Chí Tôn Vô Lại

Chương 243: Về nhà




Jiaerni tay vồ vào khoảng không, một trảo hạ xuống, cát bụi tung bay, mặt đất bị hắn đào ra một khối đá vụn lớn, sau đó hắn nắm vào lòng bàn tay rồi nghiền nát, thế nhưng cô bé con đó lại không thấy đâu.

Khi Jiaerni ngửng đầu lên thì thấy cách xa mấy chục mét trên không trung, một nam tử đột nhiên xuất hiện đang ôm hai đứa nhỏ.

Cơ hồ bằng vào cảm giác nhạy bén trời sinh, Jiaerni tuy đã mất đi thần trí, nhưng bản năng lại dường như ngửi thấy một tia khí tức nguy hiểm, quỷ dị…

Nam nhân đó đã buông cả hai đứa trẻ xuống, lập tức thấy một đạo kim quang bắn ra, thân ảnh của gia hỏa đó tựa như xuyên phá không khí, nháy mắt đã tới trước mặt… động tác cực kỳ nhanh, mỗi một chi tiết của động tác đều dứt khoát… đồng tử của Jiaerni trong tích tắc phóng to. Thân ảnh của Tiểu Lôi trong mắt hắn càng lúc càng to, hốt nhiên một đạo kim quang đã phóng tới trước mặt. Thân thể Jiaerni ở trên không trung bị đánh trúng, lảo đảo lui ra sau, thân hình giống như một con diều giấy, bay ra sau mấy chục mét mới ổn định lại được, chỉ là cổ của hắn đã trẹo sang một bên.

Tiểu Lôi vừa rồi chỉ lăng không một quyền, cách không đánh ra mà Jiaerni đã cảm thấy xương sườn của mình đã bị gãy mất mấy đoạn. Hắn rống lên một tiếng, hai tay ôm lấy cổ, xoay lại khớp xương bị trẹo, sau đó đè vào xương sườn của mình, miệng hét lên oa oa, đầy vẻ thống khổ, không ngờ đã chỉnh lại được đoạn xương sườn bị gãy…

Tiểu Lôi nhìn quái vật ở trước mặt, lắc đầu liên tục, nói không thương tiếc: "Tội nghiệp tội nghiệp… nhất định là rất đau…"

Jiaerni há miệng phun ra một ngụm máu đen sì, miệng thở dốc, trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt. Truyền thừa chi huyết tuy khiến cho thân thể của hắn trải qua biến dị cải tạo, gần như đã tiếp cận với trạng thái hoàn mỹ của Huyết thân vương. Nhưng vừa rồi một quyền của Tiểu Lôi cơ hồ đã làm cho Jiaerni ngã gục tại đương trường.

"Là sao… chuyện này là sao!" Jiaerni không ngừng thở dốc. Đoạn xương cốt trước ngực đau buốt, khiến cho nửa thân thể hắn có chút tê dại, trên mặt đầy biểu tình khó tin: "Ta… ta chính là Huyết thân vương cường đại! Huyết thân vương cường đại nhất của Huyết tộc, có thể so sánh với sự tồn tại của thủ hộ Thiên sứ a!!"

Trong tiếng gào rống điên cuồng, tay Jiaerni nắm lấy khớp xương, tiếng cạch cạch vang lên, đột nhiên từ mặt sau đốt tay nhanh chóng mọc ra ba cái khớp xương hình dáng sắc bén.

"Cốt đao!?" Tiểu Lôi nhìn thấy thế, không khỏi ngạc nhiên nói: "Đây là thứ gì vậy? Chẳng lẽ lại giống như người sói Wolverine trong X-Men?"

Hắn vừa dứt lời, một đạo hàn phong đã cắt vào mặt, Tiểu Lôi nghiêng người, phốc một tiếng, một đạo kình khí sắc nhọn cơ hồ như chém đến trước mặt hắn.

Tiểu Lôi cười lạnh, hắn dường như giơ một ngón tay ra, điểm một cái…

Bạch!

