Chỉ Vì Được Gặp Em (Just For Meeting You)

Chương 9




Ba vấn đề nan giải nhất trong cuộc đời những người mập là sáng, trưa, tối ăn những món gì, làm sao để không vận động vẫn giảm được cân và giảm cân làm sao để ngực vẫn nở nang. Viên Viên đã mắc vào ba câu hỏi đó rất nhiều năm rồi mà vẫn chưa giải đáp được. Từ nhỏ cô ấy sợ nhất người khác nói mình dễ thương, véo má và bụng mà cô ấy vẫn phải tỏ thái độ thân thiện, nếu không sẽ trở thành một cô mập không đáng yêu trong mắt người ta, bị mọi người bắt nạt.

Cô ấy thường than vãn với tôi, người béo nào có được sống yên ổn, thế giới này luôn gia tăng bạo lực tinh thần cho họ.

Nếu kể tôi và Viên Viên quen nhau như thế nào thì phải trở lại hồi học lớp mẫu giáo lớn.

Từ nhỏ, cô ấy đã rất bụ bẫm còn tôi thì cực kỳ thích ăn ngó sen. Lần đầu chúng tôi chạm mặt nhau trong trường, tôi đã cắn một miếng lên cánh tay cô ấy, thế là cô ấy gào khóc. Về sau, tôi bị bố đánh cho một tận. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy ấm ức cho mình. Cánh tay của cô ấy quả thật giống y như ngó sen, quá giống luôn.

Vì phát cắn ấy, tôi và Viên Viên kết thù kết oán. Cô ấy cướp hoành thánh của tôi, tôi cướp sáp màu của cô ấy. Hai người vì những chuyện vặt vãnh mà ngày nào cũng gào lên những bản giao hưởng nước mắt lạc điệu, khiến cả thầy cô cũng phải chịu thua. Sau này, điều vô cùng không may là bố mẹ tôi đổi đơn vị công tác thế nào lại trở thành đồng nghiệp với mẹ của Viên Viên. Hai gia đình chơi mạt chược qua lại cuối cùng trở nên thân thiết. Họ đặt tôi và Viên Viên lên mô hình phía sau của một chiếc phi thuyền vũ trụ, hở ra nửa người, gào một cái, cười một cái, sau đó tách tách chụp ra bức ảnh tôi muốn hủy nhất cuộc đời.

Viên Viên rất giống một phi hành gia ăn quá nhiều trên Hệ Mặt trời, ngông nghênh chiếm quá nửa diện tích. Còn tôi thì bị chèn ép chỉ lộ được nửa cái mặt, bị che hết ánh sáng, trở thành gương mặt sầm sì, giống như người ngoài hành tinh bị cô ấy bỏ đói vậy.

Tôi bắt đầu biết rung rinh khi lên tiểu học. Khi đó vì tôi cao, mắt to, da trắng nên nhà trường đã chọn tôi làm người cầm cờ cùng hoa khôi của lớp, tình cảm dần vượt trên mức bạn bè. Mặc dù lúc đó chúng tôi đều chẳng hiểu yêu đương là gì, nhưng tôi có thể khẳng định cô bạn hoa khôi có ý với tôi. Tuy vậy, điều xấu hổ là hồi đó tôi đang trong giai đoạn vỡ giọng, âm giọng cực kỳ giống con gái, nên thường xuyên tự phủ định chính mình rằng phải chăng hoa khôi luôn coi tôi như chị em.

Sáu năm học tiểu học, vô cùng may mắn là tôi và Viên Viên không được phân vào cùng một lớp, nhưng bất hạnh là mẹ nói Viên Viên là con gái, bắt tôi hằng ngày tan học phải tay nắm tay cùng cô ấy về nhà. Chúng tôi cứ thế nắm tay tới lớp năm, không những khiến tôi hết cơ hội với hoa khôi mà ngay cả các bạn cũng vì tôi “gần mực” nên hay hỉ mũi khinh thường. Lớp chúng tôi toàn thành phần bướng bỉnh. Đám con trai thường nhắm vào hai loại, một là mập như Viên Viên, hai là ẻo lả như tôi. Cho dù tôi có vô vàn điều khó nói, cổ họng sinh ra đã vậy đâu phải tại tôi, nhưng trong sinh hoạt tôi vẫn phải dè dặt, cầm chừng, nói chuyện cũng cố tình hạ xuống mười tông cho giống con trai. Lúc đó, tôi và Viên Viên chịu không ít tủi hổ, nhưng dường như cô ấy miễn dịch bẩm sinh với những tổn thương bên ngoài ấy, ngày ngày chỉ quan tâm xem cô bán canh cay ngoài cổng có mở hàng hay không. Ngược lại, tôi thì vừa ngốc nghếch lại hèn nhát, nhất là khi biết trên những dấu chân bôi bẩn lên cuốn tập cũng có dấu chân của hoa khôi, tôi đã ấm ức gạt nước mắt trên sân tập.

Tới tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ hình ảnh Viên Viên lấy cơ thể vĩ đại của mình giẫm từng cái một lên vở của hoa khôi, ném cặp sách của tất cả những người ức hiếp tôi xuống đài phun nước ở cổng trường, rồi kéo tôi bỏ chạy. Mặc dù sau đó bị đánh, nhưng tôi vẫn rất vui. Cô mập siêu nặng thường ngày chỉ biết ăn canh cay lại có thể nghĩa khí một lần như thế.

Nói thế nào nhỉ, giống như quả dừa kiên cường trong trò chơi Plants and Zombies.

Sau này, bức tường ấy, đã bị một anh chàng đẹp trai, tài năng tên Nguyễn Đông Thăng ở cấp hai hủy hoại.

Chúng tôi may mắn trở thành khóa đầu tiên trên toàn quốc vừa vào cấp hai đã được tham gia huấn luyện quân sự. Nhà trường đưa chúng tôi ra một địa điểm bên ngoài. Có thể các thầy khi đó thấy nhiều học sinh non nớt quá mức phấn khích, nên huấn luyện đặc biệt nghiêm khắc, 6 giờ sáng hằng ngày bị thổi còi gọi dậy, xếp chăn vuông như miếng đậu, sau đó tập các tư thế quân ngũ tròn hai tiếng, đi đều hai tiếng, tựa súng ăn cơm, không được cung cấp nước lọc, chỉ có thuốc bổ bù nước, uống loại đó chẳng khác gì uống cả gỉ sắt vào bụng. Tàn nhẫn nhất là chỉ cần biểu hiện không tốt, các thầy liền đánh mông, ban đầu chỉ đánh nam sinh, về sau nam nữ đều bị đánh chung. Cho tới có một ngày, Viên Viên nhảy lên người một thầy giáo, để lại một dấu răng lên người thầy ấy. Thầy giáo cũng không đánh nữa, đổi thành một ngày kiểm tra quân trang bốn tiếng, đi nghiêm bốn tiếng, rồi buổi tối lại ca hát quân ca thêm bốn tiếng.

Tôi liều mạng hét lên: “Cậu có biết kiểu trừng phạt tâm lý này đau khổ đến mức nào không?”.

Viên Viên nhìn chằm chằm Nguyễn Đông Thăng và nói: “Mình hiểu”.

