Chí Tôn Vô Lại

Chương 172: Chấp thuận





"Khụ khụ khụ ……" Tiểu Lôi ho liền một mạch, nghe đến Khinh Linh Tử nói mấy chữ cuối cùng, liền ho khan mãnh liệt một trận, vừa ho vừa trợn mắt Khinh Linh Tử, ngón tay chỉ vào lão, tròng mắt cơ hồ như muốn lòi ra ngoài.
"Ta con mẹ nó, mẹ nó …… ta*! Tôn Ngộ Không?? Tề Thiên đại thánh? Trời ạ …… khụ khụ ……
Khinh Linh Tử sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Chính là hầu tử đó, sao vậy?"
Tiểu Lôi cuối cùng cũng ho xong, trừng mắt nhìn Khinh Linh Tử một lúc lâu, một chữ cũng không nói nên lời. Hai người cứ như vậy, mắt lớn trừng mắt nhỏ, hồi lâu Tiểu Lôi mới miễn cưỡng hít vào một hơi thật sâu. Chỉ là nhìn ánh mắt của Khinh Linh Tử, lại không khỏi thấy cảm thông.
Ngươi là cừu nhân của Tề Thiên Đại Thánh?
Lão phong tử, ta xem ngươi kiếp này …… ân, không đúng, ta nghĩ kiếp sau của ngươi, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa, e là cũng không báo thù được!
Thiên thượng địa hạ, kể cả tiên giới tây phương gì đó tận cùng thế giới, có thể cùng hầu tử kia độc chiến, e rằng cũng chỉ có Phật tổ Như Lai. Tam Thanh Đạo Tôn tại thượng, đánh nhau cùng hầu tử kia, không phải tìm chết là gì?
Khinh Linh Tử, xem ra thù này của ngươi, không báo được rồi.
Mục quang hắn mang theo vẻ cảm thông, nhìn chằm chằm Khinh Linh Tử. Những lời này cũng không dám nói thật ra, trong lòng không khỏi thở dài. Khinh Linh Tử thần thông quảng đại, tại phàm trần có lẽ là vô địch, tu luyện Viên Chân Diệu Quyết kia, cố nhiên là vô thượng tuyệt học. Hiện tại còn thêm cả Nghịch Thiên Quyết cùng Nghịch Thiên Kiếm …… có thể càng thêm lợi hại, nhưng … con mẹ nó …
Tiểu Lôi cho dù có đem đầu ra đánh cuộc cùng người, hắn cũng tuyệt đối không tin. Ngoại trừ Phật tổ Như Lai, còn có người có thể đánh thắng hầu tử kia!!
Tôn Ngộ Không là gì? Là Đấu Chiến Thắng Phật! Là Tề Thiên Đại Thánh! Chính là nhân vật siêu cấp vô địch đã đại náo thiên cung, thiếu chút nữa lật đổ uy quyền của Ngọc Hoàng đại đế!!
Nghe Khinh Linh Tử nói qua, chính mình là bán tiên chi thể, đã thoát thai hoán cốt, ấy là tư chất vô thượng. Đó là bởi vì mình trong lúc vô tình đã ăn được một quả bàn đào. Mặc dù Tiểu Lôi bây giờ còn không nghĩ ra tại sao Tiểu Thanh lại có bàn đào, nhưng dù sao chính hai người đã ăn một quả, Diệu Yên ăn quả thứ hai, mới khiến cho thể chất của Tiểu Lôi được thoát thai hoán cốt, đã trở thành thịt Đường Tăng mà người người thèm muốn …… mà Diệu Yên, công lực cũng đại tiến, cơ hồ không kém gì Khinh Linh Tử ……
Nhưng Tôn Ngộ Không thuộc đẳng cấp gì? Người ta ở trên trời đại náo bàn đào thịnh hội, đem bàn đào tiên quả kim đan gì đó ăn đến căng bụng!! Nếu nói ra, mình ăn một quả đào còn ương đã được như vậy, còn người ta ăn các loại bảo bối đến no căng cành hông ra. Thế thì còn tính cái gì nữa?