Trước ngực Jiaerni đột nhiên máu bắn ra tung tóe, trong nháy mắt đã có một lỗ máu. Hắn rống lên một tiếng đau đớn, trở tay khua cốt đao, nhưng người Tiểu Lôi lại giống như không có trọng lượng, thân thể nhẹ nhàng như một chiếc lá. Cho dù cốt đao trong tay Jiaerni có huy động như thế nào đi chăng nữa, kình khí đao phong cuồng loạn như gió bão, thân hình Tiểu Lôi cơ hồ như thuận theo đao khí của đối phương mà chầm chậm lay động, hoàn toàn giống như không có lực. Mặc cho Jiaerni có tấn công điên cuồng như thế nào, thủy chung vẫn không chém được trúng một cọng lông của Tiểu Lôi, ngược lại Tiểu Lôi chỉ tiện tay chỉ một cái, lập tức trên người Jiaerni lại có thêm một cái lỗ máu.

Bạch!

Jiaerni đột nhiên hét to một tiếng, trước ngực lại có thêm một lỗ máu nữa, hắn tựa hồ như không còn sức để chống đỡ, thân hình lảo đảo lùi ra sau, thở dốc mãnh liệt.

"Đánh nữa hay không?" Tiểu Lôi khoanh tay trước ngực, cười mà như không cười nhìn Jiaerni đang thở dốc hồng hộc ở trước mặt. Đôi mắt của đối phương đã hoàn toàn đỏ thẫm, ánh mắt giống như dã thú hung ác muốn cắn người.

"Ngươi là… ngươi là thần tiên của Đông phương?" Tiểu Lôi đợi một chút, bỗng lại nghe thấy Jiaerni dùng một loại ngữ điệu gượng gạo hỏi câu đó. Jiaerni quỵ xuống mặt đất, thở ồ ồ, lại vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi nghĩ một chút, nói: "Thần tiên hay không phải thần tiên, ta không biết. Nhưng mà ta biết rằng, ngươi là Hấp huyết quỷ, từ Hắc Ám Hội Nghị ở Châu Âu tới, phải không?"

Trong mắt Jiaerni thoáng hiện lên một tia kinh ngạc: "Ngươi cũng từng nghe nói tới Hắc Ám Hội Nghị?"

Tiểu Lôi cười lớn: "Đúng, ta còn từng tiếp xúc với các ngươi."

"Người phương đông, từng qua lại với chúng ta…" Jiaerni rốt cuộc cũng là thân vương chi tôn của Huyết tộc, đối với việc Hắc Ám Hội Nghị ba năm trước đã từng ở Đông phương tìm Bảo Nhi và đánh lớn một hồi, ít nhiều cũng biết được một chút. Nghĩ tới đây, hắn nhìn Tiểu Lôi, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ các ngươi chính là… các ngươi…"

Tiểu Lôi cười hi hi: "Không sai! Ba năm trước ta và các ngươi từng có tiếp xúc. Để ta nghĩ một chút… a, đúng rồi, lần tiếp xúc đầu tiên, là một tên gia hỏa gọi là Lyon, hình như là tới từ gia tộc Rodriguez gì đó, ta nói có đúng không?"

"Quả nhiên là ngươi!" Jiaerni chầm chậm đứng thẳng người dậy: "Ngươi chính là tên gia hỏa tên là Tiểu Lôi, là người đã đánh bại ba người bọn Lyon!"

Tiểu Lôi cười nói: "A, nếu nói như vậy mọi người đều là người quen cả! Ê, ngươi cũng tới từ gia tộc gì đó à?"



"Hừ!" Jiaerni lạnh lùng nói: "Ta là gia trưởng đương nhiệm của gia tộc Rodriguez! Nguyên lão của Hội Nghị đoàn nòng cốt của Hắc Ám Hội Nghị! Tên Lyon mà ngươi nói là một tên phế vật, sau khi nhiệm vụ của hắn tại Trung Quốc thất bại, đã bị gia tộc xử tử rồi!"

"Hả?" Tiểu Lôi vuốt vuốt tóc, cười nói: "Ngươi là gia trưởng của cái gia tộc gì đó ư?"