Viên Viên cắn thầy giáo kia vì không chịu nổi thầy đá vào mông Nguyễn Đông Thăng. Sau đó bữa trưa cô ấy còn giành đi dọn dẹp cơm canh thừa trong nhà ăn, chỉ để trở thành người đầu tiên vào nhà ăn, giành được món thịt bò xào đậu cho Nguyễn Đông Thăng. Tôi phát hiện cô ấy uống nước máy để giải khát. Cô mập này còn gạt tôi, nói rằng tiền đã dùng để mua nước ngọt hết rồi, lại không muốn uống thuốc bổ, thậm chí nước Coca mà cô ấy thích nhất cũng mua cho Nguyễn Đông Thăng.

Tôi cảm thấy cô ấy ngốc, đối phương dù có đẹp trai hơn nữa, mũi cao hơn nữa, mí dài mét tám, có cười với cô ấy như ánh mặt trời hơn nữa thì cũng đâu có mù, sao có thể chân thành thích một cô nhóc mập cơ chứ?

Ngày quân sự cuối cùng tập bắn đạn thật, Viên Viên len tới bên cạnh Nguyễn Đông Thăng, giống như con đại bàng nép bên cạnh Dương huynh đệ. Theo đúng tiêu chuẩn một bộ phim tình cảm, cảnh này nên tràn đầy nhiệt huyết và những luồng ánh sáng hắt ngược chiều lấp lánh. Nhưng thực tế lại vô cùng ngán ngẩm. Một đôi mắt bị chèn ép giữa xương gò má cao thẳng, cộng thêm một cô nhóc béo mập bò rạp bên cạnh một chàng trai gầy nhẳng như bước từ truyện tranh ra, thì thầm với cậu ta giữa tiếng súng đạn: “Đông Thăng à, mình thích cậu”.

Nếu người ngoài nhìn vào, lời thoại của đoạn này nên là: “Ầm ĩ quá mẹ ơi!”.

Cả ba năm cấp hai, Viên Viên biểu diễn một cuốn bách khoa toàn thư về yêu thầm, những tâm sự hường phấn thể hiện ra ngoài tuyệt đối là câu trả lời chính xác nhất. Nguyễn Đông Thăng nghiên cứu khá kỹ về cung hoàng đạo, khoa trương tới mức khi người khác còn đang dò cung của mình trên những tờ tạp chí hàng tháng thì cậu ta đã có thể chỉ tay vào cung mặt trăng, mặt trời của người ta để huyên thuyên rồi, trình độ chuyên nghiệp không thua kém gì Susan Miller. Vì cũng muốn nghiên cứu đã tiết kiệm tiền sinh hoạt phí, Viên Viên mua rất nhiều sách chuyên ngành, mục đích là để có chủ đề chung nói chuyện với cậu ta. Nguyễn Đông Thăng thích dùng bút nước, thế là Viên Viên cũng bỏ bút mực đổi sang dùng bút nước, nhất là còn thích mùi dưa vàng, cô còn thu thập cả một hộp to đùng đủ các loại bút nước nhiều màu sắc sặc sỡ. Nguyễn Đông Thăng là kiểu manly, thế mà lại cực thích ăn kẹo mút. Thế nên ngày nào Viên Viên cũng đeo ba lô, vừa gặp là nhét ngay cho cậu ấy một cái. Vào lúc kiểu chụp ảnh Hàn Quốc đang thịnh hành, Nguyễn Đông Thăng chỉ cần có kiểu ảnh nào mới, Viên Viên lập tức chắn ngay trước mặt tất cả mọi người, chọn một kiểu đẹp nhất của cậu ta rồi dán lên cuốn sổ nhỏ nhiều màu của mình. Hồi đó, yêu thầm một người, nhắc đến chuyện gì cũng liên hệ tới người đó, vừa muốn người đó biết lại vừa muốn giấu kín lòng mình, bứt rứt vô cùng. Việc đi học mỗi ngày bỗng trở nên thú vị, cụm từ “cùng chung sở thích” chẳng qua chỉ là một cái cớ để tiếp cận đối phương mà thôi.

Giả vờ giả vịt.

Tới tận cấp hai, mẹ tôi vẫn còn dặn tôi phải chăm sóc Viên Viên, cộng thêm phát cắn hồi nhỏ, tiểu học lại được cô ấy giúp đỡ, cả đời này tôi bỗng như nợ cô ấy thứ gì vậy, nên đã trở thành quân sư giúp cô ấy yêu thầm: Tiêu Nam, giúp mình mua báo xem cung hoàng đạo tháng này; Tiêu Nam, giúp mình mua hai cây kẹo mút đi…

Lên cấp ba, các lớp được phân ra làm hai ban xã hội và tự nhiên. Nguyễn Đông Thăng vào lớp tự nhiên học ở tầng một, tôi và Viên Viên ở lại tầng ba. Khoảng cách xa xôi diệu vợi này đối với Viên Viên chẳng khác nào cực hình. Dĩ nhiên cô ấy không chịu khuất phục, thế là tiết nào cũng kéo tôi tới phòng để nước, cố tình đi qua lớp của Nguyễn Đông Thăng với tốc độ chậm gấp mười lần, quan sát cậu ta yên lặng đọc sách, vừa nghe MP3 vừa chợp mắt ngủ. Còn tôi thì đứng giữa một đám nữ sinh, giơ chiếc cốc hình Hello Kitty lên ngượng ngập mở nước. Về sau, thực sự chịu không nổi, tôi đã tặng Viên Viên món quà đầu tiên trong cuộc đời, một chiếc cốc inox, kiểu cực to ấy.

Lên cấp ba, Trần Đông Thăng bắt đầu ở nội trú. Bình thường ngoài đi học thì cậu ta chỉ tới căng tin mua cơm rồi ở lỳ trong ký túc. Nghe bạn cùng phòng của cậu ta nói, cậu ta sống như một con mèo vậy, lấy giường làm hồng tâm, chắc chắn cậu ta luôn ở trong đó, lẩm bà lẩm bẩm như bị ma nhập, thi thoảng lại đọc những cuốn sách về cung Hoàng đạo bằng tiếng Anh. Vì muốn nắm bắt thời gian biểu của cậu ta, Viên Viên còn đặc biệt cử tôi mang kẹo mút tới ký túc của họ cùng cậu ta nói về triết học, cuộc đời, thi thoảng lại chỉ tay lên ngôi sao Bắc Đẩu tính tính toán toán, chẳng phong độ chút nào.

Việc này chưa dừng lại tại đó, Nguyễn Đông Thăng bình thường không chỉ nghiên cứu cung hoàng đạo mà còn tham gia đội hùng biện. Viên Viên giấu tôi đăng ký, hai chữ Tiêu Nam to đùng của tôi viết còn đẹp hơn tên của cô ấy. Kết quả không chiều theo ý người, tôi và Nguyễn Đông Thăng được phân vào phía chính, Viên Viên bị phân vào phía phản. Đề tài ngụy biện là “Học sinh cấp ba có nên yêu hay không?”. Viên Viên dĩ nhiên hùng hồn phát biểu một loạt lý lẽ rằng “Bạn xứng đáng có tình yêu”. Tôi biết các bạn học phía dưới cảm thấy kỳ lạ là vì một thiếu nữ “nặng nề” bẩm sinh như vậy, sau khi chịu bao nhiêu ánh mắt ghẻ lạnh, ngoài món canh chân gà cay và xiên nướng ngoài cổng trường, sao cô ấy có thể hạnh phúc hét to rằng nên có cả tình yêu.

