình yên vô sự, những người còn lại đều cảm thấy không khoẻ, nhân viên phục vục thấy ông chủ như vậy, sốt sắng chạy đi ra ngoài.

Vinh Kinh chú ý bốn phía, cũng có hơi không chống đỡ được Tạ Lăng cứ liên tiếp ép hỏi, ít nhiều gì cũng cảm giác được, Tạ Lăng không phải là người mà nguyên chủ cho là lạnh lùng và ghét bỏ lai lịch của chính mình.

Thẳng thắn tìm cớ hôm nay phải về trường, nhanh chóng bỏ chạy.

Trước khi đi Tạ Lăng còn bắt hắn thêm Wechat, thái độ vẫn cứng rắn như trước, trước đây Vinh Kinh ngày xưa tìm mọi cách để từ chối, lần này lại ngoài ý muốn mà đồng ý.

Tiêu hao mười năm, Tạ Lăng cuối cùng cũng thêm được Wechat của em mình, nhịn xuống không xem vòng bạn bè của em trai. Chỉ lạnh lùng liếc nhìn cái người vừa thấy mình đã muốn bỏ trốn: "Nếu đã thêm, thì đừng có mất tích. Chuyện ngày hôm qua, anh không muốn phát sinh lần thứ hai."

Câu phía trước Vinh Kinh có nghe ra, là anh nhất định phải định kỳ liên hệ.

Còn câu sau, hôm qua có chuyện gì cơ, là chuyện mang Omega đi thuê phòng sao? Đó là anh không còn cách nào khác, chẳng lẽ lại còn phải ngủ chung phòng với Omega? Trinh tiết của anh cũng là trinh tiết mà?

Vinh Kinh từ chối quản lý đại sảnh giúp anh gọi taxi, trong giờ cao điểm này, taxi là sự lựa chọn khiến người ta phải hoài nghi nhân sinh.

Người ta nói đúng lắm, ở thành phố mà muốn đi lại, một là tắc chết, hoặc chen chết, hoặc vừa tắc vừa chen.

Anh tra xét một lối đi khác, gần nhất có một tàu điện ngầm đi thẳng đến Học viện Điện ảnh, đi đến mất không quá mười phút.

Một bên khác ở đại sảnh, đưa lưng về phía Vinh Kinh đang ở trước khách sạn xem bản đồ, là Cố Hi và bạn tốt của y, Quản Hồng Dật.

Bọn họ muốn thanh toán tiền phòng hôm qua, lại được nhân viên lễ tân báo rằng đã thanh toán.

Quản Hồng Dật có hơi không cam lòng hỏi: "Tôi có thể biết được ai đưa tôi đến đây không, tôi muốn đem tiền phòng trả lại cho người đó."

Nhân viên lễ tân còn nhớ ngày hôm qua rõ ràng là một người đẹp tóc vàng, ngày hôm nay đảo mắt một cái lại biến thành một thanh niên thanh tú.

Đối với đam mê dị trang, phần lớn mọi người vẫn không thể tiếp thu.

Quản Hồng Dật có thể cảm giác được xung quanh ánh mắt khác thường, hắn từ lâu đã quen, cũng không để ý.

Nhân viên lễ tân rất lễ độ, đưa họ một tờ giấy có viết địa chỉ: "Ngài kia nói, nếu như muốn trả lại, mời gửi đến địa chỉ này."

Quản Hồng Dật cầm lấy nhìn một chút, XXX Học viên Điện ảnh level 12, Lôi Phong nhận."

Quản Hồng Dật và Cố Hi liếc mắt nhìn nhau một cái, đều không nhịn được cười lên.

"Ra là Học viện Điện ảnh, đàn em của cậu?"

Cố Hi gật gật đầu, y tốt nghiệp nhờ nhảy lớp, level 12 tính ra quả thật là đàn em của y.

Nhân viên lễ tân có hơi lúng túng, ai có thể nghĩ tới tiểu thiếu gia của bọn họ còn tính toán rõ ràng như vậy. Mấy thiếu gia nhà giàu, không phải đều giống nhau là tiêu xài rất xa hoa sao? Người này cũng thật không giống chút nào.

Bức thư này như là đang nói, tuy rằng giúp cô, nhưng chúng ta vẫn là người xa lạ, vì không để cho cô cảm thấy xấu hổ, tiền bạc vẫn nên sòng phẳng. (editor: Vinh Kinh hiểu lầm Quản Hồng Dật là phụ nữ nên mình để xưng hô là 'cô')

Đương nhiên, nếu như đối phương không đi ra trả tiền phòng, nhân viên lễ tân cũng không thể lấy ra tờ giấy kia.

Vinh Kinh vốn là muốn tự mình thanh toán đầy đủ, phong độ ấy anh tự nhận mình vẫn phải có.

