Chí Tôn Vô Lại

Chương 289: Không khoan nhượng





"Nguyệt Sơn?!"
Trong đại sảnh rộ lên, mọi người trong tộc đều xôn xao, có không ít người đã đứng lên, tình cảnh có chút rối loạn. Tiểu Lôi thủy chung vẫn lưu ý biểu tình của Lục thúc, chỉ thấy mục quang của hắn hiện lên một tia kinh ngạc, sắc mặt cũng suy sụp, bất quá cũng không thể nhìn thêm được cái gì.
Tiểu Lôi, sắc mặt ngưng trọng hiên ngang bước vào, băng qua đại sảnh, không để ý đến chúng nhân hai bên đang xôn xao. Nguyệt Hoa bước theo phía sau cúi đầu chẳng nói lời nào, khẩn trương theo sau hắn. Tiểu Lôi đi tới phía trước, đối mặt với Lục thúc, ngang nhiên nói: "Ta đã trở về!"
Lục thúc dường như lúc này mới hồi phục lại tinh thần, lập tức giận dữ nói: "Nguyệt Sơn, ngươi lại dám tự tiện xông vào từ đường gia tộc, phá cổng, đả thương tộc nhân!"
Tiểu Lôi không chịu yếu thế chút nào, lạnh lùng nói: "Xông vào? Lời này của Lục thúc không đúng rồi! Ta chính là đệ tử duy nhất của Ngũ phòng, như thế nào có thể thiếu đại biểu Ngũ phòng chúng ta? Vậy mà đám con cháu bên ngoài lại ngăn cản ta tham gia đại hội, đó mới là vi phạm tộc quy! Ta bất quá chỉ giáo huấn nhẹ một chút mà thôi. Lục thúc, mấy người bên ngoài đó đều là con cháu Lục phòng, không phải là thúc cố ý phái ở bên ngoài để ngăn cản ta chứ?"
Lục thúc mắt thấy mọi người đều nhìn chăm chú vào mình, hừ mạnh một tiếng, quát: "Nguyệt Sơn, ngươi đã bị khai trừ khỏi gia tộc, theo lý mà nói, đại hội trong tộc, cũng không có phần của ngươi."
"Khai trừ?" Tiểu Lôi cố ý ngửa mặt lên trời cười lớn, nói: "Lục thúc thật biết nói đùa! Khai trừ ta ra ư? Là ai quyết định? Là thái công lão nhân gia sao? Hay là Lục thúc quyết định?" Mắt thấy Lục thúc vừa muốn nói, Tiểu Lôi nhanh chóng tăng nhanh tốc độ nói, ngăn lời của hắn lại, quát: "Là quyết định của Lục thúc? Hừ! Lục thúc, thúc là quản sự Lục phòng, dựa vào cái gì quản chuyện của Ngũ phòng ta? Thúc lấy thân phận gì để khai trừ ta? Là vị thúc công nào đã đồng ý? Lục thúc quên rồi ư? Nguyệt Sơn ta không phải là đệ tử bình thường gì cả, ta là truyền nhân duy nhất của Ngũ phòng, cũng chính là quản sự Ngũ phòng. Lục thúc, ta kính thúc là trưởng bối, gọi một tiếng Lục thúc, nhưng mà ở trong tộc, thúc là người của Lục phòng dựa vào cái gì quản chuyện của Ngũ phòng ta? Cho dù thúc sau này lên làm tộc trưởng, án chiếu theo quy củ trong tộc, tộc trưởng muốn khai trừ quản sự một phòng, cũng phải tổ chức đại hội trong tộc, được mấy vị thúc công đồng ý, mới có thể chắc chắn! Xin hỏi có mấy vị thúc công đã đồng ý?" Nói đến đây, Tiểu Lôi cố ý dùng ánh mắt không che dấu ý khinh thường nhìn Lục thúc, cười lạnh: "Huống chi, thúc còn không phải là tộc trưởng, đã muốn sử dụng quyền uy của tộc trưởng sao? Hoang đường! Buồn cười! Lục thúc lớn tuổi như vậy, như thế nào làm chuyện quái lạ như thế!"
Tiểu Lôi liên tiếp chất vấn, nhất thời làm Lục thúc hơi rối loạn. Tài ăn nói của Tiểu Lôi mạnh hơn nhiều so với Nguyệt Sơn, việc liên tiếp hỏi lại này, quả nhiên là ngoài dự liệu của Lục thúc, hắn sửng sốt trong vài giây, kinh ngạc nhìn Nguyệt Sơn, dường như từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến Nguyệt Sơn sẽ như vậy, ho khan vài tiếng, hắn mới trầm mặt, quát: "Nguyệt Sơn, ngươi đang dùng khẩu khí gì để nói với ta! To gan!"
Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng: "Lá gan của Nguyệt Sơn rất rất nhỏ, không to như Lục thúc nói! Ta nói rồi, trên bối phận, ta tôn xưng một tiếng Lục thúc! Nhưng mà thúc hôm nay muốn khai trừ ta khỏi gia môn, giống như muốn Ngũ phòng ta tuyệt hậu vậy. Loại sự tình lớn thế này, đừng thấy lạ khi Nguyệt Sơn đã vô lễ! Hắc hắc… Hắn lại dùng ánh mắt khinh thường quét qua Lục thúc: "Với lại hành vi của Lục thúc, cũng thật sự làm cho Nguyệt Sơn rất khó sinh ra kính ý gì đó!"
"Ngươi!" Lục thúc thốt lên giận dữ, nhưng dù sao hắn cũng có chút tinh minh, trong lòng vừa mới sinh ra nộ khí, lập tức ý thức được đối phương là cố ý muốn kích nộ mình, liền cố nén nộ khí xuống, chậm rãi nói: "Ta không tranh luận với ngươi, ngươi đã bị khai trừ khỏi gia tộc, đây là sự tình vừa rồi mọi người đã quyết định! Nguyệt Sơn, nghĩ ngươi cũng đã từng là một thành viên của Nguyệt gia, hôm nay tha thứ cho ngươi tội xông vào gia môn! Ngươi mau cút đi!"
"Cút?" Tiểu Lôi cố ý dùng một loại ngữ khí hoang đường cười lạnh, trong thanh âm tràn ngập sự giễu cợt: "Lục thúc, thúc chẳng lẽ chưa nghe rõ sao? Lão nhân gia ngươi đang lúc tráng niên, tai lại có vấn đề sao? Ta nói lại một lần nữa, việc khai trừ hay không khai trừ, một mình thúc không quyết định được! Trừ phi thúc cho rằng thúc có thể đại biểu cho chư vị thúc công! Nói thẳng ra, thúc không có tư cách này! Càng không có quyền này! Ngũ phòng ta như thế nào, không phiền Lục thúc quan tâm!"
"Hỗn trướng!" Lục thúc rốt cục không nhẫn nại được tức giận mắng một câu, lập tức áp chế hỏa khí quát: "Nguyệt Sơn, vừa rồi các phòng đều đã đồng ý khai trừ ngươi khỏi gia tộc, về chuyện hậu tự của Ngũ phòng ngươi, chúng ta tự nhiên sẽ chọn lại lần nữa Nguyệt gia đệ tử cho làm con thừa tự! Việc này mọi người đã có kết luận, bây giờ……ngươi cút ra ngoài cho ta! Bằng không, hừ hừ!"
Tiểu Lôi cười hì hì, gãi đầu nói: "Như vậy à, vừa rồi thật sự đã có kết luận, khai trừ ta ư? Vậy ta còn có một việc muốn hỏi Lục thúc……"
"Cái gì?" Lục thúc tức giận quát.
"À, là như thế này, Lục thúc ở trong tộc rất có uy vọng, lại rất được đám con cháu yêu quí…… Ta nghĩ Lục thúc tất nhiên đối với tộc quy của Minh Nguyệt gia tộc chúng ta nắm rất vững phải không?"
"Hừ!" Lục thúc không rõ tại sao đột nhiên ngữ khí Nguyệt Sơn trở nên yếu đi, chỉ nặng nề hừ một tiếng, nói: "Đó là đương nhiên."
Tiểu Lôi gật đầu, nói: "Vậy tộc quy của Minh Nguyệt gia tộc chúng ta, do tổ tông truyền xuống tuyệt đối không thể sửa đổi phải không?"
"Chuyện này……" Lục thúc nghi ngờ liếc nhìn Tiểu Lôi, không rõ hắn rốt cuộc có ý gì, cẩn thận nói: "Quy củ của tổ tông, đương nhiên là không thể sửa đổi, nhưng hiện tại thái công tạ thế, không chỉ định người thừa kế tộc trưởng, mọi người chỉ có thể tự mình đề cử tân tộc trưởng, đó cũng là một biện pháp……"
"Không sai không sai! Lục thúc nói có lý." Tiểu Lôi cười nói: "Việc này là không có cách nào, bất đắc dĩ, tùy cơ ứng biến, như thế cũng đúng."
Nói xong, hắn lại hỏi: "Vậy ngoài việc này, quy củ khác, có thể thay đổi hay không?"
"Đương nhiên không được!" Lục thúc nghiêm trang nói: "Quy củ của tổ tông, há có thể nói thay là thay! Chúng ta đề cử tộc trưởng, đó là vạn bất đắc dĩ, vì thái công không lưu lại di mệnh, là bất đắc dĩ mà làm, quy củ khác thì không thể tự tiện thay đổi!"
"Hay lắm!" Tiểu Lôi muốn chính là những lời này, lập tức quát lớn: "Lục thúc nói không sai!!" Hắn lại truy hỏi tiếp: "Thật sự không thể thay đổi?"
"Không thể!"
