Chí Tôn Vô Lại

Chương 215: Chỉ trách ngươi đã mang nhầm tên




Lại nói Tiểu Lôi ra khỏi Phục Hổ Tự bắt đầu truy tìm, hắn triển khai phân tháp, thân thủ như một trận gió lốc phát ra thanh âm ào ào, nếu giờ phút này có người thấy hắn, nhất định tưởng rằng mình đã thấy quỷ giữa ban ngày.

Chỉ vì hình dáng Tiểu Lôi bây giờ, nếu nhãn lực hơi kém một chút, e rằng chỉ nhìn thấy một bóng mờ lướt qua.

Nhưng Tiểu Lôi truy tìm đã ba dặm đường, nhưng vẫn không thấy người Thiên Đài Tự đâu. Nguyên lai Thiên Đài Tự Diệu Nghiêm trong lòng sợ hãi, hắn che dấu sự tình xá lợi Phật môn, cũng vì tâm tồn tham niệm chỉ muốn ly khai nơi này. Vốn dĩ hắn tưởng rằng sự việc kín kẽ, chuyện xá lợi này, đối phương tịnh không biết, vừa lúc có thể tự mình chiếm lấy. Mặc dù chạy một chuyến, không cướp được bảo bối gì, nhưng được một xá lợi, cũng là đại thu hoạch rồi. Cho nên vội vàng cáo biệt người Phục Hổ Tự, thấy Tiểu Lôi không có ở bên cạnh, thuận miệng hỏi một câu, biết được Tiểu Lôi trong sơn cốc phía sau núi, trong lòng càng yên tâm. Liền ra khỏi chùa, lập tức mang theo thủ hạ tăng nhân của mình chạy như điên.

Bọn họ hạ sơn, chạy bán sống bán chết, tự nhiên là rất nhanh. Chỉ là hai hòa thượng Diệu Nghiêm Diệu Tâm, hiểu được chút pháp thuật, hơn nữa hai người được yêu nhân Thánh Huyết Tông chỉ điểm, pháp lực cũng có một chút thành tựu, mặc dù không phải là cao thủ chân chính gì, nhưng miễn cưỡng coi như từ Luyện khí kỳ tới ngưỡng cửa Tu pháp kỳ. Hai người nếu triển khai thân pháp, cũng không thể coi thường.

Chỉ là đám tăng nhân thủ hạ, lại không có pháp thuật. Hai người mặc dù vài phần nóng vội, cũng không dám chạy quá nhanh, để lộ dấu vết! Dù sao nơi này là Nga Mi sơn, vạn nhất bị người ta nhìn thấy, hai người mình phải bỏ lại đệ tử mà bỏ chạy, khó tránh làm người khác hoài nghi. Nếu lọt vào lỗ tai tăng nhân Phục Hổ Tự, sợ rằng sẽ rước lấy sự nghi ngờ. Nếu bị tiểu ma tinh đó biết, càng không được! Cho nên hai người mặc dù sốt ruột, cũng không dám quá mức phơi bày dấu vết, càng thêm không dám bỏ rơi tăng nhân thủ hạ. Chỉ là may mắn bọn họ chạy rất nhanh, thoáng cái đã hạ sơn được hơn ba dặm. Tiểu Lôi lại không hề hay biết.

Trông thấy chạy như vậy cũng đã khá xa, phía sau cũng không có người truy đuổi, Diệu Nghiêm hòa thượng lúc này trong lòng mới thoáng an tâm.

Lại nghĩ đến tiểu vô lại trên núi. Không phát hiện ra sự tình mình đã cất dấu một viên xá lợi. Tự thấy mình cũng đa nghi, tiểu tử đó lại không phải là con trùng trong bụng ta, hắn như thế nào biết được sự tình xá lợi? Còn như yêu nhân đó, đã bị cấm chế phật môn chế trụ, sinh tử chẳng biết, cũng vị tất đã nói cho tiểu tử kia. Tiểu tử kia cũng không tự nhiên đi hỏi hắn, tự nhiên mai này xá lợi, thuận tiện rơi vào túi của mình.

