Chí Tôn Vô Lại

Chương 166: Vô địch nhất kiếm





Mắt thấy bốn người thật là kỳ quái, Ngọc Cơ Tử chậm rãi ngồi dưới mái hiên, khoanh chân ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, Tiên Âm ở bên cạnh đang ở trong một chiếc lưới lớn màu vàng, cũng không nói một lời.
Mà ngay bên cạnh khe nước, Tiểu Lôi và Hỏa Bồ Tát vừa uống rượu vừa ăn thịt. Mùi rượu thịt dậy lên nhè nhẹ, hai người đều đã hơi say. Hoạt Bồ Tát đột nhiên mắt sáng lên, cười nói: "Tên tiểu tử ngươi thật thú vị, được rồi, lần này coi như ngươi và ta có duyên phận, ngươi chạy tới địa bàn của ta, nếu ta ra tay trợ giúp ngươi, sợ rằng tương lai không xa sẽ có người tới tìm ta đoạt mạng, lão nhân gia ta lá gan rất nhỏ. Như vậy đi, ta chỉ ngươi mấy chiêu, ngươi đi ra đánh ngã tên Ngọc Cơ Tử kia, sau đó rời đi.
Tiểu Lôi trừng mắt nhìn Hoạt Bồ Tát một hồi, đột nhiên ôm bụng cười to, chỉ vào Hoạt Bồ Tát nói "Hay ho thay một Hoạt Bồ Tát, ta xem ngươi đang bốc phét a. Ngọc Cơ Tử là người thường sao, đường đường Côn Luân chưởng môn, một trong Thiên Hạ Ngũ Phương cao thủ, ngươi dạy ta mấy chiêu là có thể đánh bại hắn?"
Hoạt Bồ Tát cười lạnh một tiếng nói: "Lão nhân gia ta đã nói dối bao giờ chưa?"
Tiểu Lôi lắc đầu liên tục nói: "Không tin không tin, nếu ngươi tự mình ra tay, đánh bại hắn, ta còn tin tưởng. Ngươi nói tùy tiện dạy ta mấy chiêu là có thể đánh bại hắn, thật là điêu."
Hoạt Bồ Tát hắc hắc cười vài tiếng, nói: "Tên tiểu tử nhà ngươi vốn thiên phú cực tốt, ta không biết ngươi làm thế nào, đã là bán tiên chi thể. Về tư chất, ngươi so với tên Ngọc Cơ Tử kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần, người tu hành trong thiên hạ có thể tìm ra tư chất như ngươi, mấy trăm năm không có một người, cần gì phải tự xem thường mình? Tới đây nào, lão nhân gia dạy ngươi một bộ kiếm pháp, ngươi tới xén tóc trên đầu tên Ngọc Cơ Tử kia cho ta." Nói xong câu này, hắn lớn tiếng quát: "Uy, Ngọc Cơ Tử, lão nhân gia ta nói, ngươi có nghe thấy không?"
Ngọc Cơ Tử mở mắt, mỉm cười nói: "Nghe thấy, tiền bối nói dạy hắn một bộ kiếm pháp là có thể đánh bại bổn tọa."
Hoạt Bồ Tát gật đầu nói: "Cũng không hẳn như vậy,ngươi dù sao cũng là Côn Luân chưởng môn, so với hắn lớn hơn tới mấy trăm tuổi, hơn mấy trăm năm tu vi. Lại còn linh đan diệu dược Côn Luân phái cũng ăn không biết bao nhiêu. Nói đến pháp lực, tên tiểu tử này trong thời gian ngắn tuyệt đối không phải là đối thủ. Ngươi đường đường Côn Luân chưởng môn, lại cùng với một tiểu tử tỷ thí, chẳng lẽ không thấy mất mặt sao?"
Ngọc Cơ Tử mỉm cười nói: "Vậy tiền bối nói phải làm như thế nào?"
"Ân." Hoạt Bồ Tát nói: "Chuyện đơn giản, ta nói ngươi dùng ba thành pháp lực, hơn nửa phần cũng không được. Lão nhân gia ta ở một bên làm chứng. Thấy sao?"