Tôi cũng không hiểu.

Thế nên lúc đó tôi đã quên mất phải trở thành người khuấy nước đục trong đội Nguyễn Đông Thăng mà lại mài sẵn dao, gân cổ lên, cất chất giọng tuy đã vỡ nhưng vẫn mỏng tới không chịu nổi của mình cùng biện luận với Viên Viên.

“Cái thứ tình yêu đơn phương vặt vãnh đều là trò lưu manh, là kiểu bừa bãi cao cấp bọc lớp vỏ văn nghệ bên ngoài, là con chim khổng tước xòe đuôi suốt hai mươi tư giờ, bản thân chỉ toàn trò cười!”

Viên Viên bực đến nỗi hai gò má lại đỏ rực, tức giận gào lên: “Đội bạn rõ ràng là không ăn được nho chê nho chua. Bạn vốn chưa từng thích ai, cũng không thể hiểu được cảm xúc mua KFC mà ly thứ hai không được giảm giá. Khi cả thế giới đang đón Valentine, bạn vẫn đang cảm nhận sự cô đơn!”.

“Bạn thân là người béo mập còn nói cô đơn với không cô đơn, uống nước lọc mà cũng làm như giống người ta uống nước có ga. Bạn không biết quá béo đến lúc chen lấn lên xe buýt cũng bị chê cười sao? Là người như thế nào thì chấp nhận sống như thế, ai lại cất công tự biến mình một kẻ ngờ nghệch.”

“Bạn đang công kích cá thân.”

“Tôi đang mắng cho bạn tỉnh, bạn tưởng mình là hòn vọng phu thật à.”

Viên Viên sốt sắng, “Đối phương ăn nói không ra gì!”.

Thế là màn biện luận đó lại kết thúc trong một chuỗi những đùa cợt.

Sau đó, Viên Viên đã tuyệt giao với tôi một tuần. Cô ấy nói: “Tiêu Nam, cậu nói chuyện biết so sánh phong phú như thế, sao lúc đi thi Văn chưa thấy cậu được điểm cao lần nào”.

Thế là tôi vinh quang làm bài văn đạt 54 điểm trong kỳ thi cuối kỳ.

Đề tài của bài văn ấy là: Cô bạn mập của tôi.

Viết cứ gọi là khiến người ta rưng rưng cảm động. Quá nửa bài văn dài tám trăm chữ đều nói về việc tôi hối hận vô cùng vì tuyệt giao với người bạn mập thanh mai trúc mã. Sau khi đọc to rõ ràng bài văn này trước mặt các bạn cùng lớp, Viên Viên nguôi giận, một lần nữa chấp nhận kết bạn nick của tôi trên QQ.

Sau lần ấy, tôi liên tục cô ấy đi ăn canh cay, còn dốc sức giúp cô ấy yêu thầm Nguyễn Đông Thăng. Vì màn thể hiện trong buổi hùng biện, Viên Viên trở thành đối tượng cho các bạn đùa cợt, đề tài để photoshop, câu chuyện bàn tán giữa giờ, thậm chí còn nhận được vài bức thư tình nặc danh dài dằng dặc. Cũng may cô ấy phốp pháp, trái tim cũng rộng rãi, mỉm cười là cho qua. Năm lớp mười hai, tôi và Viên Viên hẹn nhau, vốn định cùng thi vào trường Mỹ thuật, kết quả cô ấy lại cho tôi leo cây, quay đầu nghiêm chỉnh làm đề thi thử. Vì cô ấy chợt giác ngộ, không thể dừng cuộc tình đơn phương này được, cô ấy muốn thi vào cùng trường với Nguyễn Đông Thăng. Thấy Viên Viên ngày ngày thâm quầng hai mắt, lại vì áp lực mà người phù lên như hình lập phương, thân là một người bạn chí cốt, tôi rất xót xa. Nhất là tôi của khi đó còn từng rất chắc chắn, cô béo của tôi không có hạnh phúc, chí ít thì thế giới của Nguyễn Đông Thăng không thể chứa được cô ấy.

Ngày nhận bằng tốt nghiệp, Viên Viên nói cho tôi biết, cô ấy sẽ cùng Nguyễn Đông Thăng thi chung một trường.

Tôi chỉ đáp một tiếng “Ờ”.

Cô ấy nói: “Mình đã quyết định tỏ tình với anh ấy rồi”.

Cô ấy còn kéo tôi cùng đi, từ xa đã gọi tên Nguyễn Đông Thăng.

Trải qua một kỳ thi thảm khốc, tên thanh niên gầy gò này vẫn đẹp như vậy. Tôi phải công nhận, ngũ quan trên gương mặt người ta bài binh bố trận rất có khoa học, kiểu người thô kệch như tôi có rèn luyện tám trăm năm cũng không đuổi theo kịp.

Còn chưa đi tới bên cạnh cậu ta mà cậu ta đã cười tươi như hoa đào. Viên Viên bối rối, rõ ràng nhịp bước chân chậm hẳn đi. Cô ấy trừng mắt với tôi, hai gò má dần ửng hồng, cắn chặt bờ môi.

“À… Mình thích cậu!” Nguyễn Đông Thăng mặt đỏ bừng.

Chúng tôi còn cách cậu ta khoảng hai trăm năm mươi mét nữa.

“Cậu nói gì cơ?!” Viên Viên trợn tròn mắt, vẻ khó hiểu.

“À, không phải cậu, là cậu.” Nguyễn Đông Thăng chỉ tay vào tôi và nói.

Tới tận sau này, ngày hôm đó vẫn được ghi tạc vào lịch sử cuộc đời tôi, đến nỗi sau này lớn lên dù có xem bao nhiêu bộ phim, dù là tình cảm sến sẩm Hàn Quốc hay trinh thám đau đầu của Hoa Kỳ, tình tiết cũng không thể đặc sắc được như thế. Đó là lần đầu tiên tôi được người ta tỏ tình.

“Cung Bạch Dương chào đời vào tháng Tư. Cung mặt trời của cậu là Thiên Yết, còn mặt trăng rơi vào Kim Ngưu, mong muốn một tình yêu dài lâu bền vững. Cung mặt trăng của mình rơi vào Song Ngư, cần tình yêu chứ không cần bánh mỳ. Khỏi nói, hai chúng ta khá hợp nhau đấy.” Tôi còn nhớ lúc đó khi ở phòng ký túc của Nguyễn Đông Thăng, lúc xem cung hoàng đạo cho tôi cậu ta đã nói vậy. Nhưng tôi thì chỉ mải cắn kẹo mút, ngẫm xem cung mặt trăng của Viên Viên rơi vào cung nào.

Hợp qua hợp lại, hợp thành giai thoại trong mắt những cô gái ủng hộ tình yêu nam nam và trò cười trong mắt những người bình thường.

Từ đó tôi không liên hệ được với Viên Viên nữa.

Cả một kỳ nghỉ hè, cô ấy cố tình né tránh tôi. Có vài lần tôi tới nhà tìm nhưng mẹ cô ấy toàn nói cô ấy không có nhà. Mẹ hỏi có phải tôi đã ức hiếp cô ấy không, tôi vừa định giải thích thì một niềm áy náy bỗng đâu dâng trào. Chuyện tình đơn phương suốt sáu năm trời của Viên Viên, vì tôi đã đổ xuống sông xuống biển.