Lần này tới Nga Mi sơn, thật sự là không coi ngày! Mắt thấy sự tình sắp đắc thủ, tự nhiên ở đâu lại xuất hiện một tên tiểu vô lại. Bất quá yêu nhân kia xem ra là xong đời, mai này xá lợi, chung quy là mình chiếm tiện nghi. Tổng quát mà tính, coi như cũng có thu hoạch, xem như được món lời lớn! Nghĩ vậy, Diệu Nghiêm không nhịn được cười rộ lên. Nhưng đúng là hắn gặp xui xẻo hết mức, vừa thoát khỏi hang hổ, lại nhảy vào long đàm!

Đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng kêu "A" thảm thiết!

Nguyên lai pháp lực Diệu Nghiêm vốn mạnh nhất, chạy đầu tiên ở phía trước. Nhưng vừa rồi suy nghĩ, cước bộ chậm lại vài bước, rớt lại đằng sau, khiến sư đệ Diệu Tâm đâm đầu vào phía trước. Nhưng một tiếng kêu thảm thiết này, lại rõ ràng là do sư đệ Diệu Tâm hắn phát ra!

Liền thấy một bóng người đâm tới ngay trước mặt, chính là sư đệ Diệu Tâm của mình, Diệu Nghiêm vội vàng vòng tay ôm lấy, cảm thấy hai tay vô cùng đau đớn! Cú va chạm này của Diệu Tâm, lực đạo đạt đến ngàn cân! Rắc rắc hai tiếng, xương tay Diệu Nghiêm lập tức gãy đoạn, nhưng không như sư đệ hắn, bị mình xô vào lập tức bay ra phía sau, ngã lăn ra đất. Nỗi đau đớn này làm hai mắt hắn như nổ đom đóm, cơ hồ muốn ngất đi tại đương trường. Hai tay mặc dù gãy đoạn, nhưng vẫn cảm giác đã ôm được Diệu Tâm trong người, trên người dính một mảnh huyết tinh, hốt nhiên rên rỉ hừ một tiếng, há mồm thổ một ngụm máu lên mặt Diệu Nghiêm, sau đó thấp giọng rên rỉ một tiếng : "Đau chết được …… đau chết ta được!"

Diệu Nghiêm trở mình xoay lại, đứng thẳng dậy, hai bên sớm có tiểu hoà thượng tới đỡ mình đứng dậy. Hắn lúc này nhìn lại, trong lòng không khỏi cả kinh!

Trên sơn đạo trước mặt, đã thấy một nhân ảnh đang ở giữa đường, bạch y như tuyết, mái tóc như mây bay, chỉ là đang ung dung khoanh chân ngồi tại nơi đó.

Nhìn kỹ, người nọ không phải ngồi trên mặt đất mà cơ thể nàng lại cách mặt đất khoảng cách một thước, cả người lơ lửng giữa không trung, bộ bạch y dường như không vướng một chút bụi trần, thanh khiết làm người ta không dám nhìn, làm cho người ta tự hổ thẹn vì hình thể xấu xí, không dám đến sát để nhìn.

Người nọ đang nghiêng mặt về phía mình, da mặt trắng mịn như tuyết, sống mũi cao, phảng phất giống như ngọc trụ. Chỉ có điều ánh mắt lại thủy chung chỉ nhìn về núi xa, lông mày cong như vầng trăng non, ẩn chứa mấy phần lãnh đạm như sương khói, đôi môi càng đầy đặn bóng mượt.

Các tăng nhân chung quanh nhìn thấy, trong lòng dồn dập sinh ra cảm giác kinh diễm, có chút định lực khả dĩ, ào ào bổ nhào vào triều bái. Trong miệng hô to "Tiên tử", tiếp tục còn trực tiếp kêu to "Bồ Tát", chỉ có Diệu Nghiêm trong lòng mặc dù kinh ngạc, nhưng cánh tay đau nhức, lại khiến cho hắn vẫn như cũ thêm vài phần tỉnh táo, không có hí hửng, mắt thấy sư đệ mình đã đau quằn quại đến mức không trở mình được. Hắn tự mình run giọng nói: "Xin hỏi …… xin hỏi …… là cao cao cao cao cao nhân phương nào? Vì sao lại cản đường bần tăng?"



