Chỉ Vì Yêu Người

Chỉ Vì Yêu Người - Chương 15: 15: Đại Chiến Kết Thúc




Lâm Anh đi đến nơi cũng vừa kịp lúc Vũ Minh đang nguy hiểm mà giải nguy. Với võ công của Lâm Anh, năm tên tiểu nhân trước mắt hoàn toàn chẳng thành vấn đề. Hắn tung ra những đường kiếm dứt khoát, mấy chốc năm tên trước mặt đều thấm mệt tưởng chừng thời khắc như đã hạ kiếm quyết định thì bên này, số thuộc hạ mà ma phái mang đến đã áp đảo muốn hết đệ tử Kinh Môn. Bọn chúng mấy chục tên vây lấy Lâm Anh, như kiến xâu xé con mồi. Nhưng rất tiếc, Lâm Anh hắn không phải mồi mà chính là mãnh hổ, một con mãnh hổ còn sống thì làm gì sợ kiến hôi chi chích kia chứ. Chỉ có điều, mãnh hổ lại so với sói gian manh thì chưa biết bại thắng. Ở đây, năm tên kia chính là sói, loài sói gian manh xảo trá, chúng thừa cơ hội đông người vây kín liền ra sức áp đảo, muốn tìm trong tình thế khó khăn của Lâm Anh mà một kiếm dứt khoát mang người tiễn về tây thiên.

"Lên!" Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Lâm Anh nghe được giọng nói liền nhìn ra người của mình đã đến, cười nhếch mép một cái liền bung người ra, đánh bay gần chục tên bên dưới khiến chúng ngã xuống đất, đám còn lại cũng theo đó mà tảng ra. Tất cả chúng đều bị thu hút bởi sự hiện diện của đám người do một đệ tử của phủ minh chủ dẫn đầu đi đến. Tên đệ tử hô lên khẩu lệnh, những người vừa đến liền nhanh chóng giúp Lâm Anh lật ngược thế cục trở thành kẻ bao vây. Cũng may lúc sáng, Lâm Anh đã thấy được lực lượng của Vũ Lăng do Cố Nhu Vân trợ giúp rất mạnh, sợ rằng sẽ không thể thắng nổi liền tức tốc dùng gần nửa ngày đường để đi về cầu phụ thân cho thêm quân trợ giúp. Cũng vì đường đi quá xa, từ phủ minh chủ đi đến Kinh Môn so với từ Tứ Vương phủ đến nơi này xa hơn rất nhiều, ngay cả Lâm Anh còn phải mất gần một nửa ngày đường, chẳng trách được một toán người như vậy lại đến trễ. Nhưng không sao, bây giờ vẫn còn kịp mà.

Tên đệ tử một lúc chen qua người liền tìm đến bên Lâm Anh như muốn trợ giúp, vừa thấy y Lâm Anh liền gấp gáp phân phó:

"Bảo vệ tốt Kinh Môn chưởng môn."

Không còn thời gian để hắn nói thêm, hắn phi khinh công lên giúp Chiết Ân bên này. Lúc này Chiết Ân cũng bị thương không hề nhẹ, khóe miệng đã vươn ra tơ máu, sắc mặt có chút trắng, có lẽ đã bị trúng chưởng công của một trong hai tên. Lâm Anh kịp thời đi đến phần nào giúp hai bên căng bằng thế cục.

"Ngươi giỏi." Chiết Ân mặc dù đang bị thương nhưng vẫn vừa đùa vừa khen mà đối với Lâm Anh thốt ra hai chữ. Cũng may, cũng may là nhờ người của phủ minh chủ không thì Lâm Anh hắn và Chiết Ân y xem như chết không có chỗ chôn rồi. Nếu may mắn sống được cũng sẽ làm trò cười của thiên hạ, vì lúc đó cũng chỉ có cách bỏ trốn mới có thể giữ được mạng mà thôi.

