Chỉ Ngốc Một Lần

Chương 16




Sức khoẻ của Mộ Quân sau này yếu dần đi không có lí do, Diệp Hàn rất lo lắng về việc này, nên cuối tuần đó đã đưa Mộ Quân đến bệnh viện khám sức khoẻ.

Bác sĩ nhìn tờ kết quả trong tay rồi nói với hắn:”Diệp tổng, tôi nghĩ ngài và Diệp gia nên chuẩn bị tinh thần...Diệp phu nhân mắc bệnh về tim, và có thể chết trong vài tuần tới, tối đa là khoảng 2 tuần”

Diệp Hàn kinh ngạc đến sững sờ, bác sĩ nói thêm:”Bệnh này không có khả năng di truyền nên nếu ngài muốn hay cùng Diệp phu nhân nhanh chóng đến sở, tạo ra một đứa trẻ bằng phương pháp nhân tạo đi”

Mộ Quân ngồi bên ngoài đợi hắn, Diệp Hàn một lúc sau bước ra ngoài, ngồi xuống trước mặt cậu, ngẩng đầu nhìn lên nói:”Tiểu Quân, chúng ta đi du lịch một chuyến nhé? Trước khi đi đến sở để tạo ra vài đứa trẻ bằng phương pháp nhân tạo....sau đó đi du lịch, chúng ta đi khắp thế giới, đến những nơi có thể đến, ăn những món em chưa từng ăn, như vậy có được không?”

Cậu hiểu ý nghĩa câu nói này, cậu đoán đã có gì đó với bản thân, có thể là ung thư chẳng hạn. Mộ Quân sau đó gật đầu rồi nói:”Được, chúng ta cùng nhau đi”

Diệp Hàn về nhà thông báo tình hình với bố mẹ trước. Ông bà Diệp nghe xong như mất hồn vội vã từ nước ngoài quay về. Muốn gặp cậu. Diệp Hàn lại không đợi hai người quay về đã nhanh chóng đưa cậu đến sở. Hai người ở đó hơn một tiếng sau đó lên máy bay ra nước ngoài đi du lịch.

Hắn đưa cậu đến nước nằm phía Đông lục địa, nơi Mặt Trời mọc, hai người sáng ngắm bình mình, chiều ngắm hoàng hôn, tối ngắm sao, ăn những món đặc sản địa phương mà trước đây cậu không được ăn.

Cậu nói với hắn:”Em muốn đến mộ bố mẹ”

Hắn đồng ý với cậu, hắn vẫn chưa nói với cậu rằng cậu sắp chết. Cậu hỏi:”Em sắp chết rồi đúng không?”

Hắn giật mình nhìn cậu, cậu lại hỏi:”Sau khi chết anh có thể để em bên cạnh bố mẹ không? Từ rất lâu rồi....em không còn nhìn thấy họ nữa, cũng từ rất lâu rồi em không được họ ôm”

Hắn nói:”Được, anh sẽ đặt em bệnh cạnh họ”

Mộ Quân nghiêng đầu nhìn anh hỏi:”Sau này nếu như đám trẻ có hỏi về em....anh có thể đừng kể cho chúng nghe không?”



Diệp Hàn hỏi cậu:”Tại sao?”

Mộ Quân đáp:”Em không muốn chúng biết về em, em luôn là kẻ ngốc vô dụng, trước nay không thể làm được gì cả”

Diệp Hàn nói với cậu:”Không đâu, em rất tốt, em không vô dụng? Dương thị và Mộ thị đều được em dẫn dắt khá tốt, mặc dù em nắm quyền Mộ thị chưa được lâu nhưng cũng đủ để những nhân viên từng được em chỉ bảo kính nể. Dương thị và Mộ thị luôn muốn em quay lại nắm quyền tập đoàn. Tiểu Quân, em rất giỏi, những giáo viên từng dạy em, sau khi em đi khi anh gặp họ, bọn họ luôn nhắc về em nói rằng em là học sinh tốt nhất họ từng dạy dỗ”

Mộ Quân nói với hắn:”Em không tài giỏi đến vậy đâu, có thể hứa với em không? Sau khi em chết rồi đừng kể về em cho đám trẻ, đừng để ai nhắc về em, còn nữa....xoá em khỏi kí ức của anh, đừng nhớ về em”

Diệp Hàn hỏi cậu:”Tại sao?”

Mộ Quân trả lời:”Em muốn anh hạnh phúc cho dù bên cạnh không còn em”

Cậu cười, nụ cười đẹp đến đau lòng. Diệp Hàn ôm chặt cậu trong lòng, hắn không đồng ya cũng chẳng nói gì hết.

Những ngày sau đó hai người không còn nhắc về chuyện này nữa, một tuần sau Diệp Hàn đưa cậu về nước, hắn đưa cậu đến tiệm hoa, cậu chỉ vào chậu hoa hồng trắng. Diệp Hàn khó hiểu hỏi:”Hoa hồng trắng sao?”