Bạch y nữ tử liếc mắt nhìn Diệu Nghiêm, ánh mắt chỉ nhàn nhạt từ trên mặt hắn chuyển dời đi, lập tức phiêu du tới xa xa, nhưng một giọng nói lạnh lùng mà mềm mại truyền tới bên tai Diệu Nghiêm.

Một tiếng thở dài kia sao xa xôi, nếu không phải giờ phút này bên cạnh còn có sư đệ mình đang rên rỉ lăn qua lăn lại, nếu không phải hai tay mình đau đến muốn ngất đi …… sợ rằng bị một tiếng gọi từ trong tim này của người, đều bị tiếng thở dài này, làm cho mình như say.

"Ngươi hỏi ta sao …… ta cũng không biết mình là ai ……" Dáng người như bạch ngọc kia lắc đầu.

"Tiên tử …… tiên tử vì sao lại cản đường ta ……" Diệu Nghiêm đầu đầy mồ hôi, thần sắc trên mặt có chút kinh nghi bất định.

"Ta từ đầu đã ngồi ở chỗ này. Là các ngươi tiến tới gặp phải." Hốt nhiên vùng trán bạch y nữ tử khẽ động, ánh mắt nhàn nhạt chuyển lại: "Ta hỏi ngươi, ngươi từ trên núi này xuống phải không?"


"Bần tăng …… bần tăng, chính là từ trên núi này xuống."

Trên mặt bạch y nữ tử một mảng lạnh lùng ngỡ ngàng, nhất thời bị phá tan. Trán nàng hơi nhíu lại, thấp giọng chầm chậm nói: "Vậy, ngươi xuống núi, có từng thấy qua hắn?"

"Hắn?" Vẻ phì nhục đau đớn của Diệu Nghiêm run rẩy: "Không biết người tiên tử hỏi là ai?"

Nữ tử sắc mặt đột nhiên lại trầm xuống, hạ ánh mắt lạnh như băng, lạnh lùng nói: "Hắn chính là hắn! Ta đang hỏi ngươi, ngươi lại hỏi ngược ta!" Nói xong, bàn tay như bạch ngọc nhẹ nhàng phất một cái ……

Ào một tiếng, một đạo hàn khí cuốn tới, Diệu Nghiêm còn không kịp kêu lên, cơ thể đã văng ra phía sau, tấm thân phì nộn của hắn cứ liên tục lăn lông lốc ngã lộn nhào trên sơn lộ. Lúc này rốt cuộc mới dừng lại, chỉ là ngã thê thảm đến nỗi chảy nhiều máu.

Đám hoà thượng bên cạnh bị doạ sợ vãi linh hồn, đến nỗi quên cả việc đến đỡ, nữ tử kia chậm rãi đứng lên, cơ thể lơ lửng giữa không trung, nhíu mày dường như đang lẩm bẩm: "Ta trên đường đi theo hắn, rõ ràng chỉ thấy hắn cùng tên đầu trọc đó lên núi ……"

Nàng hồn nhiên nhìn chúng nhân chung quanh, nhưng vẫn nhẹ nhàng chau mày tự nói: "Ta vì cái gì phải đi theo hắn? Ta vì cái gì phải đi theo hắn? Ta luôn cảm thấy hắn dường như rất quen thuộc, hình như là đã nhận ra …… nhưng vì cái gì ta lại đến nơi này, mà không lên núi ……"

Nàng như giương mắt nhìn lên Nga Mi sơn, chậm rãi nói: "Kỳ quái …… vì sao trong lòng ta có một thanh âm nói cho ta biết đừng lên núi, núi này như có cái gì đó làm ta kiêng kị sợ hãi ……"

Diệu Nghiêm đang đau đớn kêu thảm thiết không thôi, nàng chậm rãi đi tới, chỉ thấy tay áo bạch sắc nhẹ nhàng đảo qua, đám hoà thượng bên cạnh lảo đảo dạt ra ngoài, trong nháy mắt nàng đã đứng trước mặt Diệu Nghiêm.

"A, đúng rồi!" Bạch y nữ tử trong mắt đột nhiên sáng lên: "Ta rõ ràng thấy hắn cùng một tên đầu trọc có chấm nốt nhang lên núi …… chỉ là người đi sau lại đội nón rộng vành …… ngươi cũng là đầu trọc có chấm nhang! Ắt hẳn ngươi nhận ra hắn! Nói mau, hắn ở nơi nào?"