Ngọc Cơ Tử cười nói: "Ba thành thì ba thành. Bần đạo đã mấy trăm tuổi, nếu ba thành pháp lực mà không thu thập được một tên tiểu tử, ta sống tới tuổi này cũng phí rồi。"
Hoạt Bồ Tát bỉu môi, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Côn Luân chưởng môn, quả nhiên tính khí là như vậy, trả mọi giá để giữ thể diện."
Hắn vỗ đùi đứng lên quát: "Tiểu tử, tới tới tới đây, ta sẽ dạy ngươi một chút bản lĩnh."
Hắn vân vê cằm nói: "Vừa rồi ta xem bộ đao pháp của ngươi, cũng có chút môn đạo, không biết kiếm pháp của ngươi thì như thế nào. Kiếm pháp ngươi dùng đương nhiên là của Tiêu Dao phái rồi, chỉ không biết ngươi đã học được mấy thành."
Tiểu Lôi cười cười nói: "Riêng kiếm pháp, thật ra ta mới học được một hai bộ, chỉ là vẫn chưa có kiếm tốt, nên chuyển sang luyện đao."
"Rất tốt, rất tốt, chỉ sợ kiếm pháp ngươi đã quá giỏi, thân bản lãnh này của ta ngươi cũng không thể học nổi. Nếu bản thân kiếm pháp của ngươi chỉ sơ sài, thật ra có thể gây phiền toái cho ta một phen.
Chỉ thấy Hoạt Bồ Tát tiện tay cầm một đoạn xương của chú thỏ đã bị thịt, quát: "Xem đây!"
Nói xong, đoạn xương trong tay biến thành kiếm, chậm rãi đâm ra ……
Động tác này giống như tiện tay xiêu xiêu vẹo vẹo điểm tới, không mang theo nửa phần khí lực, chưa nói tới kiếm khí gì đó, ngay cả một tia gió nhẹ cũng không nổi lên. Nhưng lạc vào trong mắt Tiểu Lôi, hốt nhiên lại hiện lên một tia dị sắc, chỉ cảm thấy một kiếm này của Hoạt Bồ Tát, thế tới mặc dù rất chậm, nhưng xuất ra nhẹ nhàng, cứ tà tà điểm tới, dường như biến thành trung tâm của cả thế giới, mũi kiếm bén nhọn càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn …… phảng phất như trung tâm của cả thế giới chỉ còn lại có Hoạt Bồ Tát tiện tay đâm ra một kiếm này!
Tiểu Lôi trong lòng cực kỳ kinh hãi.
Không phải kinh hãi bởi sự xảo diệu của một kiếm này, mà là bởi vì một kiếm này, hắn vốn đã từng thấy qua!
Tựa như phản xạ có điều kiện, Tiểu Lôi trầm ngâm một chút, lập tức vươn tay điểm tới, bắn nhanh ba phát trên mảnh xương trong tay Hoạt Bồ Tát!
Đăng đăng đăng.
Thủ chỉ mặc dù bắn liền ba phát, nhưng Tiểu Lôi cũng lui liên tục ba bước. Chỉ cảm thấy một kiếm này trong tay Hoạt Bồ Tát trông thật bình đạm, nhưng lại ẩn chứa lực đạo khiến hắn vô pháp ngăn cản, mặc dù đã bắn ba phát, giải khai kiếm khí của Hoạt Bồ Tát, nhưng chính mình cũng ăn không tiêu, thối lui liền ba bước.
Hoạt Bồ Tát "di" một tiếng, ngừng tay lại, nhìn chằm chằm Tiểu Lôi một chốc, cau mày nói: "Một kiếm này, ngươi hiểu được? Chẳng lẽ có người đã dạy ngươi?"
Tiểu Lôi lắc đầu nói: "Không phải, chỉ là một kiếm này, ta đã từng nhìn thấy người sử qua. Lần đó ta cùng một người trong Tiên Sơn phái Huyền Các đánh qua một lần, người kia tên là Quân Kiếm."
