Chỉ Muốn Có Em

Chỉ Muốn Có Em - Chương 15




Elliott ngồi trên ghế đá dưới tán cây đa, thấy Thư Nhàn đi tới, cũng không có ý trốn tránh. Thực ra anh cao lớn như vậy, muốn trốn cũng không được. Anh cứ đàng hoàng đón cô đi tới, không hề che giấu ánh nhìn chăm chú của mình.



Cô thấy đôi mắt xanh của anh bỗng sâu thẳm, dáng vẻ sầu bi làm cho người ta không đành lòng. Ánh mắt anh nhìn cô luôn mang theo vẻ quen thuộc và quyến luyến vô hạn, khiến cô muốn bỏ qua cũng không được, khiến lòng cô cũng dao động theo. Haizz, rốt cuộc anh ta muốn cô phải thế nào? Cũng đã làm sáng tỏ rằng mình không phải người anh muốn tìm, tại sao anh vẫn không buông tha cho cô?



"Hi..." Giọng anh khàn khàn.



Nghe nói, cô tên là Lâm Thư Nhàn, không phải Di Hi của anh.



Nghe nói, cô đã kết hôn, còn có hai đứa con.



Lại nghe nói, người đàn ông không trách nhiệm kia bỏ mặc ba mẹ con mà rời đi, khiến cô tổn thương vô cùng.



Còn nghe nói, cô lớn lên ở đây từ nhỏ, cha mẹ cũng còn khoẻ mạnh.



Cô không lừa anh, cô thật sự không nhận ra anh, cô không phải là Di Hi của anh. Nhưng vì sao anh lại cảm thấy cô quen thuộc đến vậy? Không chỉ có bề ngoài mà cả giọng nói, động tác...



Cô ngồi xuống cạnh hắn, vô cùng hứng thú hỏi: "Anh... Rất tò mò về tôi sao?" Cô nghe nói, anh hỏi han chuyện của cô khắp nơi.



Không biết tại sao, cô không cách thể nổi giận với anh. Mặc dù mấy ngày qua vẫn luôn trong trạng thái bị giám sát. Theo lý thuyết cô nên vô cùng khó chịu, nhưng vừa nhìn thấy vẻ buồn bực không vui của anh, cô chỉ cảm thấy không biết làm thế nào, cũng cảm thấy trái tim mình dường như cũng bịt kín bởi cảm giác đau thương mơ hồ.



"Xin lỗi." Anh hơi xấu hổ, tuy nói đào bới đời tư của người khác là chuyện rất không có đạo đức, nhưng anh muốn biết thêm những chuyện có liên quan tới cô. Cô thật sự không phải là Di Hi sao? Anh vẫn không thể tin được.



"Không sao." Thư Nhàn cười xòa, tò mò hỏi: "Tôi... Thật sự giống cô ấy như vậy sao?"



Anh cười khổ, đâu chỉ là giống.



"Tôi có thể hỏi không?" Cô quay đầu nhìn anh.



"Gì vậy?" Anh nhìn cô chăm chú, cố dằn lại cảm giác muốn vươn tay chạm vào cô.



"Cô ấy rất quan trọng ư?"



"Vô cùng... Vô cùng, tôi đã tìm cô ấy rất rất nhiều năm..."



Thư Nhàn không được tự nhiên muốn né tránh ánh mắt thăm dò thâm trầm kia, cảm thấy cứ như anh đang giãi bày nỗi tương tư với cô.



"Cô ấy là gì của anh?"



"Vợ chưa cưới!"



"Ồ!" Cô ồ lên với vẻ thì ra là vậy, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi chật vật.



"Em thật sự không phải cô ấy ư..." Ánh mắt anh khóa chặt lấy cô, muốn từ tìm ra chút dấu vết trên mặt cô, nhưng cô lại cười.



"Thuyết phục anh khó quá đấy, không phải đã hỏi rất nhiều người sao? Tôi lớn lên ở đây, thậm chí ít khi rời khỏi!" Cô nhún vai. "Nếu tôi thật sự biết anh, không thể nào không hề có chút ấn tượng nào với anh cả!"



"Có lẽ em chỉ tạm thời quên mất thôi....."



"Ha ha! Anh hài hước quá! Cho dù tôi quên thật, ba mẹ tôi không thể không biết chuyện tôi có một vị hôn phu là anh, huống chi tôi cũng kết hôn rồi."



"Anh ta, là người thế nào?" Elliott hỏi vậy mà đau lòng. Dù cô có phải Di Hi hay không, nhưng cô có bề ngoài giống hệt Di Hi là sự thật việc thật. Chỉ nghĩ đến hình ảnh có một người đàn ông khác ôm lấy cô, anh không thể nào chịu nổi.