Jiaerni lại quay đầu nhìn về phía Bảo Nhi ở đằng xa, hốt nhiên kinh ngạc nói: "Ngươi là Tiểu Lôi… chẳng lẽ con bé kia chính là… chính là…"

"Đúng, đó chính là cô bé năm đó các ngươi hao phí tâm tư muốn bắt đi." Tiểu Lôi cười nói: "Chỉ có điều hiện tại ta bảo chứng, ai cũng đừng hòng có chủ ý với nó!"

"Khẹt khẹt khẹt …" Jiaerni không ngờ không chút tức giận, ngược lại còn phát ra một tràng cười đầy ý vị sâu sắc. Thanh âm của hắn giống như là tiếng nghiến răng rất chói tai, hắn nhìn chòng chọc Tiểu Lôi: "Ngươi rất cường đại… đích xác rất cường đại! Ngoại trừ những tên gia hỏa có lông cánh màu trắng đó ra, ta chưa từng gặp bất kì một ai cường đại như ngươi!"

"Sao, muốn nhận thua à?" Tiểu Lôi phất phất tay.

Jiaerni ưỡn ngực: "Thần tộc vĩ đại sẽ không đầu hàng trước địch nhân! Tốc độ vừa rồi của ngươi nhanh vô cùng, ta căn bản không đánh trúng ngươi, mà lực lượng của ngươi cũng rất cường đại, không ngờ có thể đả thương ta ở trạng thái gần như là hoàn mỹ, tất cả những điều này đều khiến ta phi thường kinh ngạc…" Nói tới đây, ngữ khí của Jiaerni có phần chán nản: "Ta vốn cho rằng có được truyền thừa chi huyết, sau khi trở thành Huyết thân vương thì có thể…" Hắn lắc lắc đầu, dường như có chút cam chịu.

"Có thể cái gì? Vô địch thiên hạ ư?" Tiểu Lôi liếc mắt nhìn đối phương, khinh thường nói: "Ngu ngốc! Loại gia hỏa có trình độ như ngươi, ta tùy tiện có thể tìm ra tám chín tên."


Chính xác. Cảnh tượng vừa rồi Jiaerni cường hành chịu đựng thiên lôi, Tiểu Lôi ở đằng xa cũng đã nhìn thấy. Thân thể của tên gia hỏa này rất to lớn, lực lượng khủng bố, càng khiến cho người ta kinh ngạc chính là hắn có năng lực chống đỡ siêu cường. Bất quá trừ những thứ này ra thì cũng không lợi hại lắm.

Loại năng lực trình độ này, nhiều nhất là xấp xỉ với Tu pháp kỳ trung kỳ trong Đông phương tu hành giả. Nói một cách tương đối cũng đại khái tiếp cận với thực lực Ngọc Hư Tử của Côn Luân phái.

Điểm khác nhau duy nhất chính là Ngọc Hư Tử biết nhiều pháp thuật phức tạp của Côn Luân, còn thủ đoạn công kích của tên gia hỏa này rõ ràng đơn giản hơn một chút. Thế nhưng loại năng lực chịu đòn siêu cường này, Ngọc Hư Tử khẳng định là không có.

Thiên hạ vô địch! Đó là chuyện nực cười! Không nói người khác, thực lực hiện tại của Tiểu Lôi, dễ dàng có thể thu thập tên gia hỏa này. Còn như các chưởng môn nhân Côn Luân, Diệu Yên lão bà của mình, loại cao thủ có trình độ như ngũ phương cao nhân bảng, đều có thể nhẹ nhàng giết chết tên gia hỏa này!

"Không có gì đáng cười cả." Ngữ khí của Jiaerni mang theo vài phần tức giận: "Ngươi đích thực rất cường đại… ít nhất hiện tại so với ta thì cường đại hơn… bất quá đó là vì ta vừa mới tiến hóa, còn chưa thích ứng với cơ thể và năng lượng hiện tại, còn chưa đạt tới trạng thái hoàn mỹ một trăm phần trăm! Bằng không, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của ta!"