Quản Hồng Dật: "Bây giờ tôi không muốn biết tên nữa, người đó ở phòng nào, tôi đi lên đó cảm ơn." Loại người hiếm thấy như vậy, buông tha cũng quá đáng tiếc.

Nhân viên lễ tân như cũ nói xin lỗi, bọn họ không thể tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng, đây là quy định.

Quản Hồng Dật vẫn thật có hơi không cam lòng: "Chỉ nói cảm ơn cũng không được?"

Nhân viên lễ tân cười cười tiếp tục từ chối: "Thật sự rất xin lỗi."

Đối với thông tin của tiểu thiếu gia, là Tạ tổng tự mình ra lệnh.

"Hơn nữa vị khách kia đã đi rồi." Ở hướng 11 giờ phía sau lưng hai người, mới vừa đi ngoài đấy.

Cố Hi nào không nhìn ra tâm tư của Quản Hồng Đật, cái dạng thấy hàng là sáng mắt, một bên kéo bạn tốt đi ngoài, một bên thấp giọng nói: "Đừng gây khó dễ cho người ta." Nhìn thái độ của các cô cũng đủ hiểu, là tuyệt đối sẽ không nói.

Quản Hồng Dật than thở: "Tôi đây chẳng phải là không nỡ sao, nếu cậu nhìn thấy, khẳng định cũng không kiềm được."

Cố Hi cười nhạt, như một cơn gió mát cuối hè thổi đến ao nước xuân, chỉ mỉm cười nhợt nhạt, cũng đủ kinh tâm động phách.

Quản Hồng Dật nhìn bộ dáng Cố Hi, cũng cảm thấy mình cũng cả nghĩ quá rồi.

Chỉ có người khác đối với Cố Hi không kiềm được, Cố Hi sao có thể có hứng thú với bất kỳ kẻ nào.

Một tia cũng không thể.

*

Sảnh buffet.

Sau khi Vinh Kinh rời đi, nét mặt Tạ Lăng trong nháy mắt lạnh xuống, mới vừa đứng lên, ngoài cửa có một người hấp tấp chạy lại. Người đến nhuộm một mái tóc màu đỏ, khí chất hào hoa, một thân trang phục đắt tiền, giống như một cây ATM biết đi.

"Anh Tạ, chờ một chút!"

Tạ Lăng quay đầu liếc mắt nhìn, nhận ra đối phương là người nổi tiếng trên thị trường chứng khoán Thượng Hải, được đám thế tổ đồng lứa gọi đùa là Thái tử, là người thừa kế duy nhất của Ngô gia, khi học đại học, đối nhân xử thế hùng hồn hào phóng, ân oán rõ ràng, mà vì trong nhà từ hắc chuyển sang bạch, đã sớm bị ảnh hưởng bởi môi trường trước đây, rất là hung hăng càn quấy. (editor: bé Cá chính thức lên sàn >.<)

"Ngô thiếu."

Ngô Phất Dục không thèm quan tâm Tạ Lăng mặt lạnh, Tạ Lăng không cùng một đời với bọn gã. Tuy rằng tuổi tác chỉ kém chừng mười tuổi, Tạ Lăng đã có thực quyền, là con nhà người ta trong truyền thuyết, đến Ngô Phất Dục cũng không dám ở trước mặt hắn tự cao tự đại.

Gã bị xoa bóp một buổi tối, cái cổ vẫn còn rất đau, đi bệnh viện chụp phim, cái tên lang băm nói gã chỉ là bị bong gân, về cơ bản không có bị thương gì nhiều.

Vẻ mặt như thể là gã đang nói dối, Ngô Phất Dục tức giận đến mất ngủ cả một buổi tối, gã đau đến không nói nên lời, cái này là không bị thương nặng? Bọn họ đều bị mù?

Gã nhất định phải tìm cho ra thằng chó trời đánh kia!

Gã dốc hết tâm huyết tự tay vẽ một bức chân dung, giao cho Tạ Lăng, hi vọng hắn có thể giúp đỡ tìm người.

Nhà gã là xuất thân từ Sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải, tại đây bốn phía đều không có vây cánh gì, đương nhiên là tìm người địa phương sẽ tốt hơn nhiều.

Tạ Lăng nhìn thứ gọi là tranh chân dung, mặt vô cảm.

Trợ lý Chu Hưởng phía sau hắn hơi run rẩy khoé miệng, liếc nhìn Ngô gia thiếu gia có gan tự tin kia.

Cái tờ giấy vẽ người như con quái thú này, bọn họ biết đi đâu mà tìm?

Là đi tìm đến quỷ sao?

Thế gian này có ai trông giống Godzilla không?