Thật là một sự sỉ nhục đáng hận.

Lần cuối cùng tới nhà Viên Viên tìm cô ấy, tôi thấy thông tin về căn nhà của họ đã được dán trên trung tâm môi giới nhà đất. Mẹ tôi nói ông bố thần bí chưa từng xuất hiện của cô ấy mấy năm nay ở nước ngoài kiếm được nhiều tiền, vội vã đón hai mẹ con họ đi.

Tôi lên QQ, diễn đàn của trường, tất cả mọi nơi có thể có được thông tin của Viên Viên nhưng đều bặt vô âm tín. Cô gái này quá tàn nhẫn, tuyệt giao thì cũng phải để lại tin nhắn chứ. Chí ít phải để tôi biết rằng cho dù từ nay bạn ghét tôi, tôi cũng trở thành một kỷ niệm trong lòng bạn.

Mới chớp mắt, chúng tôi đã lên đại học. Tôi thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật như mong đợi, học chuyên ngành thiết kế Mỹ thuật, ngày nào cũng thêu thùa, nhuộm vải, cắt giấy, vẽ tranh sơn dầu, bài tập cả một đống, toàn là lao động thể lực, không hề nhẹ nhàng hơn thi lên đại học chút nào. Có hai lần họp lớp tôi đều có mặt. Tôi là người duy nhất học nghệ thuật trong lớp chúng tôi, dĩ nhiên hiểu chút ít về thẩm mỹ. Mang theo mái đầu xoăn màu vàng, mặc chiếc áo khoác đỏ và chiếc quần thụng đứng giữa đám bạn bè, tôi vẫn bị đám người tốt lôi chuyện về Nguyễn Đông Thăng ra nói. Tôi liếc nhìn giữa đám người rất lâu nhưng vẫn không thấy cái bóng to oành quen thuộc, cũng không còn được nghe cô ấy lảm nhảm bên tai tôi.

Một cục thịt to nhường ấy bỗng nhiên biến mất.

Đáng chết.

Năm tư tốt nghiệp đại học, mọi người ai cũng lao đi tìm việc. Các bạn học ban đầu hùng hồn quyết chí lập nghiệp cuối cùng đều ấm ức vào các công ty nhỏ làm thiết kế, ngày ngày lưu những file photoshop “sửa lần một”, “sửa lần hai”, “sửa lần ba”, “sửa lần cuối”, “sửa lần cuối cuối cuối cuối”, “mẹ nó, thề là lần cuối”, còn bị khách hàng hành hạ cho không thành người.

Tôi thuộc tuýp người bị bắt nạt từ nhỏ, lớn lên cũng tuyệt đối không cầu toàn, thế nên không chạy chỗ tìm việc nào, không nộp một bộ CV nào, chỉ hoang tưởng ngồi đợi công việc tốt nhất rơi trúng đầu mình.

Về sau, bạn cùng phòng đều tìm được công việc thực tập cả, chỉ mình tôi lông bông, thu không đủ chi, lại sĩ diện không muốn xin mẹ tiền sinh hoạt phí, cuối cùng không còn đường lùi, tôi phải bày các loại bài tập làm trước kia lên Skybridge người đông như trảy hội để bán. Vừa trốn quản lý thành phố, tôi vừa luyện thành khả năng mồm mép tép nhảy. Đa phần vẫn nhờ mấy cuộc thi hùng biện năm xưa tham gia cùng Viên Viên. Sau khi tôi bán nốt chiếc khăn vuông thêu hoa cuối cùng, vị khách giọng đặc sệt tiếng miền Nam hỏi với tôi: Anh ta là ông chủ của một công ty bất động sản, có muốn làm nhân viên kinh doanh cho họ hay không.

Thế là tôi từ một thanh niên ôm hoài bão vĩ đại biến thành một người đàn ông bán nhà biển vàng.

Vừa làm thấm thoắt đã ba năm.

Hồi đó, có một tòa nhà mới của ông chủ tên “Phi Hồng Tạ”, tên còn do tôi đặt, tổng cộng đã qua ba đời chủ, còn có một biệt thự nhỏ với khoảng trên dưới hai mươi phòng, ngày mở bán đầu tiên dòng người đã chen chật ních trung tâm. Thật ra làm một nhân viên kinh doanh thật sự không cần quá nhiều kiến thức chuyên ngành. Thời buổi bây giờ, đi ba bước lại gặp một đại gia, tâm tình tốt lúc xuống nhà mua rau rảnh rỗi cũng để ý đôi ba căn biệt thự, chiếm đất làm vương, tăng giá vòn vọt, xi măng cốt thép trong giây lát xóa sạch mọi vinh hoa phú quý danh giá trên người.

Hôm đó một biệt thự trong tay đồng nghiệp của tôi được một quý cô mua liền ba căn.

Tôi từng gặp người đó, trông còn nhỏ hơn tôi, mái tóc xoăn màu nâu, lúc nào cũng xách theo một chiếc túi đen. Cho dù quấn hơn nửa người cũng có thể nhìn ra cái dáng nhỏ nhắn kiều diễm ấy. Không cần nói, mọi người đều hiểu rõ, kiểu người này tiêu tiền của người khác, chà đạp tình yêu của mình.

Nhưng tôi không thể ngờ, người ấy lại là Viên Viên.

Cô ấy thay cả họ tên thành một cái tên hết sức “Quỳnh Dao”, Hạ Chỉ Ngưng, khó đọc, vẫn là Viên Viên hay hơn. Có điều cô ấy không còn “tròn” nữa, giờ gầy nhẳng, da trắng, môi đỏ, mắt dán mi giả. Tôi rất buồn, hỏi cô ấy: “Hai gò má hồng hồng của cậu đâu rồi?”.

Tôi gần như bật khóc.

Điếu thuốc trong tay Viên Viên đã cháy gần tới đầu lọc. Cô ấy không hút ngụm nào, chỉ kẹp chặt bằng ngón tay thon gầy của mình, nói với vẻ chế giễu: “Đừng sợ, chị không hút đâu, cầm cho ngầu thôi”.

Tôi thật sự sắp khóc thật rồi.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Viên Viên được bố đón sang Mỹ. Sáu năm ngu ngốc cũng đến lúc tỉnh giấc rồi, thế là cô ấy bắt đầu lại từ đầu. Kết quả, sang Mỹ mới biết, mẹ không sang là vì ở Mỹ bố đã một người phụ nữ khác, quan trọng là còn sinh một đứa con. Cô ấy đã sớm đoán ra chuyện bố mẹ ly hôn, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy. Ngày nào cũng mặt nặng mày nhẹ, cãi lộn với một lớn một nhỏ suốt hai năm, cô ấy cố nhịn, cuối cùng vẫn sụp đổ, bỏ học chạy thẳng về quê tìm mẹ.

