Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 109-1: Động phòng hoa chúc... Khó quên (1)




Trong khi mọi người ăn uống tiệc tùng linh đình dưới lầu thì Tinh Vân cùng chiến hữu Bảo Vy và “tiểu soái ca” Tinh Nhật đánh chén tại phòng khách của phòng tân hôn. Nơi này cũng là phòng mà thường ngày Đoàn Nam Phong vẫn ở mỗi khi về nhà. Nhưng chẳng mấy chốc, toàn bộ phòng tân hôn ngập tràn hương hoa hồng liền bị thây bằng mùi của đủ loại thức ăn.

Bảo Vy một tay cầm đùi gà, một tay cầm ly nước lạnh vừa ăn vừa nói: “Tinh Vân, cậu xem, có đám cưới nào mà cô dâu không cần tiếp khách, lại trốn lên phòng ôm con trai ăn uống no say như cậu không?”

Miệng Tinh Vân cũng đang nhai ngồm ngoàm, vừa ăn vừa nói: “Khách mời phần lớn là bạn bè của ba mẹ và ông bà mình với bên nhà của Nam Phong. Mình không quen mấy người cho nên ở dưới cũng không biết làm gì?”

Bảo Vy vừa nhai vừa hỏi: “Cậu đã chọn ra kinh doanh thì phải quen biết nhiều và mở rộng quan hệ chứ. Xã giao là điều cần thiết mà. Nếu không thì làm ăn kinh doanh bằng cách nào?”

Tinh Vân thật tình chia sẻ: “Mình thật sự không nhớ nổi ai với ai. Lúc nào cần gặp ai thì sẽ mở sơ yếu lý lịch ra xem. Đọc qua về họ trước để chuẩn bị. Sau đó cũng lại quên hết. Giờ gặp mặt mà không nhớ nổi thì có phải là tự làm mất mặt nhau hay không?”

Bảo Vy nghe vậy liền hỏi lại: “Không lẽ không có ai ngang tuổi chúng ta để kết giao bạn bè hay sao?”

Tinh Vân vừa ăn xong vài món chiên lại chuyển sang ăn súp gà, động tác ăn súp thong thả, cô nhẹ giọng nói: “Bảo Vy, cậu cũng phải biết mình không hợp với họ. Họ nói hàng hiệu, túi xách, váy áo... mình đều không hiểu. Họ nói về người khác, đánh giá người khác qua trang phục hãng gì, nước hoa loại nào... Mình lại càng không hiểu. Nói chung là vô vị.”

Bảo Vy vừa ăn vừa khúc khích cười, trong khi Tinh Nhật thì đã bò ra phía sau lưng Tinh Vân đùa nghịch với những lọn tóc của cô.

“Tiểu thư của tôi ơi, các nhãn hàng mà họ nói cậu không biết là vì quần áo của cậu không cần mua. Các nhà thiết kế không phải luôn tranh nhau đến nhà may đo cho cậu đó sao? Còn trang sức thì nơi nào qua được Hoàng Thiên của cậu. Sao cậu không nói với họ về những điều đó?” - Bảo Vy nghiêng đầu hỏi lại

Tinh Vân nhún vai, vẻ mặt lười biếng: “Mình không có rảnh. Mấy chuyện ăn uống, ngủ nghỉ này có gì phải nói ra đây?”

Bảo Vy gật gù đồng ý vì cô hiểu Tinh Vân. Tuy hiện tại người bạn bên cạnh cô là người giàu có nhưng xem ra tính cách vẫn không khác hồi lúc nhỏ. Vẫn mộc mạc và giản dị như vậy.

Bảo Vy lại tiếp tục tập trung ăn uống nhưng đang ăn thì cô bỗng lên tiếng như đang nhớ ra điều gì đó: “Không phải Hân Lam cấp dưới của cậu ở The News cũng đến sao? Gọi cô ta lên đây chơi đi.”

Tinh Vân gật gật đầu, nghĩ nghĩ một chút lại nói: “Để mình gọi luôn Ngọc Lam và Yên Di.”

Bảo Vy vỗ đùi một cái thật lớn: “Đúng đó, đủ tay đánh bài.”

Tinh Vân nghe xong liền phì cười, sau đó với tay lấy di động bấm gọi cho chiến hữu. Chưa đầy năm phút bọn họ đã ở ngoài cửa.

Trong lúc bốn người Hân Lam, Ngọc Lam, Yên Di và Bảo Vy đang đánh bài thì Tinh Vân đi vào phòng tắm rửa, tẩy đi lớp trang điểm trên mặt. Lúc cô bước ra thì không thấy chiến hữu đâu nữa, chỉ thấy Đoàn Nam Phong đang ở trước “bãi chiến trường” ăn nhậu của bọn họ. Anh lắc đầu rồi cầm điều khiển ấn cho thông gió trong phòng hoạt động hết công suất. Chắc do anh không chịu nổi mùi trong phòng. Sau đó anh nhanh tay lấy bịch gom hết thức ăn cùng vài lá bài rơi trên sàn bỏ vào túi ném ra cửa cho giúp việc dọn.

Lúc Đoàn Nam Phong quay trở lại phòng tân hôn thì mắt anh đã nhìn thấy Tinh Vân. Cô vừa tắm xong, trên người đang mặc chiếc áo ngủ màu đỏ rượu mỏng tang, hai mắt áy ngại nhìn anh. Gương mặt cô bỗng nhiên căng cứng, cố kéo lên một chút cơ mặt cho đỡ ngượng vì “chiến tích” mà đám chiến hữu của mình bày bừa trong phòng.

Đoàn Nam Phong hiểu sự áy ngại của cô nhưng anh không nói gì,gương mặt lạnh lùng đi thẳng vào phòng tắm. Đóng cửa lại.

Tinh Vân nhìn biểu hiện lạnh nhạt của hắn thì đoán hắn đang giận. Cô đâu có nghĩ hắn quay lại phòng tân hôn sớm như vậy. Cô cũng định tắm xong sẽ dọn dẹp mà. Còn nữa, cô còn chưa chơi đủ với con trai mà đã bị anh đuổi đi rồi. Lâu lâu Tinh Nhật mới được về nhà. Nhớ con quá đi thôi. Phải làm sao đây?

Tinh Vân đứng yên tại chỗ nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ bâng quơ một lúc rồi phụng phịu tiến lại ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc. Tiếng thổi đều đều từ máy sấy phát ra khiến cô mơ màng nghĩ tới cái mặt búng ra sữa của con trai. Không biết giống ai mà đẹp trai như vậy? Nghĩ nghĩ một lúc cô lại tủm tỉm tự cười.

“Em lại đang nghĩ về người đàn ông khác à?” - Chất giọng quen thuộc của người đàn ông từ phía sau phát ra khiến Tinh Vân giật mình.