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Lôi cố nén thở dài vì Khinh Linh Tử . Lão này cực kỳ cố chấp, kẻ địch của lão là người khác, với tu vi của Khinh Linh Tử, có lẽ có cơ hội. Nhưng gặp phải hầu tử này, vẫn còn …… ân, hay là lắc đầu ngay cho nhanh.
Trong lòng những người tuổi trẻ như Tiểu Lôi, Tôn Ngộ Không cơ hồ chẳng khác nào tồn tại vô địch. Đừng nói là Khinh Linh Tử, cho dù Khinh Linh Tử cộng Tiêu Dao Tử cộng thêm Ngũ Phương Cao Nhân gì đó, rồi lại thêm cả thần phật đầy trời, sợ rằng cũng không theo kịp hầu tử thần thông quảng đại kia. Cái này không phải là bởi vì cái gì khác, mà là sức mạnh của thần tượng sùng bái.
Biểu tình trên mặt Tiểu Lôi cổ quái, muốn nói nhưng lại không dám nói đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Một lát sau mới chậm rãi thở hắt ra: "Ân. Cái này …… lão phong tử, chẳng ngờ ngươi là môn hạ của Bồ Đề tổ sư? Lai lịch này thật sự quá lớn. Ân, Linh Đài Phương Thốn Sơn, Tà Nguyệt Tam Tinh Động ……hắc hắc……"
Khinh Linh Tử chậm rãi thở dài, tựa hồ trong mắt có vài phần phiền muộn: "Tà Nguyệt Tam Tinh Động sao …… hắc hắc, sớm đã tan thành mây khói rồi. Hiện tại trên đời, sợ rằng còn lại, cũng chỉ có mấy cô hồn dã quỷ chúng ta …… hắc hắc, e là thực sự trong lòng còn đặt mình là Tam Tinh Tà Nguyệt Động môn hạ, cũng chỉ có ta lão phong điên này, ba gia hỏa kia …… hắc hắc, bỏ đi! Bỏ đi! Bỏ đi hết!!"
Hắn càng nói càng giận, trong lòng buồn bực khó có thể phát tiết, "ào" một chưởng kích lên một tảng đá bên cạnh. Tảng đá cao bằng người lập tức vô thanh vô tức hóa thành vô số vụn đá nho nhỏ ……
Tiểu Lôi cười khổ hai tiếng, nhìn uy lực một chưởng của Khinh Linh Tử, nhịn không được nói: "Lão phong tử, theo lời ngươi nói, trong lòng ngươi hận chính là Tề Thiên Đại …… ân ……" trông thấy mắt Khinh Linh Tử trừng lên, Tiểu Lôi vội vàng sửa lại lời nói: "Ân, là Bật Mã Ôn …… khụ khụ …… nhưng pháp lực của người kia ……hắc hắc, ta không nói ngươi cũng biết. Cho dù ngươi luyện thành Nghịch Thiên Quyết, ta! Tiểu gia ta nói thẳng nhé! Cho dù lão phong tử ngươi có đem Nghịch thiên gì đó phá trời phá đất phá tất cả tuyệt chiêu đã học gì đó của mười tám đời tổ tông, ngươi quá nửa là đánh không lại hầu tử kia. Một phen tâm tư này của ngươi, hắc hắc ……"
Vốn cho rằng Khinh Linh Tử sẽ giận tím mặt, nhưng Tiểu Lôi nói mấy câu đó xong, lão lại trầm mặc hẳn. Khuôn mặt hung dữ, nhìn chòng chọc Tiểu Lôi hồi lâu, rồi lại thở dài, thấp giọng nói: "Ta biết. Năm đó khi gia nhập môn hạ của sư phụ nghệ, ta đã biết, hắn mạnh hơn ta, so với bốn người chúng ta cũng mạnh hơn, mạnh hơn quá nhiều! Nhưng kêu ta giống như ba gia hỏa không nên thân kia, thì vạn vạn không thể!"