"Phải, ngươi giỏi lắm!" Cố Nhu Vân nghiến răng, giận dữ nói. Kế hoạch của hắn, vì cái gì mà... hừ.

Lâm Anh tập trung chiến đấu bất chấp cho sức lực bị hao tổn nặng nề không hề để ý đến lời nói của hai người. Đánh thêm được mấy chiêu, Cố Nhu Vân nhận thấy thắng bại như muốn rõ, không đành dây dưa nữa mà nói:

"Rút." Vừa nói, ánh mắt hắn nhìn hắc y nam tử trước mặt, sau đó đánh mắt xuống trận hỗn chiến bên dưới Kinh Môn. Tên này như hiểu ý, hắn ta phá đòn phi khinh công đi xuống, dưới hàng trăm con người mà mang Vũ Lăng rời đi. Cố Nhu Vân bên này cũng theo đó mà phá đòn, bản thân nắm lấy tay của Du Tân đang trọng thương mang đi. Chiết Ân cùng Lâm Anh liền đuổi theo, nhưng đã bị Cố Nhu Vân thả ra một làn khói che mắt làm cả hai mất đi phương hướng không thể nào đi tiếp.

Đến khi làn khói tan đi Lâm Anh và Chiết Ân cũng chỉ có thể nhìn nhau, không biết là nhìn nhau bao lâu khi đã cảm thấy ngượng ngùng liền quay người tránh né. Lâm Anh vẫn luôn là kẻ di động trước, hắn vận công định đi đến phía dưới sắp xếp thì bỗng ngực nhói lên, tay theo bản năng ôm lấy. Chiết Ân thấy thế phản ứng nhanh đưa tay nắm lấy cánh tay còn lại như muốn đỡ nhưng lại bị Lâm Anh vô tình cự tuyệt, dứt khoát tránh ra. Đến khi kết thúc nhiệm vụ, Lâm Anh cũng không hề muốn cùng kẻ này có một chút quan hệ gì dù chỉ là một cái đụng chạm. Sở dĩ hắn bị như vậy cũng là vì lúc nãy phi khinh công đi nhiều, lại thêm chiến đấu quá sức vòng tuần hoàn chạy loại đấu đá nhau trong cơ thể khiến máu không lưu thông tốt, tim lại có chút nhói. Lâm Anh từ từ lấy lại sức phi khinh công đến bên dưới. Chiết Ân nhìn theo từng động tác của hắn, ngón tay cái đưa lên lau lấy khóe miệng còn vương tơ máu. Lại nghĩ về Du Tân lúc nãy cũng bị tát chảy máu miệng khiến y thoáng thương cảm. Bằng hữu này cũng xem như là có tình có nghĩa. Chiết Ân thầm nghĩ rồi lại cười khẽ, nối đuôi theo Lâm Anh đi lại Kinh Môn.

Lúc này bọn ma phái cũng đã rút lui, số ít bị bắt, số nhiều đã nằm xuống. Trên sân cũng chỉ còn lại một ít đệ tử Kinh Môn, một chưởng môn bị thương nghiêm trọng và những người của phủ minh chủ đưa đến. Lâm Anh nhìn thoáng qua một lượt, hắn nói:

"Đưa Vũ Minh chưởng môn vào trong chữa thương, đám người này đem nhốt vào nhà lau Kinh Môn. Tống Quan, ngươi chỉ đạo những huynh đệ còn lại bảo vệ Kinh Môn cho tốt, ta sẽ về phủ minh chủ cùng phụ thân bàn một chút việc lúc đó sẽ phái thêm người đến đây để bảo vệ Kinh Môn. Nhớ lấy, đừng khinh địch bọn chúng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy."

Nói rồi, Lâm Anh nhìn sang Chiết Ân, do dự một chút mới nói ra một lời:

"Ngươi ở lại đây chữa thương đi."

Câu nói không rõ là ấm áp hơi vô tình vì nhìn mãi vẫn không thấy một chút biểu cảm gì. Nó nhàn nhạt không cảm xúc, phi thường chói tai.