Cô nghiêng đầu cười với anh, có phần bất đắc dĩ, có phần tự giễu, "Kẻ tệ bạc, không có gì hay để nói."



"Anh ta đối xử với em không tốt ư?" Lòng anh siết lại, chân mày nhíu chặt.



Cô đứng lên, làn gió thổi rối mái tóc dài của cô, anh không hiểu được tâm tạng của cô, cũng không dám tự tiện quấy rầy suy nghĩ của cô. Giờ khắc này yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió lướt qua vành tai.



Khi anh cho rằng cô cứ thế bỏ đi, cô bỗng xoay đầu lại, trong vẻ tươi cười có chút khổ sở.



"Tôi đã quên anh ta rồi..."



"Em có yêu anh ta không?" Anh buột miệng hỏi.



"Tôi không biết... Anh này, nếu anh tò mò về tôi như vậy, có thể vào tiệm uống ly cà phê, đừng trốn ở đây nhìn lén tôi nữa, tôi không làm việc nổi đâu!" Cô chun mũi cười với anh.



"Em có thể gọi tôi là Elliott, chúng ta... Có thể làm bạn không?"



Cô cười tươi với anh, "Dĩ nhiên."



Anh bắt đầu tự nói với mình, có lẽ anh nhận lầm người thật, mặc dù anh vô cùng hi vọng đúng là cô ấy...



"Elliott!!!" Thư Nhàn vừa bực mình vừa buồn cười kéo dài giọng, "Chẳng lẽ......Anh không thể ngồi yên một chỗ sao?"



Elliott lúng túng ngước cặp kia mắt xanh xinh đẹp nhìn cô, nói với vẻ vô tội: "Tôi chỉ muốn giúp thôi."



Thư Nhàn buồn cười liếc nhìn anh, "Tôi biết, nhưng anh không cảm thấy lúc anh giúp đỡ chúng tôi còn bận hơn sao?" Anh vốn có khiếu làm những chuyện thế này, hôm nay anh đã đánh vỡ năm cái tách và ba cái đĩa, đánh đổ hai ly cà phê, một ly trong đó còn suýt nữa trút lên đầu khách. Điều duy nhất đáng giá ngợi khen chính là động tác nhanh nhẹn của anh. Nhờ vậy mà ngăn chặn thành công cái ly cà phê suýt nữa đổ lên đầu khách.




"À... Nếu không..." Anh bất đắc dĩ cởi bỏ tạp dề, vẫn cố gắng nghĩ cách giúp đỡ.



So với người anh, cái tạp dề này nhỏ đến buồn cười, hại cô mỗi lần thấy anh đều phải cố nhịn cười, nhưng nhịn lâu sẽ nội thương mất.



"Tôi thật sự cần anh ngồi yên một chỗ giùm tôi." Cô nói bằng giọng thành khẩn, nhưng đáy mắt tràn ngập ánh cười.



Anh thất bại rũ vai xuống, "Tôi thật sự rất muốn giúp đỡ mà."



"Tôi hiểu, nhưng anh hoàn toàn không thích hợp! Anh thích hợp với chuyện cầm lấy sách ngồi ở chỗ đó nhàn nhã uống chén đại cát lĩnh hơn đấy." Cô đẩy anh tới chỗ mà gần đi anh chiếm đoạt.



"Nhưng tôi không thể ăn uống chùa..."



"Chúng ta là bạn mà! Sao có thể nói anh ăn uống chùa được! Sao tôi có thể lấy tiền của bạn được?" Người đàn ông này không chịu hôm nào cũng tới uống chùa một bình trà, cho nên định dùng sức lao động để bồi thường.



"Thư Nhàn..." Anh kéo cô gái đang định rời đi, nhìn cô với khuôn mặt cầu khẩn. Bên nhau hơn một tháng, anh đã quen với "cái tên mới" này của cô.



Thư Nhàn bật cười. Đôi khi người đàn ông này y hệt trẻ con, chẳng hợp với vẻ bề ngoài chút nào! Lại còn học cách chơi xấu của con trai cô.



"Làm sao vậy?" Cô kiên nhẫn nhìn anh như người mẹ.



"Xin lỗi."



"Elliott." Cô bĩu môi, liếc nhìn anh, "Đôi khi tôi thật sự cảm thấy tôi có tận ba đứa con!"



Hiển nhiên tâm trạng của cô rất tốt.



"Em đừng làm nữa, nói chuyện phiếm với tôi đi." Anh kéo váy của cô không buông.



Lúc này anh hoàn toàn không giống quý ông, mà giống kẻ vô lại hơn.