Tiểu Lôi phì một cái, cười nói: "Như vậy thì sao! Những lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ thả ngươi đi, sau đó chờ ngươi đạt tới trạng thái hoàn mỹ gì đó, quay lại tìm ta báo thù! Làm ơn đi, tiểu gia ta không ngu ngốc như thế đâu! Châm ngôn của ta là: Thừa lúc ngươi khốn đốn, lấy mạng ngươi!"

"Khẹt khẹt khẹt khẹt…" Jiaerni cười như bị thần kinh, hắn hé mở mí mắt, nhẹ nhàng chùi máu trên mặt: "Đích xác, ngươi hôm nay quả thật có thể lưu tính mệnh của ta lại đây… ngươi cũng đích xác là cường đại hơn ta… ta vừa rồi đã nói… tốc độ của ngươi rất nhanh… vô cùng nhanh… con bé con đó vừa rồi đã nắm vững được kỹ xảo thuấn gian di động, ta nghĩ ngươi cũng biết, phải không?"

"Ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì?" Tiểu Lôi phát giác tâm tình của đối phương tựa hồ có phần không đúng.

"Thuấn di là một kỹ xảo phi thường hao phí năng lượng, phá vỡ bức chắn không gian cần phải nắm rõ và thành thục pháp thuật đối với không gian, hơn nữa phải có năng lượng cường đại làm cơ sở… ta muốn hỏi ngươi, cự ly mà ngươi thuấn gian di dộng xa nhất là bao nhiêu?" Jiaerni cười rất độc ác, toàn thân tựa hồ ẩn ước như đang rung động, da mặt rung rung, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ đang cố sức đè nén…

Hình như… không đúng!

Tiểu Lôi cẩn thận nhìn Jiaerni, chỉ cảm thấy khí thế của đối phương trong nháy mắt tăng lên với tốc độ cuồng bạo! Quanh người hắn đều tràn ngập hắc sắc khí diễm! Nhưng khí diễm đó lại rất băng lãnh an tĩnh! Màu đen đó vô cùng trống rỗng, dường như không ngừng thôn phệ… thôn phệ mọi thứ ở xung quanh, ánh sáng, năng lượng….

"Xem như là di ngôn cuối cùng của ta…" Jiaerni đột nhiên bước hai bước về phía trước, vẻ mặt dữ tợn: "Hy vọng ngươi thuấn di có thể bay ra phạm vi đủ xa, đương nhiên, tốt nhất hãy mang hai đứa nhỏ kia đi cùng… bởi vì chỉ cần dính một giọt máu của ta… phục cừu chi huyết của Thần tộc, thì thân thể của ngươi sẽ bị ăn mòn! Hơn nữa vĩnh viễn mang theo trớ trú của Huyết tộc!!"

Thân thể Jiaerni đột nhiên trở nên bành trướng với một loại trạng thái kỳ quái! Thân thể cao lớn của hắn đột nhiên biến thành giống như một quả khí cầu, trong thân có một cỗ khí tức tà ác cuồng loạn, điên cuồng sinh trưởng, lan tràn ra.

Hắn muốn…

Hắn muốn tự bạo?

Sắc mặt Tiểu Lôi hơi biến đổi. Mà lúc này, đầu Jiaerni đã bành trướng thành giống như đầu heo, xương cốt toàn thân dường như đều biến mất, đôi nhãn cầu cơ hồ lồi ra ngoài. Tiểu Lôi hét to một tiếng, đề khởi pháp lực, quay người ôm Bảo Nhi lao đi.


Mà ở đằng sau hắn, Tiểu Lôi tuy không nhìn thấy, nhưng trong vô thanh vô tức, linh giác của hắn dường như cảm thấy….

Có gì đó vỡ vụn!