Có thể là ông trời đã động lòng trắc ẩn, năm Viên Viên hai mươi mốt tuổi, sau nhiều lần giảm béo thất bại, sự đau khổ cùng cực đã khiến cô ấy gầy đi hai mươi cân chỉ trong vòng nửa năm. Mẹ cô ấy thương con gái không biết mắc phải bệnh gì, kết quả tới bệnh viện kiểm tra thì ngoài chỉ số mỡ máu có hơi cao ra, mọi thứ đều bình thường. Về sau cô ấy càng ngày càng gầy, gầy đến nỗi trở thành một người ăn bao nhiêu cũng không béo được nữa, nhìn qua nhìn lại bỗng nhang nhác Song Hye Kyo khi đã trừ vài điểm.

Hai năm sau, cô ấy nói với mẹ có một công ty quảng cáo ở phía Nam muốn ký hợp đồng với mình, thế là xách va ly đi lưu lạc, kết quả lại bị ông chủ vô lễ vô số lần, trong một lần xúc động, cô ấy găm thẳng chiếc dĩa trên bàn vào mu bàn tay đối phương, vẫn cứ ương bướng như thế.

Sau khi bị đối phương tặng cho hai cái bạt tai, Viên Viên gia nhập nhóm người lưu lạc phương Nam.

Viên Viên quen “chồng” hiện tại của mình trong một quán karaoke. Đối phương mặc kiểu thành thị nông thôn kết hợp, vừa nhìn đã biết là một tay chuyên về tự nhiên, luôn hướng nội. Viên Viên nổi hứng ép anh ta vừa hát vừa nhảy bài Quả táo nhỏ, không được sai một chữ, nếu không sẽ phạt rượu. Kết quả, hai người PK tất cả các bài hát nổi tiếng ở quán bar, uống đến say mèm. Viên Viên gục trên người người đàn ông ấy, ầm ĩ nói mình ngàn ly không say. Anh ta gọi xe, cô lại giằng lấy nói giờ này không còn ai nhận đưa. Kết quả, một lát sau, có một chiếc Ferrari đỗ trước mặt họ, một người đàn ông mặc áo măng tô dựng đứng cổ bước xuống, gọi anh ta là “ông chủ”.Viên Viên không nhịn được, phun thẳng rượu vào mặt người ấy.

Sáng ngày hôm sau Viên Viên tỉnh lại trong cơn đau đầu, anh chàng kia vẫn còn ngủ bên cạnh. Cô ấy nghiêng người, kéo góc chăn che bộ ngực của mình đi, rồi nằm ngây ra một lúc lâu. Không ai biết trong hai mươi phút trầm mặc đó cô ấy đã nghĩ những gì, cho tới anh chàng kia tỉnh dậy, ôm lấy cô ấy từ phía sau.

Họ yêu nhau từ đó.

Anh chàng đó rất thực tế, mua cho cô rất nhiều quần áo, túi xách, về sau còn thẳng thừng đưa thẻ ngân hàng cho cô.

Viên Viên dặm phấn ngay trước mặt tôi, nói rất thản nhiên: “Anh ấy nói anh ấy mở nhà hàng, nhưng mình chưa từng ngửi thấy mùi dầu mỡ trên người anh ấy. Anh ấy nói anh ấy rất yêu mình nhưng mình từng thấy, trong di động của anh ấy có số của vợ. Bao năm qua mình đã hiểu thấu được cách thức thông minh nhất để đối phó với đàn ông, đó là đừng chủ động, hại thân, hại tâm. Giữa đàn ông và đàn bà, chung quy luôn phải có một ranh giới ngăn cách, vượt qua rồi sẽ không còn tự do nữa”.

Tôi mắng cô ấy: “Quen cậu lâu như vậy mà chưa bao giờ thấy cậu hèn hạ đến thế”.

Cô ấy cười khẩy, “Tiêu Nam, chúng ta đều lớn rồi. Mình đã không còn là con nhóc béo ngày xưa. Cuộc đời của mình sẽ không bao giờ xuất hiện một Nguyễn Đông Thăng thứ hai. Mình sẽ không bao giờ yêu cầu ai đó chỉ thuộc về mình nữa, không cần tình yêu mà cần tự do. Cậu hiểu không? Có nhiều lúc, chúng ta quen dựa dẫm quá nhiều vào người khác mà không nhìn rõ nếu sống một mình ta có thể kiên trì bao lâu”.

Cái tự do như Viên Viên nói chính là không cần phải chen chúc nhau trên một chiếc xe chật chội để tới cơ quan, không cần nhìn đồng lương để quyết định buổi trưa ăn một bữa siêu no hay hâm lại bữa tối qua, là có thể thoát khỏi sự trói buộc của di động, là không cần quan tâm đối phương nghĩ gì.

Chỉ cần giả vờ mình yêu anh ta.

“Ông chồng” cho cô ấy tiền mua nhà thường xuyên đi công tác, tôi có gặp anh ta mấy lần, quả thật y như cô ấy miêu tả, nói không được quá nửa câu. Anh ta từng gọi tên đầy đủ của tôi đúng hai lần, còn ngọng “n”, “l”, chắc khác gì gọi tên người yêu của Kudo Shinichi, từ trong ra ngoài đều không giống một người qua đường, muốn tìm vài mỹ từ để miêu tả anh ta cũng cảm thấy khó khăn.

Lần tiếp theo tôi gặp lại Viên Viên là hai năm sau. Bố mẹ tôi bắt đầu thúc giục tôi làm đám cưới. Tôi cắn răng, trả tiền đợt đầu một căn nhà trong biệt thự “Phi Hồng Tạ” với giá chiết khấu cho nhân viên, đặc biệt scan chứng nhận nhà qua cho bố mẹ, chứng minh mình sống rất tốt, mọi sự đầy đủ, cưới vợ chỉ là chuyện trong phút chốc mà thôi.

À, quên không nói, tôi và Viên Viên đã trở thành hàng xóm.

Bỗng chốc, chúng tôi như trở lại hồi nhỏ, rảnh rỗi lại hẹn nhau cùng ăn cơm, tập gym, tắm suối nước nóng. Cô ấy không có công việc nhưng báo danh rất nhiều lớp học: Yoga, nấu ăn, nhảy La Tinh, học tiếng Ả Rập. Lịch công việc hàng tuần còn bận rộn hơn cả một nhân viên ngày làm tám tiếng như chúng tôi.

Ngày ngày Viên Viên ra vào tiểu khu như đi thảm đỏ vậy, lâu dần tự nhiên trở thành đề tài cho các bà các thím nhiều chuyện bới móc, thù ghét người giàu đến nỗi không ưa được ai. Ai nấy nhìn thấy Viên Viên đều như bị Dung ma ma nhập vào người, chỉ hận không thể tập trung thành đội hình thi triển võ nghệ đánh tiểu tam. Viên Viên vẫn lạc quan như hồi nhỏ, không hề bị ảnh hưởng chút nào. Dù sao thì dẫu danh tiếng trong tiểu khu có không tốt thì những chiếc thẻ VIP cô mang theo khi đi ra ngoài cũng có thể khiến cô trở thành Nữ hoàng.

Nói tới thẻ VIP, từ những cửa hàng lớn như đại lý của một thương hiệu nổi tiếng tới những cửa hàng nhỏ lẻ, Viên Viên đi tới đâu cũng đều được cúi chào hết sức kính cẩn. Có thể vì muốn bù đắp việc ra đi không lời tạm biệt của cô ấy sau khi tốt nghiệp, tôi cũng được hưởng lây cuộc đời của VIP. Có điều, xuất phát từ sự phẫn nộ dành cho một “tình địch” cũ, tôi trở thành người xuyên xách đồ cho cô ấy.

