Chi Nông Tức Không Chịu Nổi

Chương 5




Những vật trong không gian, nếu lấy ra chắc chắn có giá trị ngàn vàng, đáng tiếc những vật đó ở triều đại này rất hiếm, không nên đem bán.

Nếu không chỉ có thể lén lút giấu diếm thân phận đem bán hơn nữa không bị người khác phát hiện, bằng không cũng chỉ có thể suy nghĩ lại.

Vương Lam Yên nói với Lăng Tử Viêm suy nghĩ của nàng, Lăng Tử Viêm ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mới gật đầu đồng ý.

“Lên núi cần phải cẩn thận, không được đi sâu vào trong, ở ngoài bìa tìm rau dại là được.”

Thấy Lăng Tử Viêm không có phản đối mình lên núi, Vương Lam Yên liền cười, gật đầu đồng ý: “Tốt, ta sẽ chú ý.”

“Đi sớm về sớm!”

Ngươi mau đi nhanh. Lăng Tử Viêm lo lắng dặn dò.

“Ân.”

Nói xong, Vương Lam Yên đeo một cái giỏ nhỏ trên lưng, đi lên trên núi.

Đi được đoạn đường, Vương Lam Yên phát hiện gần chân núi có một con sông nhỏ, nước sông trong suốt nhìn thấy cả đáy, còn thấy được cả những con cá bơi dưới nước, cực kỳ xinh đẹp.

Vương Lam Yên nuốt nước miếng, thầm nghĩ, đợi lát nữa xuống núi nhất định phải bắt mấy con cá trở về nấu canh.

Nghĩ như vậy, Vương Lam Yên tiếp tục đi lên trên núi, vừa đi vừa chú ý xem có rau dại nào ăn được hay không.

Sự thật là trên núi rau dại có rất nhiều.

Chỉ một lát, Vương Lam Yên liền hái được hai cân rau cải trắng, có giá trị dinh dưỡng cao, ở hiện đại, muốn ăn chút rau dưa dại đều không dễ dàng đâu.

Vừa đem rau cải trắng cất vào giỏ, nàng liền nhìn thấy đằng trước có thực vật đặc biệt giống với khoai sọ.

Nhớ tới hồi nhỏ nàng ham chơi, còn cố ý hái lá khoai sọ làm ô che đầu!

Khoai sọ ăn nhanh no, có giá trị dinh dưỡng phong phú, sản lượng cũng cao, có thể tăng cường miễn dịch cho người.

Hay nói cách khác, khoai sọ đặc biệt thích hợp cho người có thân thể suy yếu ăn.

Nghĩ như vậy, Vương Lam Yên lập tức lấy ra cái cuốc nhỏ, sau hai ba lần đào, trên đất liền có đầy những củ khoai sọ, cũng khoảng được vài cân đi, liền cảm thấy an tâm.

Đại khái đem bùn đất dính trên khoai sọ phủi đi, sau đó Vương Lam Yên liền lấy trong không gian ra một cái túi, đem toàn bộ khoai sọ bỏ vào, đặt ở đáy giỏ, mặt trên đè rau cải trắng che đi.

Lúc này mới không lâu, đã có thu hoạch, Vương Lam Yên lòng tin tăng lên nhiều, lại tiếp tục đứng lên tìm kiếm.

Quả không phụ lòng người, đi không bao xa, Vương Lam Yên dường như ngửi được mùi nấm hương, bắt đầu tìm kiếm chung quanh, nhìn thấy cách đó không xa ở dưới gốc cây có vài cái màu trắng chính là nấm a!

Vương Lam Yên mặt mày hớn hở, bước qua, rồi sau đó ngồi xổm xuống cẩn thận đem lá cây cỏ dại xung quanh nhẹ nhàng vứt ra, đem toàn bộ cây nấm hoàn toàn hiện ra trên mặt đất ra.

Quả nhiên không sai, chính là nấm, thân nhỏ lùn, mũ nấm đầy đặn mập mạp, vừa thấy liền biết nấm đúng là chui từ dưới đất lên, cũng đã trưởng thành.

Lúc này vị nấm ngon nhất, lại thêm một ít mỡ heo, ớt xanh, muối sau đó đem xào, nhớ lại mùi vị rất ngon nha.

Huống chi, ăn nhiều nấm đối với người đau bao tử là vô cùng tốt, cũng có người đồn rằng ăn nhiều nấm có thể phòng bệnh ung thư, tuy rằng không biết có đúng là thật sự hay không, mặc kệ thế nào, ăn nấm tuyệt đối không có gây hại là được!