Hoạt Bồ Tát "a" một tiếng, gật đầu nói: "Quân kiếm a, ny tử đó được Ngọc Tu La truyền thụ, hiểu được một kiếm này cũng không có gì kỳ quái."
Hắn lại liếc nhìn Tiểu Lôi nói: "Ngươi thấy một kiếm này thế nào?"
Tiểu Lôi cúi đầu suy nghĩ một chút nói: "Một kiếm này nhìn qua rất chậm, rõ ràng có thể né tránh, nhưng luôn luôn tránh không thoát. Tựa như thái sơn áp đỉnh, mặc dù tốc độ chậm, hạ xuống từng chút một, nhưng lại muốn tránh cũng không được, chỉ có thể trực diện ngạnh tiếp. Ta cuối cùng hiểu được một kiếm này, trọng thế trọng lực ……
Hoạt Bồ Tát lại vỗ đùi cười nói: "Hảo a! Nghĩ không ra tên tiểu tử ngươi lại có thể hiểu được một chút huyền ảo của chiêu kiếm này. Kiếm pháp tầm thường, vô luận là kiếm lộ phổ thông hay là ngự kiếm thuật, đều là trọng khí, trọng lực, đều là tầm thường. Nhìn qua thì nghiêng trời lật biển phát ra thanh âm rất to, kỳ thật không phải vậy. Ngày nào ngươi lên trời thành thành thần tiên, một kiếm xuất ra, cát bay đá chạy, phá núi vỡ đá sao? Cần phải biết, kiếm là dùng để đả thương địch nhân. Còn có cái loại kiếm pháp chó má gì mà sử dụng ngự kiếm thuật, một kiếm chém xuống, không đả thương địch nhân, trước tiên phải hiểu được động tĩnh lớn như thế nào. Một kiếm một hố, một kiếm một đạo cuồng phong, đánh tới địch nhân, lại đem hoa cỏ chung quanh diệt hết trước, một đạo võng kiếm ụp xuống, vô luận là địch nhân hay toàn bộ sinh vật chung quanh đều bị nát vụn, uy lực thì lớn nhưng 99% pháp lực lại bị lãng phí. Phải biết rằng trời cao có đức hiếu sinh, cho dù là một cây thảo mộc cũng được thượng thiên ban cho sinh linh. Ngự kiếm thuật tầm thường như vậy một kiếm xuất ra, cũng không biết đã giết đi bao nhiêu hoa cỏ cây cối, làm bị thương bao nhiêu sinh linh, còn lãng phí bao nhiêu pháp lực. Căn bản là loạn mà! Một kiếm này của ta, nói thẳng ra, có hai điểm tốt, một là tránh không được, hai là uy lực lớn!"
Tiểu Lôi cười khổ nói: "Cái này thì có gì tốt?"
Hoạt Bồ Tát chánh sắc nói: "Ngươi đừng xem thường một kiếm này. Nếu ngươi có thể đem kiếm này luyện đến mức cao thâm, cho dù không thể thiên hạ vô địch, sợ rằng trong thiên hạ người có thể thắng ngươi cũng không nhiều lắm"
Tiểu Lôi bĩu môi nói: "Lợi hại như vậy sao? Ngày đó Quân Kiếm dùng một kiếm này đánh ra, lập tức bị ta phá."
"Mẹ nó!" Hoạt Bồ Tát tức giận hét lớn: "Tiểu nha đầu Quân Kiếm chỉ luyện được một kiếm mèo ba chân, làm sao mà tính được? Nàng học Tiên Sơn kiếm pháp quá lâu, đầu óc đặc cứng rồi, không thể lĩnh hội ảo diệu của một kiếm này. Thử nghĩ tất cả kiếm khí, pháp lực các loại, cho dù cho nàng trăm năm nữa cũng không luyện được!" dừng một chút, Hoạt Bồ Tát đột nhiên cười, vẻ tươi cười trên mặt lão cực kỳ cổ quái, nói: "Nói ra thì người thích hợp nhất để luyện kiếm này thực ra là ngươi. Nếu là người khác cả đời cũng không học được, học được một thứ giống thế, dọa người thì còn miễn cưỡng, thực sự gặp phải cao thủ sẽ không linh nữa."