Cơ hồ trong nháy mắt, thân thể Jiaerni tứ phân ngũ liệt, không gian dường như bị uốn khúc, một vầng hắc sắc hỏa diễm từ trong thân thể hắn vọt ra, khuếch tán ra bốn phía. Một mảng hắc quang với tốc độ cực nhanh nổ tung. Tại lúc này, cả một khoảng thiên địa giống như đều bị hắc quang bao phủ…

Pháp lực toàn thân của Tiểu Lôi cơ hồ trong nháy mắt tăng tới đỉnh điểm, động tác của hắn trong không gian dường như chậm lại, hắn chỉ một lần chuyển thân, thân hình giống như đột phá sự ngăn trở của không gian và ánh sáng!

Dường như chỉ một cái chuyển thân đơn giản đến cực điểm, thân hình của hắn đã xuất hiện ở ngoài mấy chục mét, nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh Bảo Nhi. Hắn giơ tay ôm lấy hai đứa nhỏ, đồng thời tay còn lại đã tung ra phi phong của mình.

Dưới sự hoạt động của pháp lực, phi phong mềm mại bị căng thẳng tắp! Giống như một bức tường vải chắn đằng sau bọn họ.

Cơ hồ như là đồng thời, liền nghe thấy đằng sau truyền tới một tiếng nổ kinh thiên động địa!

Cuối cùng, có thanh âm rồi!

Bởi vì vừa rồi toàn bộ chỉ phát sinh trong một khoảng thời gian rất ngắn! Gần như là nhanh hơn cả tốc độ của âm thanh! Tiểu Lôi chỉ cảm thấy trên phi phong truyền tới từng trận chấn động, vô số luồng khí lưu cuồng loạn đập lên ở đằng sau phi phong. Hắn vận khởi pháp lực toàn thân, một cỗ tiên khí dồi dào được phát động, bao phủ quanh người.

Phi phong đó là vật của Bồ Đề tổ sư tặng, lão gia hỏa đó nói cái gì là do tiên nữ trời sinh dùng ráng chiều dệt thành. Ngay cả hỏa diễm thiêu ba ngày ba đêm cũng không hỏng! Không biết có thể ngăn cản sự tự bạo của đối phương không?

Tình hình hiện tại của ba người giống như là trú thân trong mưa bão, còn Tiểu Lôi thì dùng phi phong và tiên khí của bản thân làm ra một cái giống như là "áo mưa" bao bọc lấy 3 người ở bên trong. Tuy có sự tồn tại của áo mưa, nhưng vẫn cảm thấy từng cỗ khí lưu cuồng loạn bên ngoài giống như giọt mưa bắn lên trên áo mưa…

Trong nháy mắt, huyết quang màu đen trong thiên địa đã thôn phệ toàn bộ! Ước chừng khoảng mười giây, huyết quang nổ tung lan tràn cực nhanh, trong nháy mắt đã đem mọi thứ trong phạm vi mười dặm cơ hồ hoàn toàn thôn phệ! Bên tai truyền tới tiếng hét kinh hoàng của hai đứa nhỏ, Tiểu Lôi ôm chặt lấy chúng, cười nói: "Đừng sợ đừng sợ, không có gì đâu."

Vụ nổ đó tới cũng nhanh, tan cũng nhanh, bất quá chỉ sau mười mấy giây, mây tan mưa tạnh, mọi thứ lại khôi phục vẻ yên tĩnh, Tiểu Lôi đưa mắt nhìn, không khỏi hít một khẩu lương khí!

Cơ hồ trong phạm vi mười dặm! Trên mặt đất hoàn toàn biến thành một vùng đất chết! Toàn bộ sinh mệnh, chim chóc, cỏ cây, tất cả đều khô héo tử vong! Những gốc cây trên mặt đất vốn xanh tốt, toàn bộ đều biến thành một màu tím đen, khô héo đến không còn nửa điểm sinh mệnh!

Giống như trên mặt đất trong phạm vi mười dặm đều bị nhiễm một tầng hắc sắc.

Tiểu Lôi hạ phi phong xuống nhìn lại, chỉ thấy trên phi phong lấm chấm vết đã bị tàn phá. Phi phong vốn được dệt bằng những sợi bạc tơ vàng ẩn ước lấp lánh quang mang năm màu. Tuy bên ngoài nhìn vào không thấy có gì bị phá thủng, nhưng đã không còn đẹp rực rỡ nữa, biến thành ảm đạm vô quang, giống như là một cái khăn bẩn thỉu!