Tiểu Lôi bĩu bĩu môi, nghĩ thầm ngươi cuối cùng thật ra không điên, còn biết chính mình không phải đối thủ của hầu tử kia. Chỉ có điều một lòng dám tìm con khỉ xui xẻo kia, trong thiên hạ, ngươi coi như là người đầu tiên rồi! Ai mà không biết, thiên binh thiên tướng đầy trời , lại còn thần tiên yêu quái gì đó, đều bị một cây Kim cô bổng của hầu tử đánh cho phát sợ.
Diệu Yên đột nhiên lại mở miệng: "Khinh Linh Tử đạo huynh, đối thủ của ngươi rất lợi hại sao? Diệu Yên mặc dù bất tài, cũng nguyện giúp ngươi một tay!"
Tiểu Lôi sợ đến mức hấp tấp kéo tay bảo bối hoa yêu lão bà lại, cười khổ: "Hảo Diệu Yên, cái này thì …… hắc hắc, ta tính xem thế nào đã."
Diệu Yên nhíu mày, ngạc nhiên nói: "Làm sao vậy? Cái gì tôn đó …… rất lợi hại sao? Với tu vi của ta cộng thêm Khinh Linh Tử đạo huynh, e rằng trong thiên hạ cũng không có đối thủ. Còn sợ người nào chứ?"
Tiểu Lôi cười khổ, hắn biết Diệu Yên không hiểu thế sự. Cố sự của Tôn Ngộ Không, thiên hạ có ai mà chẳng biết chẳng hiểu?? Mặc dù trong lưu truyền có pha chút phóng đại, nhưng cho dù có giảm đi phân nữa, cũng là nghiêm trọng. Diệu Yên cho tới giờ đều ở trên Tiên Sơn tu luyện, sau khi bị Tiên Âm hại, cũng luôn tị thế khổ tu, chưa từng biết danh tiếng của Tề Thiên đại thánh ……
Cái gọi là không biết không sợ, chính là đạo lý này.
Khinh Linh Tử mỉm cười, nói: "Đa tạ ý tốt của Diệu Yên tiên tử, chỉ là ân oán trong sư môn ta, ngoại nhân bất tất nhúng tay vào …… hắc hắc, ngươi một ngoại nhân, lại có phần nhiệt tâm này, hiếm có. Chỉ tiếc ba tên đồng môn vô dụng của ta …… sợ rằng tám trăm năm trước đã quên rồi!"
Tiểu Lôi cùng Diệu Yên liếc nhau, chính đang muốn nói, chợt nghe một thanh âm yếu ớt từ xa xa truyền đến.
"Sư huynh, ngươi sai rồi."
Thanh âm nọ từ trên trời truyền đến, chợt nhìn thấy một cảnh sắc nhân ảnh, bồng bềnh từ trên đáp xuống. Chính là thanh y nữ tử ban ngày cùng Diệu Yên đấu pháp.
Nữ tử kia đáp xuống mặt đất, khuôn mặt cười gượng, ngơ ngẩn nhìn Khinh Linh Tử, ánh mắt pha vài phần bất đắc dĩ.
Khinh Linh Tử liếc nhìn nàng, nhãn thần lóe lên một tia khó chịu, liền sau đó thản nhiên nói: "Ngọc Tu La, hôm nay tại Huyền không đảo ta cấp cho ngươi mặt mũi không xuất thủ, ngươi hiện giờ chạy tới, là muốn thử xem tu vi những năm nay của ta sao?"
Tiểu Lôi thầm nghĩ: "Quả nhiên, nữ tử này quả nhiên là Ngọc Tu La! Nếu không phải là nàng, thiên hạ còn có ai tu vi pháp lực có thể trên cả Diệu Yên nửa mức?