"Một chữ cũng không thể sửa?"
"Không thể sửa!"
"Đa tạ Lục thúc!" Tiểu Lôi ha ha cười, nói: "Đã như thế……người đâu! Mang ghế cho ta!"
Hắn nghênh ngang đi về phía trước hai bước.
Lục thúc nhíu mày, trầm mặt: "Nguyệt Sơn, ngươi chớ được đằng chân lân đằng đầu! Ta nghĩ mọi người một thời cùng tộc, hôm nay không so đo với ngươi, ngươi mau đi đi, sau này không được tự xưng là người của Nguyệt gia!"
"Hừ……" Tiểu Lôi bĩu môi: "Lục thúc, ta hỏi thúc, trước khi Nguyệt Sơn ta bị thúc khai trừ, có phải là quản sự Ngũ phòng không?"
"Cái này… Ngũ phòng chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi tự nhiên xem như là quản sự."
"Hay lắm" Tiểu Lôi đột nhiên tóm lấy một tộc nhân trẻ tuổi bên cạnh, mỉm cười nói: "Ta hỏi ngươi, tộc quy ngươi có thuộc không?"
Bị hắn tóm chính là một thanh niên, người nọ bị Tiểu Lôi tóm, lập tức bủn rủn cả người, vội vàng nói: "Thuộc, thuộc!"
Tiểu Lôi cười khá nhã nhặn: "Vậy chiếu theo tộc quy, khai trừ tộc tịch của một quản sự, phải như thế nào??"
"Cái này……" Ánh mắt người trẻ tuổi nọ ánh mắt có phần bối rối, bất quá dưới sự bức vấn của Tiểu Lôi, chỉ đành lớn tiếng nói: "Theo quy củ trong tộc, phải được tộc trưởng hạ lệnh, sau đó triệu mở đại hội, được chư vị thúc công đồng ý mới được!"
"Rất tốt!!" Tiểu Lôi thả hắn ra.
"Nguyệt Sơn, ngươi không cần uổng phí tâm cơ! Vừa rồi ta đề xuất khai trừ ngươi khỏi gia tộc, một lần nữa nhận đệ tử đưa vào Ngũ phòng, chư vị thúc công đều không nói phản đối!" Lục thúc lạnh lùng nói.
"Ta biết." Tiểu Lôi cười nói: "Tộc trưởng hạ lệnh, triệu mở đại hội, chư vị thúc công đồng ý…… Quy củ này một chữ cũng không thể sửa?"
"Không thể!"
Tiểu Lôi biến đổi ngữ khí thành nhu hòa, nói: "Vậy xin hỏi Lục thúc……Thúc bây giờ là tộc trưởng sao?"
"…… Cái này……" Lục thúc lập tức nghẹn họng.
Hắn không phải tộc trưởng!
Tiểu Lôi lạnh lùng nói: "Được, cho dù đề nghị vừa rồi của các người, chư vị thúc công không phản đối…… Nhưng mà còn không thể khai trừ ta khỏi gia tộc! Hừ hừ! Nguyệt Sơn nếu chỉ là một con cháu bình thường, thúc khai trừ ta, tự nhiên không khó! Nhưng ta là quản sự Ngũ phòng! Thúc muốn khai trừ ta, không đơn giản như vậy đâu!" Tiểu Lôi bổ sung: "Cho dù chư vị thúc công không phản đối…… nhưng mà phải do tộc trưởng hạ lệnh mới được! Thúc không phải là tộc trưởng, cho nên, theo quy củ, đề nghị vừa rồi, nói trắng ra, bất quá là nói nhảm đáng vứt đi…… Thúi lắm!"
Hắn lạnh lùng liếc nhìn Lục thúc: "Lục thúc, đợi sau khi thúc làm tộc trưởng, lại nghĩ cách khai trừ ta ra nhé! Hiện tại, Nguyệt Sơn ta vẫn là quản sự Ngũ phòng của Minh Nguyệt gia."
Hắn không để ý tới bộ dạng trợn mắt há mồm của Lục thúc, bước lên đài, đứng bên cạnh hắn, lạnh lùng nói: "Tránh ra!"
"Ngươi nói gì?!" Lục thúc tức giận nói.
"Nói nhảm!" Tiểu Lôi bĩu môi: "Ta là quản sự Ngũ phòng! Thúc là quản sự Lục phòng! Lục thúc, mặc dù trên bối phận là thúc thúc của ta, bất quá theo quy củ trong tộc, thúc phải ngồi ở dưới ta!" Ánh mắt Tiểu Lôi nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt hiện lên một tia sát khí băng lãnh, trên mặt lại cười rất nhu hòa: "Lục thúc thân ái…… Thúc ngồi vị trí của ta, phiền thúc nhấc mông lên."
"Khục khục……"
Tiểu Lôi vừa dứt lời, không ít đệ tử trẻ tuổi phía dưới, nhịn không được cười phá lên.