"Tôi không tốt số như anh, không cần làm việc cũng có cơm ăn." Cô cố ý chọc anh.



Elliott ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt có vẻ mong đợi không thể lý giải.



"Tôi nuôi em."



Cô giật mình, ánh mắt nhìn anh có phần bất đắc dĩ.




"Elliott, tôi không phải là Di Hi của anh." Cô chỉ là thế thân, ánh mắt anh nhìn cô giống như đang nhìn cô, nhưng không phải là cô, mà xuyên qua cô nhìn tới cô gái tên Di Hi đó. Ánh mắt không hề che giấu kia khiến cô hơi buồn. Dù sao cô là một cá thể, không thể phụ thuộc vào người khác, cũng không muốn trở thành thế thân của người khác. Cô chỉ trùng hợp có dáng vẻ giống với người anh yêu mà thôi!



"Tôi biết." Anh cười xin lỗi, ánh mắt cụp xuống không che giấu được nỗi cô đơn vô cùng.



Cô ngồi xuống bên cạnh anh, cười với anh như không có chuyện gì.



"Anh muốn nói chuyện gì?" Thực sự cô không muốn thấy anh khổ sở.



"Em nói em có hai đứa con, sao không thấy chúng vậy?"



"Ba tôi dẫn chúng nó đi du lịch rồi, chắc hai ngày nay nữa sẽ về. Anh muốn gặp chúng nó như vậy à?"



"Tôi rất tò mò không biết con em sinh ra có dáng vẻ thế nào?" Nếu như là con của anh và Di Hi, liệu có giống con của Thư Nhàn không?



"Mọi người đều nói không giống tôi!"



"Giống ba ư?" Anh rất thất vọng nói.



"Tôi cũng không biết." Cô nhún nhún vai.



Elliott nhìn cô với vẻ khó tin, như thể đang chỉ trích cô sao có thể nói lời vô trách nhiệm như vậy.



Cô bật cười, "Tôi thật sự không biết! Không đã nói với anh tôi đã quên người đó rồi sao."



Elliott lẳng lặng nhìn cô, nhưng không biết được lời cô nói là thật hay giả. Thứ gọi là "Quên" mà cô nói là ngăn mình không được nhớ tới, hay là đã thật sự loại bỏ người đó khỏi lòng mình? Dù thế nào đi nữa, anh thậm chí không dám nghĩ tới chuyện cô đã phải tổn thương nặng nề.



Thư Nhàn còn có cha mẹ, không giống Di Hi của anh, luôn cô đơn như vậy... Anh cảm thấy may mắn cho Thư Nhàn, ít nhất bên cô còn có người làm bạn, không giống Di Hi...



"Mẹ! Mẹ!" Không biết con cái nhà ai, cách xa một dặm đã bắt đầu gọi mẹ dọc theo phố. May mà mọi người trong thôn này đều biết rõ nhau, sẽ không nhận lầm con.



Với trực giác của người mẹ, mặc dù giọng nói mơ hồ mà xa xôi, nhưng Thư Nhàn vẫn có thể nhận ra giọng con ngay lập tức. Cô mừng rỡ cười nói với Elliott: "Chúng nó về rồi!" Hơn một tháng không gặp, thảo nào hai đứa nhóc kia là hấp tấp như vậy.



Cô bước nhanh tới đón lấy thân thể đang thở hổn hển của hai đứa bé.



"Mẹ, mẹ, mẹ..."



"Mẹ rất nhớ các con!" Thư Nhàn dang cánh tay ôm chặt lấy hai con.




"Con cũng rất nhớ mẹ." Cô bé nói tranh, cọ cọ trong lòng mẹ.



"Lâm Nhạc Phù, xấu mặt chưa kìa, chỉ thích làm nũng." Hiển nhiên thằng bé rất bất mãn với chỉ buồn nôn của em gáiminhf.



"Em thích đấy, thì sao chứ?" Cô bé không phục mà cãi lại, mỉm cười đắc ý: "Anh ghen tỵ với em hả?" Cô bé biết nếu bị bạn cùng lớp thấy cậu làm nũng, cậu sẽ bị cười nhạo.



"Còn lâu đi." Cậu nhóc bướng bỉnh bĩu môi.



"Đừng âm ĩ nữa, hai đứa thích nghịch ngợm như thế, chắc chắn ông ngoại bị hai đứa quậy không yên rồi!" Cô trìu mến nhéo gương mặt mịn màng của hai đứa trẻ.



"Cũng tại Nhạc Nhạc đó ạ, con không có."