Mộ Quân đáp:”Mẹ thích hoa hồng trắng, bố không thích hoa cũng không thích tặng hoa nhưng vì mẹ thích nó nên bố thường mua nó tặng mẹ, lúc mẹ mất em còn rất nhỏ không nhớ nhiều, chỉ nhớ bố nói trong cuốn nhật kí bố viết được em giữa lại, bố nói mẹ thích hoa hồng trắng nhất”

Diệp Hàn khẽ gật đầu nhanh chóng trả tiền cho hai chậu hoa hồng trắng rồi mang nó nhét vào cốp xe, hắn lái xe đưa cậu đến nghĩa trang, đưa cậu đến mộ bố mẹ. Bên cạnh họ trùng hợp vẫn còn một phần đất trông chưa có người nằm. Cậu chỉ vào nó rồi nói:”Anh, mua nó đi, nó gần với mộ họ, em muốn nằm ở đó”

Hắn gật đầu không nói gì thêm. Mộ Quân cùng hắn rửa sạch hai phần mộ có phần bẩn, đặt cạnh mộ mẹ cậu hai chậu hoa hai bên sau đó đặt hoa quả lên, thắp nhang. Cậu nói:”Mẹ....có lẽ đây là lần cuối cùng con đến đây, bố cuốn nhật kí của bố con vẫn còn giữ, sắp tới con sẽ tự tay đưa trả cho bố, nhưng cũng nhờ có nó mà có biết được những thứ không thể lưu lại trong kí ức của con ví như loài hoa mà mẹ thích nhất”



Diệp Hàn liên hệ mua mảnh đất bên cạnh mộ họ cho cậu, sau đó hai người về nhà. Hắn cũng đã thanh toán tiền cho mảnh đất đó. Lúc đưa cậu về nhà, vừa xuống xe cậu liền đổ gục xuống ngay tại cửa xe, Diệp Hàn chạy vội đến ôm lấy cậu vào lòng hỏi:”Tiểu Quân, em sao vậy?”

Mộ Quân đáp một cách khó chịu:”Em....mệt”

Diệp Hàn đưa cậu lên xe, lái xe đưa cậu đến bệnh viện. Nhận được tin, ông bà Diệp cũng chạy vội đến bệnh viện. Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, vẻ mặt trầm xuống nói với họ:”Thời gian không còn quá nhiều, gia đình nên chuẩn bị thật tốt”

Diệp Hàn nhận được lời này, trái tim như thắt lại, hắn gục xuống đất. Bà Diệp cũng không tin vào tai mình.

Đợi cậu tỉnh dậy, xung quanh là ông bà Diệp, Diệp Yến có cả Diệp Hàn. Cậu hỏi bà Diệp:”Mẹ....có phải con sắp được gặp lại mẹ của con rồi không?”

Bà Diệp nhìn cậu, ánh mắt đau lòng. Bây giờ là ban ngày, cậu nhìn về phía cửa sổ đóng kín che rèm kia, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ xuất hiện, đứng bên cạnh còn có một người đàn ông. Cả hai đang nhìn cậu mỉm cười. Mộ Quân thều thào:”Mẹ....bố”

Bà Diệp nhìn theo hướng mắt của cậu sau đó bật khóc một trận, ông Diệp sắc mặt không tốt, ông biết cậu nhìn thấy ai. Nghe nói người sắp chết có thể nhìn thấy linh hồn, ông đoán cậu nhìn thấy bố mẹ cậu rồi.

Diệp Hàn ngồi im không nói, Diệp Yến cũng im lặng không nói gì. Bà Diệp chỉ biết khóc.

Nửa đêm, máy đo điện tim kêu lên một tiếng, Diệp Hàn hoảng hốt ngẩng đầu nhìn nó, bốn ánh mắt nhìn nó chằm chằm. Một đường thẳng có lên có xuống hiện tại là một đường thẳng. Phòng bệnh nhốn nháo cả lên.

Bác sĩ lắc đầu bất lực, dù sao thời hạn đã đến làm gì có thể cứu được nữa. Diệp Hàn không nói gì, Diệp Yến không muốn mở miệng, bà Diệp như cạn nước mắt, ông Diệp lẳng lặng rơi nước mắt. Dù sao cậu cũng là do hai người họ chăm sóc sau khi bố mẹ cậu mất, dù không phải họ sinh nhưng ở cạnh nhau nhiều năm phải có một chút tình cảm.

Ở một bên khác, trong một không gian mờ mờ ảo ảo, cậu quay đầu nhìn xác của mình, bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc:”Tiểu Quân”

Mộ Quân quay đầu nhìn lại, là người phụ nữ đó và người đàn ông cậu thấy bên cửa sổ sáng nay. Mộ Quân tức thì mỉm cười, chạy đến. Mộ Quân không còn là thiếu niên chỉ còn là một đứa trẻ năm tuổi, nhào vào lòng hai người đó mà gọi:”Bố, mẹ”