"Quả nhiên sức ăn mòn rất mạnh!" Tiểu Lôi thầm nén đau lòng, phi phong này đúng là bảo bối tốt a, hiện tại xem ra linh khí bên ngoài đã hoàn toàn bị hủy rồi!

Cũng may nơi đây là một vùng hoang vắng!

Bất quá Hấp huyết quỷ đó đúng là có chút tà môn! Cái gì Huyết thân vương chi loại… rốt cuộc là thứ đồ chơi gì?

"Bỏ đi, có cơ hội tìm Diệp Bất Quần hỏi vậy." Tiểu Lôi bĩu bĩu môi, ôm lấy hai đứa nhỏ đã bị dọa đến ngây ngốc, thân hình của hắn bắn lên trời, thoáng chốc đã biến mất trên không trung.

Vào buổi tối ngày hôm đó, Tiểu Lôi cuối cùng cũng đứng ở bên ngoài trang viên của mình.

"Ừm, hình như cửa lớn đã được sửa sang lại rồi, rất có khí phái." Hắn chắp tay sau lưng nhìn một chốc, Bảo Nhi ở bên cạnh vui vẻ nắm chéo áo của hắn kéo vào bên trong.

Chỉ là bên cạnh truyền tới tiếng nói của Lôi Đậu Đậu: "Ấy, các người về nhà, ta cũng muốn về nhà, các người đem ta tới đây làm gì? Bắt cóc à? Nhà ta không có tiền đâu!"

Bảo Nhi nhìn hắn, nói: "Ai thèm bắt cóc ngươi! Đúng rồi, ngươi nói sư phụ của ngươi là Cổ Chung hòa thượng gì đó? Mẹ của ta biết sư phụ của ngươi. Chút nữa ngươi khai báo cho thành thật, tại sao khi nhóm người đó trộm đồ, ngươi lại đột nhiên chạy tới bên cạnh!"


Lôi Đậu Đậu trợn mắt: "Ta tới chùa tìm sư phụ ta, trùng hợp gặp phải chuyện đó, ta phải làm sao bây giờ?"

"Hừ… gặp phải?" Bảo Nhi cười lạnh: "Ta vừa hay cũng đuổi theo một tên trộm chạy vào trong chùa, xem ra rất giống ngươi!"

"Tỷ mới là trộm! Cả nhà tỷ đều là trộm!!" Lôi Đậu Đậu tức giận hét lên: "Tỷ còn nói ta là trộm, thì hãy nếm thử Đại từ bi chú của ta!!"

Bảo Nhi lúc này có Tiểu Lôi ở bên cạnh, cho dù là Ngọc Hoàng đại đế cũng không sợ, lườm hắn một cái: "Thật ư, Đại từ bi chú của Phật môn rất lợi hại ư? Ta thấy ngươi nhỏ như vậy. Chỉ sợ là chưa học xong!"

Sắc mặt Lôi Đậu Đậu biến đổi, buột miệng nói: "Sao tỷ lại biết…" lập tức nhận thấy bản thân đã nói sai, miễn cưỡng kêu lên: "Cho dù học chưa xong, cũng đủ để thu thập tỷ!"

Tiểu Lôi không để ý đến hai đứa trẻ đang đấu võ mồm, bước nhanh vào bên trong, Bảo Nhi kéo lấy hắn, cười nói: "Ba ba, đừng xông vào trước, mẹ Diệu Yên bố trí trận pháp ở bên trong. Phải bấm chuông mới có thể vào được."

Bảo Nhi bước qua, bấm lên một cái nút ở trên tường, lập tức trên cửa trang viên có một vật xoay ra, ngắm dưới cửa, điện thoại trên tường vọng đến thanh âm của Tiểu Thanh: "A? Bảo Nhi con không phải cùng với mẹ con đi thắp hương à? Sao mẹ con lại không cùng con…"

Tiểu Lôi đã bước lên hai bước, dí mặt bên cạnh Bảo Nhi, ló đầu vào, làm mặt quỷ, cười nói: "Tiểu Thanh. Xem ta là ai?"