Dừng một chút, lão nói: "Ngươi đừng có gấp, nghe ta nói xong đã."
Lão kéo Tiểu Lôi chậm rãi ngồi xuống, nhìn sang bờ bên kia quát: "Ngọc Cơ Tử, một kiếm vừa rồi của ta ngươi nhìn rõ chưa?"
Ngọc Cơ Tử cười nói: "Thấy rõ rồi, tiền bối nếu muốn truyền kiếm pháp cho hắn, ta đi chỗ khác là được."
"Vậy thì không cần." Hoạt Bồ Tát cười lạnh nói: "Cho dù ngươi có đứng bên cạnh xem mười năm, ngươi cũng không tránh được một kiếm này."
Lão không hề nhìn Ngọc Cơ Tử, quay đầu nhìn Tiểu Lôi nói: "Kiếm pháp này có hai yếu quyết, một là làm cho người ta không tránh được, hai là uy lực mạnh. Nói thì dễ, nhưng muốn làm được hai chuyện này thì rất khó."
"Như đã nói, chuyện đầu tiên là làm cho kẻ khác không tránh được, chuyện này vô cùng khó, khó ở một chữ "Tính"!"
"Tính ư?" Tiểu Lôi nhíu mày.
"Đúng rồi, là tính!" Hoạt Bồ Tát cười nói: "Ngươi xem kiếm này sao lại chậm như thế, tại vì ngươi vừa sử kiếm, vừa tính toán, tính động tác đối thủ của ngươi, tính tốc độ của hắn, tính mưu đồ của hắn, tính xem hắn phòng ngự hay phản kích, tính phương vị, góc độ của hắn. Tính vị trí, phương vị, công pháp môn phái, thân hình dài ngắn, binh khí lớn nhỏ, trình độ cao thấp các thứ, tính toán cực kỳ cẩn thận. Một khi đã tính chuẩn, một kiếm đánh ra không có chuyện không trúng đích. Mọi biến hóa của đối phương đều nằm trong tính toán của ngươi!"
Tiểu Lôi nghe được trong lòng hoảng hốt!
Thiên hạ còn có loại kiếm thuật như thế này sao??
Thử nghĩ xem, nếu trước khi xuất kiếm, có thể đem hết phản ứng biến hóa của đối thủ vào trong tính toán của mình thì chả hóa ra là vô địch sao.
Tuyệt học cỡ này, quả thật là thiên hạ tuyệt học.
Thấy Tiểu Lôi sắc mặt khiếp sợ, Hoạt Bồ Tát cười cười nói: "Vậy nên cửa ải đầu tiên này rất khó, cơ hồ làm mất hết ý định trong đầu những kẻ muốn học một kiếm này. Thiết nghĩ, thiên hạ tuyệt học nhiều như vậy, tuyệt học các môn phái được coi là nhất lưu cũng đến hơn một trăm loại, muốn ra tay trước,tính toán được hết phản ứng, biến hóa của đối phương, quả thật là khó hơn lên trời! Căn bản đây là chuyện không thể. Có phải là ngươi nghĩ như vậy không?"
Tiểu Lôi trầm ngâm một hồi, nhắm mắt lại suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Chẳng lẽ điều kiện tiên quyết để học kiếm này phải là người có học thức uyên bác, đối với tuyệt học các tông phái trong thiên hạ đều hiểu rõ? Đối với các loại ngự kiếm thuật trong thiên hạ đều nắm được?
Hoạt Bồ Tát mỉm cười nói: "Ngươi xem như cũng thông minh. Mới đấy mà đã nghĩ được như vậy. Nhưng sai rồi, ngay như bốn người chúng ta lúc đầu….À, không nói chuyện lúc đầu nữa, ngươi phải biết là sức người có hạn, cho dù ngươi thông minh thế nào đi chăng nữa thì làm sao có thể biết hết được hết tuyệt học của các tông phái trong thiên hạ? Đó là chuyện không tưởng. Nếu thực sự học hết tuyệt học trong thiên hạ thì đã là thiên hạ vô địch, còn học một kiếm này làm gì?
