Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 113-1: Vũ công Flamenco (1)




Người của cục an ninh không quân Peru đón tiếp và đưa bọn họ về một khách sạn biệt thự nhà vườn nằm ngay trung tâm thành phố Cusco, khu vực có nhiều kiến trúc mang đậm phong cách Tây Ban Nha cổ. Khu khách sạn biệt thự này đập vào mắt mọi người là sàn lát gạch đỏ nung, tường khảm đá xanh tự nhiên. Khách sạn không có vẻ sang trọng hiện đại nhưng lại rất thoáng đãng và nhiều cây xanh tươi mát.

Theo như kế hoạch họ sẽ từ nơi này đi đến Machu Picchu, thánh địa còn sót lại của người Inca. Thánh địa này rất gần thành phố Cusco, rồi sau đó sẽ từ Machu Picchu di chuyển bằng xe đến biên giới Ecuador, nơi bản đồ cổ chỉ dẫn.

Toàn bộ khách sạn đã được phía chính phủ Peru bao trọn cho nên không có bất kỳ ai vào quấy rầy. Phía cổng, Đoàn Nam Phong còn cẩn thận bố trí thêm người canh gác.

Bữa tối theo kiểu Tây Ban Nha nhanh chóng được dọn ra bàn ăn trong sân vườn mát mẻ thơ mộng. Đoàn Nam Phong, Lâm Thiên Vũ và Tinh Vân ngồi ở bàn gần sân khấu, những sát thủ khác và Michael ngồi ở những bàn xung quanh. Trong người bọn họ lúc nào cũng mang theo vũ khí. Còn những vũ khí hạng nặng khác thì được bọn họ cất giấu kỹ lưỡng trên những chiếc xe hơi đậu ở bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn để thuận tiện dùng cho chuyến đi ngày hôm sau.

Không khí ăn tối trôi qua trong giai điệu âm nhạc Flamenco sôi động mang đậm phong cách âm nhạc Tây Ban Nha. Những người nhạc công chơi nhạc bằng những loại nhạc cụ dân gian như trống da, trống thiếc, bộ gõ gỗ, bộ gõ kim loại, đàn ghita... và đương nhiên có cả những tiếng vỗ tay điệu nghệ cùng những vũ công mặc váy xoè đuôi dài rực rỡ lắc lư lộ ra cặp chân dài khiêu khích.

Mặc dù Đoàn Nam Phong luôn lên tinh thần cảnh giác cao độ cho tất cả mọi người trong suốt chuyến đi nhưng trước khung cảnh vui tươi sôi động mát mẻ này con người ta dễ hoà nhập hơn và cũng phóng khoáng hơn. Chỉ trong phút chốc, rượu thơm, món ngon, nhạc hay khiến cho mọi người ai nấy đều thả lỏng tinh thần.

Một vài người còn mạnh dạn bước ra khiêu vũ cùng các vũ công chân dài mặc những bộ váy sắc màu tươi sáng. Trên mái tóc đen nhánh của những vũ công người Nam Mĩ còn cài một đóa hoa sặc sỡ trông thật sự mê người. Vẻ đẹp từ đôi mắt đến khóe môi của phụ nữ Nam Mĩ đúng là có sức hút kỳ lạ khiến cho những người đàn ông dù mạnh mẽ nhất cũng muốn một lần đắm chìm vào bên trong nhan sắc rực lửa đó.

Đừng nói là đàn ông, phụ nữ có tính tình nhu mì như Tinh Vân cũng khó lòng cưỡng lại nổi không khí đêm nay. Nhìn thấy mọi người ai nấy đều vui vẻ, người đại diện bên phía Peru liền tiến đến chỗ Đoàn Nam Phong đang ngồi cúi đầu nói với anh bằng tiếng Tây Ban Nha: “Thưa ngài, sắp xếp tối nay là một chút lòng của ông chủ chúng tôi.”

Đoàn Nam Phong thừa hiểu ông chủ của hắn là ai, cái người ôm không biết bao nhiêu triệu Mĩ kim của hắn sao lại có thể lơ là trong tiếp đãi cho được. Nghe xong, Đoàn Nam Phong liền vẫy tay cho người nọ lui ra.

Lúc này Lâm Thiên Vũ cũng đã bước ra khiêu vũ. Anh định kéo Tinh Vân ra nhảy cùng nhưng Tinh Vân chưa ăn xong nên nhẹ lắc tay từ chối. Tiếng nhạc dồn dập mời gọi khó cưỡng đã không giữ nổi anh ngồi lại bàn nữa.

Lâm Thiên Vũ vừa bước ra sân nhảy, lập tức một cô gái từ trong bức màn đỏ mỏng manh cũng bước ra. Cô chào khán giả bằng đôi chân dài thon trắng mịn mang giày cao tầm hơn một tấc màu đỏ nhung. Tinh Vân đang ăn cũng phải ngẩng đầu lên nhìn. Cô như bị đôi chân đó mê hoặc bởi những bước nhảy điêu luyện đến đáng kinh ngạc. Cô gái vẫn giấu mặt phía sau bức rèm đỏ bằng voan khiến cho mọi người tò mò nín thở dõi theo.

Cho đến khi bức màn hoàn toàn được hạ xuống, tất cả mọi người trừ Đoàn Nam Phong đều vỗ tay phấn khích reo hò. Cô vũ công mặc một bộ váy đuôi dài xếp tầng đỏ rực như ngọn lửa thiêu đốt lòng của khán giả. Khuôn mặt cô đẹp đến say lòng người. Một sóng mũi cao thẳng, một đôi môi cong quyến rũ đỏ tươi, một đôi mắt sâu mê hoặc mang đậm vẻ đẹp của phụ nữ Tây Ban Nha. Nếu so sánh với Penélope Cruz* thì chỉ có hơn chứ không kém.

Trên miệng cô gái, cành hồng rực rỡ như mời như gọi, cuốn lấy tim gan của Lâm Thiên Vũ. Ai ai cũng hiểu cô gái này là quà dành tặng cho hai ông chủ là Lâm Thiên Vũ và Đoàn Nam Phong. Tinh Vân nhìn Lâm Thiên Vũ đứng yên bất động thì hiểu được đến lúc hắn lên cơn “ghiền phụ nữ”. Cô đưa mắt qua nhìn Đoàn Nam Phong thì thấy anh đang bình thản ăn tối. Dáng vẻ ưu nhã điềm tĩnh tách biệt khỏi đám đông đang sôi sục vì cô nàng vũ công kia.

Tinh Vân nhìn hắn, nghĩ thầm: “Không lẽ hắn không xao động trong khi ai cũng đang rực lửa khi nhìn cô gái này.”