Ngọc Tu La nghe xong Khinh Linh Tử nói, trên mặt hiện lên vẻ bi thương, lập tức khôi phục lại bộ dạng lạnh nhạt, chậm rãi nói: "Sư huynh, huynh gọi ta là gì? Ngọc Tu La? Chẳng lẽ Quảng Dương tán nhân năm đó, hiện giờ trong lòng huynh chỉ là Ngọc Tu La sao?"
Khinh Linh Tử hừ một tiếng: "Quảng Dương là tiểu sư muội ở sư môn ta, nhưng nàng đã quên sư môn, toàn tâm toàn ý làm Ngọc Tu La của nàng rồi."
Tiểu Lôi liền hiểu ngay. Nguyên lai đạo danh của Ngọc Tu La gọi là Quảng Dương tán nhân.
Ngọc Tu La thở dài, ngưng thị nhìn Khinh Linh Tử một lúc lâu, lại thấp giọng nói: "Sư huynh, huynh sai rồi. Không phải chỉ có cá nhân huynh trong lòng còn nhớ đến sư môn …… Quảng Dương ta cả đời không dám quên sư môn, những sự tình trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động, ta một ngày cũng chưa hề quên, một khắc cũng chưa hề quên!"
Khinh Linh Tử lắc lắc đầu: "Nhắc tới những cái đó để làm gì? Hắc hắc, nếu đã không quên, tại sao tránh không gặp người? Ta một lòng tìm kiếm Nghịch Thiên Quyết, ba người các ngươi trái lại tiêu dao khoái hoạt."
"Mọi người tự nhiên có tao ngộ của riêng mình, là ai cũng cưỡng cầu không được. Sư huynh, những năm huynh ở Tiêu Dao phái , trong lòng ta bội phục. Chỉ là ta …… tính tình ta đã phai nhạt, chẳng qua là không muốn gặp người thôi." Thấy Khinh Linh Tử còn muốn nói, Ngọc Tu La thở dài: "Hiện tại ta tìm huynh, là muốn cầu sư huynh một việc."
"Cái gì?"
Ngọc Tu La thì thầm: "Trước huynh hãy đáp ứng ta đã."
Khinh Linh Tử cười lạnh hai tiếng: "Đáp ứng ngươi? Tại sao phải đáp ứng ngươi?"
Ngọc Tu La lắc đầu, hố mắt đã đỏ, nhỏ giọng nói: "Chuyện này của ta, không cầu người nổi tiếng thiên hạ như Hoạt Diêm Vương, chỉ cầu sư huynh Khinh Linh Tử năm đó của ta, nghĩ lại tình cảm của mọi người, giúp ta một lần."
Mắt thấy cảm giác bi thương trong lời Ngọc Tu La, Khinh Linh Tử trong lòng mềm lại, gương mặt giãn ra, hờ hững nói: "Ngươi nói đi."
Ngọc Tu La chăm chú nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Ta cầu sư huynh tới Côn Luân một chuyến, đem chưởng môn nhân đương nhiệm của Tiên Sơn phái trở về."
Khinh Linh Tử cau mày: "Cứu ả ta? Ta đối với ả đàn bà ác độc đó, không có hảo cảm gì. Ả ta dẫu sao lần này bắt tiểu hữu này của ta, còn thương tổn đến người Tiêu Dao phái. Huống hồ, với tu vi của ngươi, nếu ngươi lên Côn Luân sơn cướp người, ai có thể ngăn cản được ngươi? Chỉ cần Hoạt Bồ Tát kia không xuất thủ, Côn Luân chưởng môn Ngọc Cơ Tử ở đó đâu phải đối thủ của ngươi?"