Tiểu Lôi gật đầu nói: "Điều này cũng đúng."
Hoạt Bồ Tát cười nói: "Cửa ải nhập môn này rất khó, hơn phân nửa mọi người đều có ý nghĩ như ngươi. Rồi gặp phải ngã ba đường. Thực ra cũng có một ít người thông minh tuyệt đỉnh, đi sưu tập tuyệt học các tông phái trong thiên hạ. Nỗ lực nghiên cứu. Có được cảnh giới sở học cực kỳ uyên bác, cũng có thể miễn cưỡng xuất ra một kiếm này, nhưng chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi, trông giống mà không phải vậy. Mặc dù nhìn cũng giống thế nhưng thực sự kém hơn rất nhiều. Ngày đó Quân Kiếm cô nương dùng kiếm này với ngươi chính là nhìn mèo vẽ hổ, cố luyện ra mà thôi, nhìn qua thì cũng có chút lộ số nhưng uy lực kém quá xa. Ngươi nếu gặp phải người thực sự học được kiếm này hả….hắc hắc, lão nhân gia ta dạy ngươi một chiêu."
"Chiêu gì?"
"Quay đầu bỏ chạy! Chạy càng xa càng tốt! Bởi vì ngươi tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của người ta" Hoạt Bồ Tát sắc mặt ngưng trọng, không có chút nào giống như đang nói đùa cả. Giọng lão ngưng trọng từng chữ từ từ nói ra: "Học xong kiếm này chính là thiên hạ vô địch!"
Tiểu Lôi không nhịn được kích động trong lòng, tâm trí kích động, đột nhiên nhớ ra, nói: "Vậy tiền bối cũng chưa học xong phải không?"
"Ta?" Hoạt Bồ Tát cười hắc hắc nói: "Ta đương nhiên chưa học được, nếu không ta cũng không trốn ở đây không ra ngoài gặp người. Lão nhân gia ta tốt xấu gì cũng sống lâu nhiều năm, thấy tuyệt học các phái so với người khác nhiều hơn, nhãn giới cũng sắc bén hơn. Cũng đi sưu tầm thiên hạ tuyệt học, miễn cưỡng học cái thứ giống mà không phải giống đấy. Tạo nghệ một kiếm này so với cô nương Quân Kiếm kia không mạnh hơn bao nhiêu."
Tiểu Lôi không nhịn được nhíu mày nói: "Ngay cả ngài cũng không học được, ta há có thể học được sao?"
Hoạt Bồ Tát lắc đầu nói: "Không phải vậy, ta ở đây suy nghĩ nhiều năm, nghĩ ra một ý. Bây giờ nghĩ lại, năm đó mấy người chúng ta đều sai rồi, đều đi nhầm đường rồi. Học một kiếm này không phải trước tiên học hết thiên hạ tuyệt học! Cáp cáp, trái lại, tốt nhất là những thứ tạp học khác không nên học, tốt nhất là kiếm thuật một khiếu không thông mới dễ dàng học được."
Lão trên mặt, ánh mắt lộ ra vài phần trầm mê chuyện cũ, chậm rãi nói: "Phải biết rằng, một kiếm này bác đại tinh thâm, nói đến chính là ngộ tính. Chúng ta mấy người năm đó khi học được một kiếm này tu vi cũng đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh. Nhưng cũng bởi vì như thế nên mọi người lý giải trong lòng đối với kiếm mà nói đã thành thâm căn cố đế, muốn thay đổi nhưng lại thay đổi không được. Giống như một người cả đời đều dùng tay phải để cầm đũa, nhưng ngươi lại đột nhiên muốn hắn đổi sang dùng tay trái, đó là bất kể thế nào cũng không đổi được."
Cười cười, hắn liếc nhìn Tiểu Lôi một cái, nói:" Ngươi thì không giống, bởi vì ngươi bây giờ cơ hồ có thể nói là một tờ giấy trắng. Mặc dù ngươi học được không ít thứ gì đó của Tiêu Dao phái, nhưng về kiếm thuật hạng nhất, cơ hồ cũng vừa mới nhập môn mà thôi, cũng rất tốt! Rất tốt!