Gần cuối năm, một thương hiệu nổi tiếng nào đó tổ chức khuyến mại cho thành viên, Viên Viên nhìn trúng một cái ví tiền, lát sau đang chọn ô đầu lâu thì nghe thấy sau lưng hơi ồn, cô nhân viên giải thích: “Món hàng này đã được một vị khách của chúng tôi chọn trúng, rất tiếc nó đã là cái cuối cùng rồi”. Viên Viên đặt chiếc ô trong tay xuống, bước qua, nhìn thấy một cô gái để mái quả lê, trang điểm khoa trương, ngông nghênh nói mình thích, muốn mua làm quà cho bạn trai. Cô nhân viên khó xử, Viên Viên thì rộng rãi xua tay nói: “Không sao, cô ấy thích thì cứ để cô ấy mua”. Kết quả, cô gái đầu hoa lê kia đánh giá tôi và Viên Viên một lượt từ đầu xuống chân rồi nói: “Khỏi cần, cứ làm như tôi vô lý lắm vậy. Chúng ta xem ai VIP cao hơn thì người đó được”.

Khi cô nhân viên xác nhận cô gái kia là khách hàng thẻ bạch kim, cô ta tới nỗi lớp mỹ phẩm trên mặt như sắp nổ tung. Nhưng khi Viên Viên được xác nhân là khách hàng thẻ đen đẳng cấp, nhân viên còn quay lại hỏi chúng tôi, bảy món đồ vừa ưng ý có cần thanh toán không thì nụ cười của cô ta đã cứng đờ lại.

Tôi lớn đến từng này, chưa từng có giây phút nào cảm nhận được âm thanh như champaigne nổ trong người như vậy, bọt bắn tung bốn phía, bầu không khí hân hoan mùi rượu, cảm giác như đứng trên bục lãnh huy chương Olympic, được nhìn cờ Tổ quốc từ từ bay lên cao.

Lát sau, cả tôi và Viên Viên đều rơi vào im lặng, vì sao cô ta phải mua một chiếc túi xách kiểu con gái tặng bạn trai.

Tới ngày sinh nhật cô chị em mặt V-line của Viên Viên, mọi người đều mong chờ được diện kiến diện mạo thật sự của “chồng” cô ấy từ lâu, nhưng tới giây phút cuối cùng, người đàn ông đó lại cho cô ấy leo cây, nói mình đang ở Hồng Kông không thể về được, sẽ đền cho cô ấy mẫu túi xách mới. Viên Viên chẳng tức giận, không tới thì thôi, quan trọng là mẫu túi xách ấy tước đó anh ta đã tặng rồi. Cô ấy chết vì sĩ diện, nhất quyết bắt tôi lộ diện. Tôi không suy nghĩ nhiều, lập tức nhận lời ngay, thế là khuôn mặt và quan điểm thẩm mỹ mạnh mẽ tôi phấn đấu hai mươi sáu năm trời cũng có lúc dùng tới rồi.

Chính vào sinh nhật này, chúng tôi lại gặp cô gái với mái đầu hoa lê đó. Có lúc thật sự cảm thấy chúng ta như những nhân vật game mà Thượng đế sáng tạo ra, rõ ràng cho chúng ta cả một bản đồ thế giới rộng lớn nhường ấy, nhưng đã định trước phải gặp người nào, dù là một kẻ lơ ngơ mới chơi vòng một hay người đã lẩn thẩn lạc tận mê cung cuối cùng. Định luật sáu bước cách biệt có lúc thậm chí còn giảm bớt, gặp một lần thành gặp thường xuyên.

Khi chúng tôi đang cùng cô gái ăn nói sắc bén kia uống rượu giả vờ thân mật thì bạn trai của cô ta tới. Tôi liếc nhìn, thầm nghĩ thôi toi rồi, lập tức cúi gằm xuống nghịch điện thoại. Lo lắng cho sự ngượng ngập của Viên Viên, tôi lén liếc cô ấy, thấy cô ấy đang dặm lại phấn trong góc tối.

Nguyễn Đông Thăng hiện giờ đang là một thầy xem tướng cổ điển, chuyên gia chuyên mục cung Hoàng đạo của một tạp chí nào đó. Bao năm không gặp, ngoài chiếc mũi càng ngày càng đẹp hơn của anh ta, thì cả người vẫn toát lên khí chất thần kinh như cũ.

Rõ ràng anh ta không nhận ra Viên Viên, bị cả đám con gái mặt V-line bên cạnh ra sức khen đẹp trai. Tôi vẫn cúi đầu, thầm mắng trong lòng: Cái đồ gay kia, anh biết nói gì mấy câu hoa mỹ chứ!

Viên Viên đường hoàng chủ động chào hỏi Nguyễn Đông Thăng, còn gọi tên anh ta. Chắc vì ánh sáng quá tối, Nguyễn Đông Thăng quan sát kỹ cô ấy một lúc lâu mới hơi lờ mờ nhận ra. Có thể cảm nhận được rõ ràng tư thế đứng thẳng của anh ta hơi rụt lại trong chốc lát như đứa trẻ phạm sai lầm.

“Gầy rồi.” Đây là câu đầu tiên Nguyễn Đông Thăng lắp bắp nói được.

Dĩ nhiên anh ta đã nhìn thấy tôi, chỉ không ngờ trong một buổi tối ngắn ngủi, tôi đã trở thành một sự hoang đường nực cười. Tôi uống nhiều, chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa, nôn tới nỗi tôi cảm thấy không thể quay lại nữa. Nguyễn Đông Thăng bỗng nhiên giữ chặt tôi lại. Tôi sợ sau nhiều năm xa cách, anh ta lại tỏ tình với tôi, tôi thật sự không phải người kết thúc tình yêu. Trong lúc chúng tôi đang giằng co, anh ta bỗng nhiên nhắc lại chuyện năm đó.

Tôi chỉ nghe được vài điều quan trọng. Anh ta nói, anh ta ghét uống Coca nhất, nhưng năm xưa trong lúc tập quân sự cứ vài ba ngày lại xuất hiện một lon, anh ta đành phải bấm bụng mà uống; Anh ta ghét chụp ảnh Hàn Quốc, nhưng Viên Viên lại thích sưu tầm, thế nên chụp rất nhiều, muốn dùng ảnh của mình nhét đầy sổ của cô; Anh ta ghét nhất là làm bài tập bằng bút nước có mùi, nhưng vì muốn Viên Viên từ xa đã ngửi thấy mùi dưa gang, đành phải khiến bản thân sặc sụa mấy học kỳ; Anh ta vì muốn biết cung Hoàng đạo của Viên Viên còn tốn công tốn sức tiếp cận tôi. Anh ta thích cô nhóc mập này từ lâu lắm rồi, nhưng luôn cảm thấy cô ấy coi mình như anh em, ngay cả lần tỏ tình phải bứt rứt rất lâu mới thực hiện trên sân tập thể dục, cũng vì chút tự tin nhỏ nhoi tan biến mà trở thành trò hề.

“Người anh em, cậu hại chết tôi rồi.” Tôi dựa vào tường, muốn nôn thẳng vào người anh ta một lần.