Ngọc Tu La lắc đầu, nói: "Sư huynh, ta cả đời này, sẽ không đặt chân lên đông thổ đại lục một bước, toàn tâm toàn ý tại hòn đảo này khổ tu. Chính ta đã lập lời thề, tuyệt đối sẽ không hủy. Huynh nể ta, giúp ta một lần đi."
Trên mặt Khinh Linh Tử lộ xuất biểu tình kỳ quái: "Ngươi nói …… ân, những năm nay luôn không nghe được tin tức của ngươi, lần này tại Huyền Không đảo nhìn thấy ngươi, ta cũng lấy làm kinh ngạc, không nghĩ tới ngươi chẳng ngờ lại ở cùng một chỗ với Tiên Sơn phái. Ngươi vì cái gì, mà không thể ly khai Tiên Sơn?"
Ngọc Tu La lắc đầu, ngậm miệng không đáp.
Khinh Linh Tử nhíu mày nói: "Chẳng lẽ là vì Độc Lang Quân?"
Ngọc Tu La lắc đầu: "Chuyện này huynh đừng hỏi nữa, huynh dù có hỏi, ta cũng quyết sẽ không nói. Ta chỉ hỏi huynh, chuyện ta cầu huynh, huynh có đáp ứng hay không?"
Khinh Linh Tử một câu "không đáp ứng" cơ hồ bật thốt lên, nhưng liếc nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Ngọc Tu La, trong mắt lộ ra vài phần cầu khẩn, trong lòng không khỏi nhớ đến năm tháng lúc đầu đồng môn học nghệ, bây giờ mọi người tại nhân gian đều đã là lão gia hỏa mấy ngàn tuổi. Nhưng hình dáng Ngọc Tu La, lờ mờ vẫn như tiểu nữ tử thông tuệ năm đó trong môn phái. Lòng liền nhũn ra, thở dài nói: "Thôi được, ta đáp ứng ngươi, lần này đi Côn Luân sơn, sẽ đem Tiên Âm trở về."
Ngọc Tu La lập tức thở phào nhẹ nhõm, khom người, nghiêm mặt nói: "Vậy đa tạ sư huynh."
Khinh Linh Tử còn muốn nói gì đó, nhưng Ngọc Tu La lại không hề để ý tới, nhún người bay đi, chẳng ngờ lại không lưu lại một câu nào. Nghĩ đến nàng hiểu rõ tính tình của Khinh Linh Tử, chỉ cần chuyện hắn đáp ứng, vậy tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
Hai người Tiểu Lôi và Diệu Yên lại liếc nhau, Diệu Yên đột nhiên mở miệng nói: "Năm đó cuộc sống tại Tiên Sơn của ta cũng không ngắn. Nhưng cho tới bây giờ không biết, trên Tiên Sơn còn có một vị cao nhân như vậy. Trông bộ dạng của nàng ta, chẳng lẽ cũng ẩn tàng trong Huyền Các?"
Tiểu Lôi lại nói: "May mắn may mắn! Khi hai người chúng ta xông vào Huyền Không đảo, nàng ta không xuất thủ! Hắc hắc, nếu nàng ta xuất thủ, hai người chúng ta e là sớm đã bỏ mạng lại chỗ đó rồi."
Diệu Yên lại nói: "Điều đó không phải sợ, nếu là người trong Huyền Các, sẽ không dễ dàng đi ra. Trừ phi là có người đánh đến cửa Huyền Các, như loại đại họa diệt môn, người trong Huyền Các mới đi ra, dưới tình huống khác, cho dù ngươi phóng hỏa thiêu Huyền Không đảo, chỉ cần lửa không đốt tới Huyền Các, các nàng vẫn sẽ không để ý tới.
Tiểu Lôi lè lưỡi ra, thầm nghĩ: "Đây là quy củ chó má gì thế. Rõ ràng có nhiều cao thủ như vậy, lại đợi người ta khi dễ tới tận cửa mới xuất động?"