Cẩn thận đem ba đám nấm đào lên, Vương Lam Yên lo lắng nấm bỏ vào giỏ nhỏ sẽ bị va chạm hỏng mất, có điểm tiếc nuối, vì thế nhìn chung quanh không có ai khác liền đem toàn bộ nấm bỏ vào không gian cất giữ.

Đứng dậy đi về phía trước, Vương Lam Yên kiểm tra một lúc sau, liền không có phát hiện được cái gì có thể ăn được nữa, nghĩ thu hoạch cũng không ít rồi, nên quyết định quay về.

Kết quả, trong lúc này, Vương Lam Yên nghe được thanh âm khả nghi, hình như dã thú ở đâu hướng chỗ nàng chạy tới cùng thanh âm dẫm lên nhánh cây.

Thân thể Vương Lam Yên trở lên căng thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chỗ phát ra âm thanh, tùy thời chuẩn bị trốn vào không gian bảo trụ mạng nhỏ!

Rất nhanh, một con Bạch Lang uy phong xuất hiện cách Vương Lam Yên mấy thước.

Vương Lam Yên run run, đang định tiến vào không gian tránh né, lại nhìn thấy trong mắt Bạch Lang toát ra tính người như là khẩn cầu và đau thương.

Đừng hỏi nàng làm sao thấy được, thân mình dừng một chút, Vương Lam Yên tập trung nhìn vào ánh mắt của Bạch Lang, không hoa mắt nha, nàng quả thật không nhìn lầm, kia con Bạch Lang chính xác là hướng Vương Lam Yên cầu cứu.

Nhưng là, sao điều này có thể xảy ra đâu?

Vương Lam Yên xác định Bạch Lang sẽ không hại bản thân, đánh bạo dè dặt nhìn Bạch Lang hỏi: “Ngươi là muốn ta giúp đỡ gì sao?”

Vương Lam Yên chính là nóng đầu nên thuận miệng hỏi, cũng không nghĩ có thể biết được ra cái gì.

Không nghĩ tới Bạch Lang dĩ nhiên nghe hiểu được lời nàng, cào cào móng vuốt gật đầu, dùng ánh mắt cầu xin nhìn chằm chằm Vương Lam Yên, không nhúc nhích.

Vương Lam Yên nhìn thấy động tác giống người của Bạch Lang, lại nghĩ đến không gian linh tuyền của bản thân, hay Bạch Lang có thể cảm ứng được linh tuyền nên chạy tới cầu cứu nàng?

Nghĩ như vậy, Vương Lam Yên nghi ngờ hỏi.

“Ngươi có việc gì sao, ta làm sao mới có thể giúp được ngươi?”

Bạch Lang nghe câu hỏi của Vương Lam Yên, như thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng gật đầu, rồi sau đó xoay người chạy tới một hướng, ý muốn Vương Lam Yên đuổi theo.

Bạch Lang đi phía trước được một chút lại dừng rồi quay đầu nhìn xem Vương Lam Yên có đuổi kịp hay không, thấy nàng không ở quá xa nó, mới tiếp tục sốt ruột chạy về phía trước.

Cuối cùng, một người một sói chạy qua vô số cành cây bụi cỏ, quần áo trên người Vương Lam Yên bị dơ một chút, mới đi tới một cái hang động.

Vương Lam Yên thở ra một hơi, chắc là đến nơi rồi?

Đi theo Bạch Lang vào hang động, Vương Lam Yên lập tức nhìn thấy trong hang động có một con sói mẹ màu đen đang nằm, thân hình nhỏ hơn so với Bạch Lang.

Vì sao nàng biết là giống cái, nhìn sói mẹ bụng to như sắp sinh là có thể rõ ràng.

Nhìn đến sói mẹ, Bạch Lang nhanh chóng chạy tới cọ bên người sói mẹ như an ủi nó, sau đó quay đầu nhìn Vương Lam Yên cầu xin, ngao ngao tiếng kêu mang theo khẩn cầu cùng sốt ruột.

Thì ra sói mẹ này bị khó sinh!

Cuối cùng Vương Lam Yên mới hiểu được.

Nàng còn chưa nghĩ ra biện pháp đến trợ giúp sói mẹ, thì Bạch Lang đảo quanh nàng, dường như đang tìm kiếm cái gì.

Vương Lam Yên thấy động tác của Bạch Lang, linh quang chợt lóe, chẳng lẽ là tìm linh tuyền?