"Lâm An Tự, anh ngậm 'giày' phun người!" Nhạc Phù một tay chống nạnh, một tay chỉ vào một gương mặt nhỏ nhắn tương tự, không chịu khuất nhục mà nói câu thành ngữ học trên ti vi.



"Là ngậm máu phun người. Con đó, đừng học linh tinh chứ." Thư Nhàn điểm lên cái mũi nhỏ nhắn của con gái.



"Đúng đấy, không được nói linh tinh." An Tự cũng hùa vào mà quở trách.



Hai anh em hừ một tiếng quay ngoắt đầu đi, kéo tay mẹ đi theo hướng ngược lại.



"Hai đứa muốn phân đôi mẹ sao?" Elliott nín cười. Mặc dù chưa không rõ mặt của hai nhóc bướng bỉnh này, anh đã kìm lòng không đậu mà yêu thưng chúng.



Hai khuôn mặt nhỏ nhắn đều kinh ngạc quay lại, Elliott không ngờ rằng mình sẽ thấy hai gương mặt tương tự nhau mà sửng sốt.



Sinh đôi...



"Chào chú đi!" Thư Nhàn vỗ vỗ cái mông nhỏ của chúng nhắc nhở.



Cặp sinh đôi ăn ý liếc nhìn nhau, đồng thanh: "Cháu chào chú ạ..."



Elliott ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn kỹ gương mặt của chúng. Đường nét của chúng mang vẻ phương Tây, da cũng trắng vô cùng, nhưng lại mang mái tóc đen nhánh và mắt màu nâu.



"Mẹ, mắt của chú màu xanh biếc! Giống..." An Tự vừa nhìn thấy mắt anh, liền hưng phấn kêu to.



"Anh hai!" Nhạc Phù bỗng la anh mình, dường như đang trách anh lắm mồm.



Tiểu An Tự nhất thời im lặng, tự biết đuối lý mà cúi đầu.



"Giống gì cơ?" Ánh mắt Elliott bừng sáng, mỉm cười dịu dàng, khích lệ cậu nói tiếp.



"Giống người nước ngoài trên ti vi đó!" Tiểu Nhạc nở nụ cười ngây thơ, nói thay anh trai. "Chú cũng là người nước ngoài sao?"



Xem ra cô bé này khôn khéo hơn anh trai rất nhiều. Nếu thật sự nói đứa nào giống mẹ, anh cảm thấy tính cách của Tiểu An Tự khá giống. Bề ngoài thì đúng như cô nói, khôn giống cô lắm.



"Đúng vậy!"



"Là nơi nào vậy?"



"Nước Anh."



"Wow! Xa lắm thì phải." Tiểu An Tự nói đầy ngưỡng mộ.



"Là nước ngoài, dĩ nhiên rất xa rồi!" Tiểu Nhạc nhìn anh trai với ánh mắt "Anh biết cái gì", tiếp tục thỏa mãn trí tò mò của mình, hỏi: "Chú ơi, mọi người ở bên đó có dáng vẻ giống nhau ư?"



"Giống nhau ở đây tức là..."



"Chính là..." Tiểu Nhạc Phù nghiêng đầu cố gắng nặn ra tính từ học từ bé, nhưng cô bé còn quá nhỏ, thật sự không biết phải nói thế nào.



"Ý cháu nói là màu mắt và màu mắt không giống các cháu, mũi cũng cao phải không?"



Hai nhóc gật đầu lia lịa. Giỏi quá đi mất! Không cần phải nói anh đã hiểu ý chúng.



"Đúng vậy, hầu hết đều không giống các cháu."



Tiểu An Tự lắc đầu, lắc đầu rất nghiêm túc.



"Không phải, chúng cháu không thế. Cô giáo hỏi có phải là con lai không, con lai là sao ạ? Có phải cầm bút viết chữ* khác nhau không?" Thật sâu xa, nhưng cậu không hiểu được! (*Con lai tiếng Trung là Hỗn Tả Nhi 混写儿, có chữ "viết" (Tả 写) trong từ đó)



Elliott không thể nhịn được, "Không phải. Có nghĩa là đứa trẻ được người giống chú và mẹ sinh ra."



Hai đứa trẻ kia cũng không sợ người lạ, vây quanh Elliott, hỏi liên tiếp không ngừng.



Điều khiến Thư Nhàn kinh ngạc không phải là sự thân mật mà bọn trẻ dành anh, mà là Elliott có vẻ không hề giống người có thể kiên nhẫn với trẻ nhỏ, nhưng anh lại biểu hiện rất tốt.



Elliott nhìn của bọn trẻ, bỗng thấy buồn rười rượi. Nếu như anh không để mất Di Hi, như vậy có lẽ hai người cũng có con lớn như vậy rồi.