Khinh Linh Tử tự dưng đáp ứng thỉnh cầu của Ngọc Tu La, trong lòng đang buồn bực, tâm tình không hài lòng, cũng không có tâm tư nói chuyện phiếm nữa. Kéo Tiểu Lôi, hai người đàm luận một hồi Nghịch Thiên kiếm. Thiên hạ học được cả Nghịch Thiên Quyết cùng Nghịch Thiên kiếm, bây giờ cũng chỉ có hai người một lớn một nhỏ này. Hai người thảo luận với nhau, chứng thực những điều tâm đắc với nhau. Khinh Linh Tử dù sao tu vi pháp lực cao thâm, không ít quan điểm cùng chỉ điểm để Tiểu Lôi nhận được ích lợi to lớn, hai ngươi này cứ thế đàm luận, chợt hừng đông đã tới.
Trông thấy bình minh đã lên, Tiểu Lôi cười nói: "Lão gia hỏa, không phải phải đi Côn Luân sơn sao? Dù sao ta cũng không có việc gì, bồi ngươi đi một chuyến vậy."
Khinh Linh Tử bĩu bĩu môi: "Không vội, Tiên Sơn chưởng môn của các nàng bị bắt, Huyền Các tứ nữ nhân kia tự nhiên đã đi. Để cho bọn họ đánh trận đầu, ta chẳng muốn cùng đám nữ nhân đó nhập bọn, chúng ta trước hãy nghỉ ngơi rồi đi cũng không trễ."
Khinh Linh Tử bạt xuất trường kiếm, cười nói: "Tới tới tới đây! Tiểu tử, nghe nói ngươi dùng Nghịch Thiên kiếm, khiến cho Ngọc Cơ Tử ngã nhào dưới tay ngươi, mau mau xuất ra cho ta xem."
Tiểu Lôi thời khắc này chính đang mê mẩn đối với Nghịch Thiên kiếm, lập tức bạt xuất thái đao, cùng luyện với Khinh Linh Tử.
Không biết đã qua bao lâu, Khinh Linh Tử tự nhiên là không sao cả, nhưng Tiểu Lôi lại không nhịn ăn, bụng thấy đói, đang chìm trong suy tư lại thấy Diệu Yên từ dưới chân núi đi lên, trong tay cầm theo một con tiên hạc, chỉ là cổ nó đã bị nàng vặn gãy.
Tiểu Lôi cười nói: "Cổ nhân nói thiêu cầm đun hạc là đáng ghét nhất, xem ra hôm nay không biết nói thế nào. Tiểu gia ta cũng phải làm chuyện thô bỉ này một hồi."
Dù sao Diệu Yên không hiểu những thứ này. Nàng chỉ biết Tiểu Lôi là phu quân của mình, phu quân đói bụng, tự nhiên là phải ăn gì đó, cho dù đặt con gấu trúc quốc bảo trước mặt, nàng cũng bắt lấy cấp cho phu quân lót dạ như thường.
Còn về tiên hạc này, tự nhiên là linh thú Tiên Sơn phái nuôi, chỉ là bây giờ trên dưới Tiên Sơn đều loạn cả, Diệu Yên bắt tiên hạc, tự nhiên là cũng không ai có thể quản được nàng.
Sau khi Tiểu Lôi đến Tiên Sơn, nhóm lửa nướng hạc, phong quang trên đảo này, thật ra so với những ngày tiêu dao trên hoang đảo ở Châu Âu có vài phần tương tự. Tiểu Lôi mỉm cười nói: "Tiên Sơn phái đều là nữ tử, mới nuôi được loại điểu cầm này, lại không nuôi được mấy lão hổ. Nghe nói toàn thân lão hổ đều là bảo bối, ăn vào thật là đại bổ. Hắc hắc, ta được nghe nói, người bình thường uống một ngụm máu của lão hổ, e đều bị nhiệt đến chảy máu mũi. Cái gọi là thú huyết sôi trào, không phải người bình thường có thể tiêu thụ được a …… ha ha."