“Tôi tưởng hai người sẽ coi là trò đùa, cười cười rồi cho qua. Thật ra sau này tôi muốn tìm cậu nói cho rõ ràng nhưng nhiều việc quá, cứ lỡ dở mất.”

“Cút đi, mấy lời này là mấy bộ phim điện ảnh nạo phá thai thời thanh xuân dạy cậu ạ. Tuổi trẻ của chúng ta khi nào giở chứng giở nết như vậy rồi. Cậu thích cô ấy thì cậu nói đi chứ. Lúc đó cô ấy béo như vậy, dù là năm trăm năm trước hay năm trăm năm sau cũng không ai thích, cậu thắng chắc rồi.” Tôi kích động, dạ dày cuộn trào.

“Trước giờ tôi cứ ngỡ cô ấy thích cậu.” Tôi sững người, cuối cùng không nhịn rồi, nôn òng ọc ra ngoài. Thật sự là quá khó chịu. Cả hai đều có ngàn vạn lời mà không thể nói ra, đành cười khổ: “Tình yêu thật ra rất đơn giản, chỉ là chúng ta cứ làm cho nó trở nên phức tạp”.

Đây quả thực là câu nói sến nhất tôi từng nói cuộc đời này.

Về sau, Viên Viên và cô gái tóc hoa lệ kia diễn màn cung tâm kế. Cô ta thẩm mỹ ở đâu, cô ấy liền tới đó. Cô ta cùng Nguyễn Đông Thăng đi tới siêu thị nào, cô ấy cũng kéo tôi đẩy xe đi mua. Ngay cả việc họ đi đâu du lịch, cô ấy cũng bám riết lấy, bay tới đó theo. Tôi hỏi cô ấy hà tất phải làm vậy, chẳng phải đã không quan tâm tới tình yêu rồi ư? Viên Viên lườm tôi và nói: “Mình chỉ muốn biết, cô gái này có khả năng gì mà giành được Nguyễn Đông Thăng”. Tôi câm nín.

Một tháng sau, thẻ phụ của Viên Viên bỗng nhiên hết hiệu lực. Người đàn ông kia như bốc hơi, điện thoại khóa máy. Tới lúc này Viên Viên mới tỉnh ngộ, cô ấy hoàn toàn không còn cách nào để liên lạc với hắn. Viên Viên định bán ba căn biệt thự đi, nhưng khi tôi tới công ty tìm hiểu mới vỡ nhẽ, chủ hộ vốn không phải cô ấy. Điều đáng cười hơn là ba căn nhà đó sau này cũng bị sung công. Không ai biết hắn ở Hồng Kông làm gì, tóm lại cứ như đóng phim điện ảnh, mọi tài sản trong phút chốc trở thành kẹo, ăn chẳng đủ no.

Bị cắt đứt nguồn tài chính, Viên Viên hiện nguyên hình. Lễ Thất tịch, tới nhà hàng mà Nguyễn Đông Thăng và cô gái đầu hoa lê thường tới làm bóng đèn, rồi lại chứng kiến toàn bộ quá trình anh ta cầu hôn cô ta, ngã vật, suy sụp một khoảng thời gian, ngày nào cũng lấy rượu làm tê liệt thần kinh, đầu óc hỗn độn nhớ mãi về quá khứ.

Ngay cả người bạn thanh mai trúc mã là tôi cũng chỉ có thể tiếp tế tạm thời cho cô ấy, nhường cho cô ấy một gian phòng tầng hai, hoàn toàn hết cách với những trị liệu tâm lý. Tôi quá hiểu tính tình của cô ấy, mắng vô ích, đánh không nghe. Trong lòng cô ấy tự có một cái cân điều hòa lợi và hại, khi nào nghiêng, khi nào thăng bằng. Mọi suy nghĩ rối loạn mà khoa học thần kinh không giải quyết được, cô ấy đều có thể tự tiêu hóa.

Cô ấy mua rất nhiều tạp chí. Những bài viết của Nguyễn Đông Thăng cô ấy đều nghiêm túc đọc một lượt, thi thoảng còn thảo luận với tôi, đưa ra nghi vấn. Vì nói cho cùng, cô ấy cũng là người từng nghiên cứu về Hoàng đạo. Ngoài thời gian xem tạp chí, cô ấy chỉ ngồi một mình trong nhà uống rượu, không quan tâm tới ăn uống, nên càng ngày càng gầy, gầy tới mức nhìn thấy cái đầu to đùng của cô ấy tôi bỗng thương cho cái cổ.

Cuối cùng, đến lần thứ ba cô ấy say khướt trước cửa 7-11, Nguyễn Đông Thăng đã đỡ cô ấy dậy. Thân hình bé nhỏ của Viên Viên được anh ta ôm vào trong áo măng tô, dựa sát vào lồng ngực, trái tim cũng bình tĩnh hơn nhiều. Cô ấy khó khăn xắn tay áo lên, để lộ ra những đường vân tròn màu trắng trên cánh tay.

Cô ấy tự lẩm bẩm: “Đây là chứng cứ cho mỗi lần gầy đi, giống như vết rạn khi mang thai vậy, rất nhiều phải không. Anh càng muốn quên, thì càng nhớ rõ hơn. Giống như người vậy, khi rất thích thì để trong lòng, khi nhớ thì để trong đầu. Anh muốn làm lại từ đầu, muốn phủ nhận mọi thứ trước kia, không thể nào, ký ức chính là bằng chứng xác đáng nhất”.

Tối đó, Nguyễn Đông Thăng nghe Viên Viên lẩm bẩm, cứ thể bọc cô ấy trong lòng, chỉ một mực im lặng.

Một khoảng thời gian sau đó, Nguyễn Đông Thăng như một quý tộc độc thân ở rịt bên cạnh Viên Viên, cùng cô ấy mua túi xách, chất thành núi trong nhà, giúp cô ấy giới thiệu một công việc văn thư khá nhẹ nhàng, cũng lần đầu tiên đưa cô ấy đi dạo từng ngóc ngách trong thành phố này. Đến nỗi Viên Viên hoàn toàn quên bẵng mất, trong nhà anh ta vẫn còn một cô vợ chưa cưới không hề dễ ưa.

Viên Viên từng hỏi Nguyễn Đông Thăng, rốt cuộc anh ta thích cô ta ở điểm nào. Anh ta nói: Chân thật, rất thật, giống như Viên Viên năm xưa vậy.

Nghe tới đây, vành mắt Viên Viên đỏ ửng lên. Hai người họ cầm một lon bia đen của Đức ngồi bên bờ sông ngắm hoàng hôn. Tiếng tàu, tiếng sáo không ngừng vang vọng, đẹp như một bức tranh sơn dầu vậy.

“Anh thực sự từng thích em.” Nguyễn Đông Thăng nói. Chữ “từng” ấy cũng thật sự chói tai.

“Thôi đi, lúc không hiểu chuyện, anh từng thích Tiêu Nam chứ gì.” Viên Viên cười, ở xa tít tắp cũng có thể bắn trúng tôi một viên đạn.

Sợi dây trong lòng Nguyễn Đông Thăng căng ra. Anh ta rút hết tâm sự, thành thật giãi bày, từng chút, từng chút yêu thầm trong quá khứ nối kết lại thành một sợi dây, quật thẳng vào mặt một kẻ đã rèn giũa qua bao năm chinh chiến như Viên Viên.