Mười giây trầm mặc…

Trong điện thoại đột nhiên truyền ra một tiếng kinh hô kinh thiên động địa!

"A!!!!!!!"

Lập tức nghe thấy bên trong trang viên vang ra một tiếng "sầm", lại thấy hai bóng người một trước một sau từ bên trong biệt thự đâm thủng tường và cửa lớn phi ra ngoài, lao về phía Tiểu Lôi, nháy mắt đã đến trước mặt hắn.

Diệu Yên và Tiểu Thanh vẻ mặt đầy kinh ngạc, bốn mắt nhìn Tiểu Lôi trừng trừng, dường như muốn để hình bóng Tiểu Lôi vào trong mắt không muốn dứt ra nữa.

"Chàng là một tên gia hỏa không có lương tâm!!" Lông mày của Diệu Yên bỗng nhướng lên, yêu kiều hét một tiếng, nhấc tay đánh Tiểu Lôi. Hắn cười hi hi, lại không tránh né, ngược lại còn ưỡn ngực nghênh tiếp.

Khi thủ chưởng của Diệu Yên sắp đánh vào Tiểu Lôi, nộ ý trên mặt nàng đã bị vẻ ai oán thay thế, buồn bã thở một hơi, hạ tay xuống, rồi ôm lấy cổ Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi cười ha hả, mỗi tay ôm lấy Diệu Yên và Tiểu Thanh, sau đó hôn lên mặt Diệu Yên, do dự một chút, lại hôn lên mặt Tiểu Thanh, trong lòng không khỏi mừng rỡ. Ở trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động chết dẫm đó, nào có được phong quang kiều diễm như thế này a!

Diệu Yên dưới tâm tình kích động, sớm đã cơ hồ như hận không được nũng nịu trong lòng Tiểu Lôi không muốn rời. Còn Tiểu Thanh bị Tiểu Lôi bỗng nhiên hôn một cái, lập tức mặt hồng lên, xấu hổ không thôi, khẽ giãy dụa, định thoát ra khỏi lòng hắn. Tiểu Lôi ôm chặt lấy nàng, cười nói: "Nàng chạy cái gì, hiên tại ta về rồi, nàng cho dù chạy vào, chút nữa không phải là vẫn gặp sao?"

Hai đứa nhỏ đằng sau sớm đã đứng xa ra, Bảo Nhi lúc nhỏ nhìn qua cha mẹ của mình thân thiết, cho nên không lấy làm kì lạ. Còn Lôi Đậu Đậu chằm chằm nhìn vào ba người đang ôm thành một khối, trong lòng không khỏi lộ ánh mắt có vài phần khâm phục đến sát đất.

"Này! Nhìn cái gì mà nhìn! Chuyện người lớn bọn họ, trẻ con chúng ta không nên nhìn trộm!" Bảo Nhi đột nhiên từ đằng sau che lấy mắt nó, thuận tay lại gõ vào trán nó một cái.

Lúc này Lôi Đậu Đậu lại không hề dãy dụa, càng không tức giận, ngược lại còn thở dài, thấp giọng nói: "Ba ba của tỷ… rất lợi hại!!"

"Lợi hại? Ba ba của ta đương nhiên là lợi hại rồi? pháp thuật mà ba ba biết rất nhiều?" Bảo Nhi chu cái miệng nói.

"Ấy, ta nói là ba ba của tỷ… cái này, rất lợi hại!" Lôi Đậu Đậu làm ra tư thế đang ôm, nói ra từ tận đáy lòng: "Thúc ấy không ngờ có hai lão bà!! Trời ạ!!"

"Đừng nói linh tinh!" Bảo Nhi giải thích: "Mặc áo đen là mẹ Diệu Yên, còn kia là Tiểu Thanh a di."

"Ta biết ta biết, một người là mẹ, một người là dì…" Lôi Đậu Đậu xua tay phản đối, nói: "Trên tivi ta thấy nhiều rồi, một người là lão bà, một người là dì hai, không sai chứ!"