Bạch y nữ tử giơ một ngón tay thon dài, đầu ngón tay khẽ chỉ Diệu Nghiêm. Cơ thể Diệu Nghiêm không khỏi mất tự chủ, chậm rãi lơ lửng tiến lại, tứ chi của hắn vô lực giãy dụa, mắt thấy đối phương chỉ vào mình, khí lực toàn thân mất hết, giống như bị treo giữa không trung vậy

Hắn sợ tới mức bất kể đau đớn, vội vàng hét lớn: "Tiên tử tha mạng! Tiên tử tha mạng! Bần tăng …… bần tăng quả thực không biết ngươi nói cái gì a!!" Nói xong, lại oa oa hét tiếp: "Bần tăng là phương trượng trụ trì Thiên Đài Tự Diệu Nghiêm, bọn tại hạ đều là hoà thượng Thiên Đài Tự, người trên núi Nga Mi sơn, ta quả thực không biết!!"

Một câu này của hắn nói ra, bạch y nữ tử sắc mặt vốn lạnh lùng, nghe hắn mở miệng nói xong, đột nhiên sắc mặt đại biến! Khuôn mặt nguyên là lạnh nhạt, đột nhiên trong hai mắt hiện lên một chút hàn khí!

"Ngươi nói cái gì! Ngươi nói ngươi tên là gì?"

Diệu Nghiêm vẫn không biết đại hoạ trước mặt, trong miệng lại oa oa kêu lên: "Bần tăng …… bần tăng là trụ trì Thiên Đài Tự pháp danh Diệu … Diệu Nghiêm!!"

Bịch!

Hắn vừa nói xong những lời này, cơ thể rũ rượi, đổ sầm xuống mặt đất.

Bạch y nữ tử cau mày, thu ngón tay lại, lẩm bẩm nói trong miệng: "Diệu Yên …… Diệu Yên …… cái tên này như thế nào mà quen đến vậy ……" Ngữ khí nàng dần dần phát lạnh: "Vì sao mà ta vừa nghe thấy cái tên này, trong lòng lại sinh ra nhiều nộ khí như vậy!"

Đôi mắt của nàng đã hoàn toàn phát lạnh, lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệu Nghiêm, thản nhiên nói: "Ai bảo ngươi xui xẻo …… Chỉ trách ngươi không nên kêu cái tên này, ta vừa nghe thấy cái tên này, trong lòng thấy không thoải mái." Nói xong, nàng nhẹ nhàng điểm một cái ……

Bách một tiếng, Diệu Nghiêm như bị điện giật, đột nhiên bay bảy tám thước, đụng sầm vào một khối nham thạch, trên đầu vỡ toác một lỗ, máu tươi phun ra, đã khí tuyệt thân vong.


Chúng tăng nhân bên cạnh lúc này mới "A nha" một tiếng, trông thấy phương trượng đã chết đều sợ tới mức hai chân mềm nhũn. Cho dù lá gan có lớn đến mấy đều một mạch chạy xuống dưới chân núi.

Nữ tử cũng không ngăn trở, vẫn nhíu mày, miệng chậm rãi niệm "Diệu Yên, Diệu Yên ……" Nàng hốt nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Diệu Tâm.

Diệu Tâm giờ phút này đã sợ tới mức choáng váng, mắt thấy sư huynh trong nháy mắt chết oan uổng, vừa rồi đau đớn như bị kim châm, cũng quên đi. Vốn vừa rồi hắn chạy phía trước, đột nhiên thấy một bạch sắc nhân ảnh xuất hiện trước mặt! Chuyện này kể ra quả thực là gặp quỷ! Trên sơn lộ rộng lớn này, xa xa nhìn lại, căn bản là không có lấy nửa bóng người, nhưng đến khi hắn chạy tới trước mặt, nhân ảnh này lại tựa như vô hình liền bất chợt xuất hiện, dường như vẫn ở chỗ này. Chưa cần đợi mình áp sát tới, bạch y nữ tử chậm rãi quét tay áo, chính mình liền bị ném ra xa, rắc rắc vài tiếng, xương cốt sợ rằng đều đã gãy đoạn. Giờ phút này hắn tận mắt thấy sư huynh thảm tử, nữ sát tinh này lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía mình ……

"Ngươi? Ngươi tên là gì?" Bạch y nữ tử nhàn nhạt hỏi.

