Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 107-7: Hôn lễ được mong chờ nhất (7)




Sau khi người lớn nói chuyện dưới nhà xong thì mọi người cũng di chuyển đến phòng thờ tổ tiên của nhà họ Cao trên tầng thờ. Đó là một gian phòng rộng lớn, sạch sẽ và được thờ phụng nghiêm trang. Trên bàn đặt rất nhiều bài vị của liệt tổ liệt tông mấy đời nhà họ Cao của nàng.

Yên Di trong đoàn người di chuyển lên phòng thờ liền tách ra, lén đi đến gõ cửa phòng Tinh Vân. Theo sắp xếp của Tinh Vân thì tối qua Yên Di đã đến Los Angeles và nghỉ tại khách sạn gần biệt thự nhà họ Đoàn cùng với khách khứa từ nhiều nơi đổ về tham dự đám cưới lớn nhất nhì thành phố.

Vừa nhìn thấy Tinh Vân, Yên Di liền ôm chầm lấy cô. Trên miệng hai người nở ra nụ cười hạnh phúc.

“Chị Tinh Vân, chị đẹp quá! Sáng giờ em cứ lo ở dưới nhà phụ bà nội mà chưa lên gặp chị được.” - Yên Di vui vẻ khen ngợi Tinh Vân.

Dù đã ly hôn với Thừa HIên nhưng trong thâm tâm Tinh Vân rất thích Yên Di. Cô gái ngây thơ và hiền lành này lúc nào cũng khiến Tinh Vân thấy dễ chịu. Cho nên cô đã sắp xếp cho Yên Di đến tham dự hôn lễ của mình.

“Chị Tinh Vân, anh đẹp trai hôm nay đến cưới chị kìa. Thật là tuyệt quá đi!” - Yên Di vừa cười vừa tán thưởng. Hôm nay nhìn Yên Di rất xinh xắn, da trắng mịn, má phớt hồng, môi chúm chím.

Tinh Vân nghe xong liền tủm tỉm cười. Cô rất muốn hỏi thăm về cuộc sống hiện tại của Yên Di nhưng vì có mặt nhiều bạn bè khách khứa nên không tiện hỏi. Mấy chị em chỉ nói chuyện phiếm qua loa rồi giơ điện thoại ra chụp vài trăm tấm ảnh kỷ niệm cho đến khi trợ lý của bà nội Tinh Vân gõ cửa phòng bước vào thì bọn họ mới kết thúc niềm vui nho nhỏ này.

Lúc cánh cửa mở ra, ông Cao HIển Minh trong lễ phục sang trọng đã đứng đó tươi cười nhìn con gái. Tinh Vân đưa bàn đang đeo bao tay hoa đặt lên tay ông.

Ông nhìn ngắm đứa con gái xinh xắn của mình một lúc rồi xúc động nói: “Tinh Vân của ba hôm nay phải gả đi rồi.”

Trong lời nói của ông như có nước mắt vừa vui vừa nghẹn. Ông không sao quên được lúc biết Minh Minh của ông mang thai, ông đã vui sướng đếm ngày đếm đêm chờ đứa con của họ chào đời. Xảy ra bao nhiêu việc trong ngần ấy năm cuộc đời, cũng đã đến lúc con gái ông kết hôn. Cảm xúc của ông nhất thời khó nói nên lời, cứ nghèn nghẹn nơi cổ họng.

Tinh Vân nghe giọng ba nghẹn ngào thì bản thân cũng không nén được xúc động, nhẹ giọng hứa hẹn: “Ba, con sẽ thường xuyên về nhà.”

Ông Minh cười cười xoa đầu con, dặn dò: “Con ngoan, nhất định phải sống hạnh phúc. Nếu có gì không vui, nhất định phải nói cho ba biết. Ba nhất định làm chủ cho con.”

Tinh Vân mỉm cười gật đầu, theo ông bước từng bước lên bậc thang đến phòng thờ trên tầng hai. Dọc lối đi của hành lang, hoa tươi thơm lừng trang hoàng khắp nơi, tạo nên bầu không khí trang trọng và náo nức.

Lúc cô vừa bước vào, mọi người đều há hốc mồm, lấy tay vịn tim trầm trồ: “Cô dâu thật quá xinh đẹp!”

Ánh đèn flash liên tục lóe lên, ai cũng mong có thể chụp được khoảnh khắc xinh đẹp động lòng người của hậu nhân độc nhất nhà họ Cao. Tinh Vân mỉm cười, nhẹ ngẩng đầu lên, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp cùng đôi má phớt hồng nhẹ nhàng phối cùng mấn kết kim cương màu đỏ lấp lánh trên đầu vừa truyền thống vừa phá cách. Mái tóc cô búi cao thả rơi vài sợi tóc hờ hửng bên tai đơn giản nhưng động lòng người.

Cô bước ngang qua Hoàng Gia Khiêm, anh đang nở nụ cười ý vị thâm trường nhìn cô. Cô khẽ cúi đầu chào anh. Yên Di đang đi theo sau Tinh Vân liền bị Hoàng Gia Khiêm giơ tay ra kéo vào đứng bên cạnh mình. Giữa không khí đông đúc cô cũng không dám làm loạn, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng cạnh anh.

Lúc bước đến chỗ Hoàng Cao Thừa Hiên đang đứng, Tinh Vân chậm bước ngẩng lên nhìn anh. Trong mắt anh có biết bao khó chịu hiện lên vẻ không cam tâm, Tinh Vân nhìn ra được hết nhưng cô chỉ mỉm cười rồi đi tiếp. Đuôi áo dài đính kim cương sáng chói trải rộng trên sàn lướt qua mắt anh khiến lòng anh càng xa xăm. “Nữ thần ánh sáng” của ngày đó giờ đây cũng như một giấc mơ, lướt qua rất nhanh theo tà áo cưới.

Tinh Vân hôm nay chỉ mặc một chiếc áo dài màu đỏ thắm bằng lụa trơn, hai ống tay thêu họa tiết long phụng cách điệu khéo léo bằng sợi vàng đi cùng bao tay voan hoa đồng màu. Chỉ đơn giản như vậy mà ai nấy nhìn vào cũng đều bị mê hoặc.

Đoàn Nam Phong nhìn cô không chớp mắt. Trái tim tự lúc nào đã bay đi. Bây giờ thì anh đã hiểu vì sao Tinh Vân chỉ mặc một chiếc áo dài trắng mà có thể lấy được danh hiệu hoa khôi. Vóc dáng này của cô như là sinh ra để mặc áo dài vậy. Nhìn đẹp đến rung động lòng người, câu hồn đoạt phách.