Chỉ Thiếp Không Thê: Vương Gia Đừng Vội Mừng

Chỉ Thiếp Không Thê: Vương Gia Đừng Vội Mừng - Chương 2: Hủy hết dung nhan




“Tiểu thư…”

“Ai vậy? Ai gọi bên tai ta vậy?” Thủy Mộ Nhi chịu đựng sự đau rát trên gương mặt, cố gắng mở mắt.

Lửa? Tại sao có thể?



Lửa cháy ngất trời, dường như thiêu đốt cả mắt, trừ những góc nhỏ bên trong, ngọn lửa không bỏ sót nơi nào trong phòng.

“Vương gia…”

Thủy Mộ Nhi lui người về phía sau, muốn ngồi dậy, lúc này mới chú ý đến, bên trong phòng, trừ nàng ra còn có bóng dáng của Ninh Vương.

Làm sao như vậy được? Trước khi hôn mê, rõ ràng nàng thấy Ninh Vương đứng đối diện với nàng cơ mà.

Hôn mê sao? Tại sao nàng lại hôn mê?

Không còn kịp suy nghĩ nữa, Thủy Mộ Nhi chật vật đứng lên, trên mặt đau đến tận xương tủy, nhưng bản năng sống khiến nàng không còn chú ý đến điều đó.

“Nước…”

Ngoài phòng có tiếng người gọi ầm ĩ, nàng không còn sức lực để lên tiếng, chỉ nhanh chóng kiếm nguồn nước, cũng may cách nàng không xa có một thùng nước.

Dù Tây Sương viện là nơi vắng vẻ, nhưng lại là chỗ ở của quan khách, bởi vậy đương nhiên nước sẽ được chuẩn bị thường xuyên. Tuy Thượng thư không phải là đại quan, nhưng dù gì cũng là một danh môn vọng tộc, hết lần này tới lần khác tiếp đãi người trong Hoàng thất, khách khứa ở lại không phải là ít.

Không còn suy tư nữa, Thủy Mộ Nhi vội vàng cầm thùng nước lớn, xối lên người mình, rồi xối xung quanh, những nơi được nước chảy qua, lửa không còn nữa, song cửa sổ cũng hiện ra.

Thủy Mộ Nhi mừng rỡ, kéo làn váy lên che kín mũi mình, sau đó chịu đựng cơ thể đau đớn, khó khăn leo ra khỏi song cửa sổ.

“Mộ Nhi…”

“Tiểu thư…”

Không biết người nào la lên bên tai nàng, Thủy Mộ Nhi nghe không rõ, chỉ cảm thấy cả người vô cùng đau đớn cùng mệt mỏi, nàng ngất đi.

“A… Thượng thư đại nhân xin nén đau thương, tổn thương trên mặt, tiểu nhân không thể giúp được, hay là ngài mời vị cao minh khác đi…”

Vừa mở mắt, nàng đã nghe được giọng nói của đại phu, giống như một trận gió lớn thổi vào tai nàng. Thủy Mộ Nhi lấy lại bình tĩnh, nhìn ánh mắt đỏ bừng của mẫu thân ở đầu giường, lên tiếng cười nhẹ: “Nương, con không sao!”

Đương nhiên nàng biết chuyện đại phu nói là về vết thương của mình, ngọn lửa đã thiêu đốt gương mặt nàng, không phải là nàng không biết.

Câu nói này của nàng lại khiến cho Thủy phu nhân nghẹn ngào, nước mắt lăn dài, Thượng thư Thủy Diên Niên cũng không nhịn được, đau đớn nói: “Mộ Nhi, con yên tâm, phụ thân sẽ không để con xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ giúp gương mặt con trở nên bình thường!”

Thủy Mộ Nhi gật đầu một cái, nước mắt tràn ra, nàng nhắm mắt lại.

“Mộ nhi.” Đương nhiên Thủy phu nhân rất lo lắng, lại bị Thủy Diên Niên lôi kéo: “Mộ Nhi vừa mới tỉnh, để nó ngủ đi.”

Đợi tất cả mọi người ra khỏi phòng, lúc này nàng mới mở mắt, lại thấy trong phòng vẫn còn một người quỳ ở đó, cẩn thận nhìn nàng, mắt sưng lên như hột đào. Chính là Bích Nhi.

“Bích Nhi, ngươi làm sao vậy?”

“Tiểu thư!” Vừa mở miệng, Bích Nhi đã khóc không thành tiếng. “Tiểu thư, người đánh mắng em đi, hoặc nhốt nô tỳ vào phòng củi cũng được, nô tỳ không nhìn được cảnh tiểu thư chịu khổ thế này, không có gương mặt này, làm sao tiểu thư có thể thành thân đây… Đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không bảo vệ tiểu thư…”

Bích Nhi khóc bên cạnh, dùng sức tát vào má mình, Thủy Mộ Nhi nhanh chóng ngăn cản, lại động đến vết thương trên mặt, lập tức đau đến không thở nổi.

“Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy?” Bích Nhi vội vàng dừng tay, tiến lên xem xét Thủy Mộ Nhi, lại bị nàng kéo hai tay xuống.

“Bích Nhi, ta không trách ngươi!” Thủy Mộ Nhi kéo hai tay Bích Nhi, nghiêm túc nhìn nàng ta: “Ta hỏi ngươi, ngươi vẫn luôn canh giữ bên ngoài viện, chuyện xảy ra lúc đó, có thấy Vương gia ở trong đi ra ngoài không?”

“Vương gia?” Bích Nhi nghi ngờ chớp chớp mắt mấy cái. “Không có, cũng thật kỳ lạ, người trong phủ đều nói Vương gia chỉ ngồi uống một ly trà rồi đi, lão gia còn tự mình đưa ra cửa, nhưng nếu ngài ấy đi từ sớm, vì sao lại gặp tiểu thư ở Tây Sương viện?”

“Viện Tây Sương?” Thủy Mộ Nhi lẩm bẩm lên tiếng, đột nhiên nàng nhắm mắt lại, giọng nói đầy mất mác: “Bích Nhi, ngươi đi ra đi, để ta yên tĩnh một lát…”