"…… cách cách cách cách ……" Diệu Tâm sợ tới mức răng đánh vào nhau lập cập.


Bạch y nữ tử nhíu mày, sầm mặt: "Ta hỏi ngươi thế, sao không trả lời?" "Cách cách cách cách cách cách ……" Diệu Tâm đột nhiên cũng không biết lấy đâu ra một cỗ dũng khí, cuồng loạn rống to lên một tiếng: "Yêu nữ giết người, đi tìm chết đi!" Đột nhiên hắn tung người lên, ngón tay nhanh chóng kết thành một thủ ấn, chợt từ đầu ngón tay phát xuất một đạo hỏa diễm!

Đây chính là phật môn phật pháp "Niêm hoa vi tiếu" hôm qua hắn từng thi triển tại Phục Hổ Tự, lúc cùng Quan Nguyệt thiền sư đấu phép. Giờ phút này pháp lực toàn thân chợt bộc phát, thi triển ra, chính là cấp bách liều mạng.

Hoả diễm trong nháy mắt đã cuộn tới trước mặt bạch y nữ tử, nàng không hề cử động, thậm chí một chút ý tứ tránh né cũng không có, chỉ nhẹ nhàng giương đầu ngón út lên. Ào một tiếng, hoả diễm đột nhiên đảo chiều quay lại, thế đến so với thế đi càng thêm mãnh liệt! Diệu Tâm đừng nói là không phòng bị, cho dù hắn có phòng bị, như thế nào nhanh chóng né tránh được?

Trong tiếng kêu thảm thiết, hắn đã bị vòng hoả quang bao trùm, quần áo bị cháy sạch, toàn thân bốc lửa, trong nháy mắt biến thành một cây lửa. Trong tiếng kêu thê lương thảm thiết, hắn loạng choạng bước đi, đám tăng nhân bên cạnh nào dám tới gần hắn, sợ hãi bỏ chạy tán loạn.

Diệu Tâm đột nhiên xông về phía Diệu Nghiêm, hắn trong ranh giới của cái chết, giống như người chết chìm, vô luận cầm lấy cái gì đều không thể thả lỏng, đột nhiên hắn vươn tay ra nắm lấy Diệu Nghiêm, ôm chặt trong lòng, rồi lăn lông lốc, hai người bị thiêu cùng một chỗ, từ sơn đạo rơi xuống dưới vách núi cao vạn trượng trong tiếng gào rú thê lương……

Tăng nhân bên cạnh sợ tới mức choáng váng, bạch y nữ tử dường như đột nhiên lấy lại tinh thần, nhíu mày nhìn bãi huyết tích trên mặt đất, hạ giọng nói: "A …… dường như ta đã giết người thì phải ……"

Trong sâu thẳm của nàng, dường như mơ hồ xuất hiện một khuôn mặt trẻ tuổi cợt nhả, chỉ vào mình cười mắng: "Loại nữ nhân lãnh huyết ngoan độc như ngươi thiên hạ có một !"

Vẻ mặt nàng có chút mê man, đột nhiên nhìn nhìn một tăng nhân bên cạnh, một trảo lăng không, tăng nhân đó không tự chủ được bay tới, lọt vào tay nàng.

"Ta hỏi ngươi …… ta có phải là lãnh huyết ngoan độc không?"

"Cách cách cách cách …… cách cách ……" Hòa thượng kia sợ tới mức mặt vàng ệch ra, như thế nào cũng không thể nói ra được một từ.

Nữ tử rốt cuộc thở dài, thả hắn ra, lắc đầu nói: "Các ngươi đi đi …… đi đi. Ta tâm tình bất hảo, sợ rằng lại muốn giết người, các ngươi hãy đi nhanh lên, đừng để cho ta phải giết các ngươi."

Trầm mặc trong vài giây, đám hòa thượng còn lại, rốt cuộc hét to, ôm đầu hoảng hốt chạy đi.

Mà giờ phút này, Tiểu Lôi lại đang chạy rất nhanh xuống núi ……