Viên Viên vì quá tức giận đã bóp nát lon bia, bia đổ đầy ra tay. Nguyễn Đông Thăng vừa định ngăn cản, cô đã nắm thẳng non bia xuống sông, sau đó xách chiếc túi nhỏ lên, bỏ anh ta lại, đi thẳng một mạch.

Tối đó tôi tới tìm Viên Viên, cãi nhau với cô ấy một trận lớn nhất thế kỷ, ước chừng bao cuộc cãi nhau trong đời dồn lại cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Viên Viên đỏ mặt gào lên: “Mình nói lại lần nữa, mình không cần tình yêu. Tình yêu là đồ bỏ. Chỉ có những kẻ chức năng sinh lý kém, sức hấp dẫn tồi mới cần mà thôi!”.

“Cậu bị Lục Kỳ tẩy não rồi à, sao cứ muốn làm một cô gái độc lập. Cô gái năm đó vì tình yêu mà phấn đấu hết mình, một người cổ vũ tình yêu từ trong bụng mẹ chết rồi sao? Cậu vốn có thích hắn ta đâu, sao cứ ép mình phải làm một kẻ thứ ba, sống an phận ở Utopia, để làm gì! Cậu đâu quan tâm tới số tiền đó. Mình biết mà, đây vốn không phải là cậu.”

Dường như thời gian đang quay trở lại buổi hùng biện năm nào. Trên màn hình khổng lồ đằng sau lưng chúng tôi đang phát chủ đề buổi hùng biện: “Học sinh cấp ba có nên yêu hay không?”. Viên Viên đứng đối diện tôi, đang đỏ mặt tía tai tranh cãi. Cô ấy cần tình yêu, rất cần, rất cần.

Giữ một tiết tấu như vậy, chúng tôi tranh cãi ba trăm hiệp, từ sáng sớm tới tối khuya, cho tới khi tôi hướng mâu thuẫn về phía Nguyễn Đông Thăng, nói anh ta đã tới Cục dân chính đăng ký kết hôn với người khác rồi, thì cảm xúc của cô ấy bỗng xoay chuyển, giống như một cầu thủ trên sân bóng World Cup, bất ngờ đã phản lưới nhà.

“Bạn không cần tôi, tôi không cần bạn, thích một người có thể độc lập tới mức này đều là đồ bỏ. Mình không kiên nhẫn đến vậy, mình cũng không thể bị bạn tổn thương mà vẫn làm như không có chuyện gì. Vết thương có thể xóa nhòa theo thời gian không gọi là tổn thương, chỉ gọi là mất trí nhớ thôi. Thật sự từ bỏ là im lặng ư? Xóa số điện thoại? Mình đâu phải Bồ tát, sau khi ra đi bạn sống tốt hơn mình, mình không cam tâm. Mình cần bạn ở bên cạnh mình, khi cần cảm nhận được bạn quan tâm đến mình, yêu thương mình, cần bạn mang tới cho mình rất nhiều, rất nhiều. Mình muốn viết mọi khao khát dành cho bạn lên mặt. Mình nhịn không nổi, cũng chịu không nổi nữa. Chuyện hối hận nhất cuộc đời mình là năm nó yêu không thực tế. Kết quả bạn nói vào lúc mình yêu bạn nhất, bạn đang thầm yêu mình. Cút đi, mình không yêu nữa!”

Nói xong một loạt những câu chửi thề, mắt Viên Viên đỏ quạch.

“Đội bạn, bạn thắng rồi.” Tôi đầu hàng.

Nghe xong câu này, Viên Viên ôm mặt bật khóc rưng rức. Điều khiến tôi mềm lòng là gương mặt cô ấy dần đỏ bừng lên, hai gò má ấy đã lại xuất hiện.

Nhớ lại ngày tôi gọi điện thoại cho Nguyễn Đông Thăng, nhìn thấy Viên Viên say khướt trước cửa 7-11, tôi đã kể hết chuyện tình thầm kín từ cấp hai của cô ấy. Xét về cung Hoàng đạo, họ khá hợp nhau, chỉ là một người cung Thiên Bình như cô ấy thiếu một phần trách nhiệm. Còn một người cung Song Ngư như anh ta lại thiếu vài phần dũng cảm. Tôi nói cho anh ta biết địa chỉ của 7-11, coi như giúp đỡ, bảo anh ta đến tìm cô ấy.

Xe buýt lỡ chuyến này còn đợi được chuyến sau, nhà hàng nào hết chỗ ta đi nhà hàng khác. Nhưng những chuyện quyết định quỹ đạo đời người thì không thể thỏa hiệp dễ dàng như vậy. Bản thân hiểu hết mọi đạo lý, nhưng không làm được, cố gắng cũng chưa chắc thành công. Thế nên có lúc, đừng trách thế giới không hồi đáp, hãy trách mình hét chưa đủ vang.

Câu chuyện đến đây tạm thời vẽ một dấu chấm hết. Có lẽ bạn sẽ mắng tôi, chất vấn tôi, sau đó thì sao? Có lẽ sau đó “ông chồng” của Viên Viên lại xuất hiện, cũng có lẽ cô ấy và Nguyễn Đông Thăng đã về với nhau. Biết đâu lại có cảnh cô ấy len lén gạt nước mắt trong đám cưới của Nguyễn Đông Thăng và cô gái đầu hoa lê, cũng có thể lại thêm một lần ra đi không lời từ biệt, tan biến khỏi thành phố đầy khói bụi này.

Thật ra có rất nhiều cái “sau này” đối với chúng ta không còn quan trọng nữa. Mỗi một câu chuyện đều cần có một kết thúc, nhưng thứ không có kết thúc, ta gọi nó là cuộc đời.

Năm lớp mười, lớp chúng tôi đón một giáo viên tiếng Anh từ nước ngoài về, tư tưởng rất tiến bộ. Cô ấy đứng trước mặt cả lớp, giảng bài và nói: “Nếu sau này các em chia tay với bạn gái, dù xuất phát từ nguyên nhân gì, ai đúng ai sai thì với tư cách là một người đàn ông, các em cũng phải nói với cô ấy rằng: Xin lỗi em, đã để lỡ của em nhiều thời gian như vậy”.

Khi đó nghe xong, tôi cực kỳ nhiều cảm xúc.

Dòng suy nghĩ của tôi trở lại lần đầu tiên gặp cô nhóc Viên Viên bắp tay to như củ sen. Rồi sau đó, cô ấy xả giận cho tôi, cô ấy thích ăn canh cay, thích Nguyễn Đông Thăng tới phát điên phát rồ, nhận được thư tình tôi viết cho cô ấy còn tưởng là người khác trêu ghẹo. Rất nhiều rất nhiều khoảnh khắc như thế của cô ấy đã ở bên tôi.

Tôi bỗng dưng rất muốn sửa lại câu nói của cô giáo: Nếu sau này, các bạn phải tạm biệt một người mà các bạn đã thích rất lâu, dù xuất phát từ nguyên nhân gì, ai đúng ai sai, là một người đàn ông, các bạn nhất định phải nói với cô gái ấy rằng: Xin lỗi đã thích em lâu như vậy.

Lúc đó cuộc đời ta mới hoàn chỉnh.