Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 118-3: Chiều biên giới (3)




Đoàn Nam Phong trước khi đến rừng rậm Amazon đã từng đọc qua tài liệu về loài ếch độc này. Nay thấy tận mắt thì không khỏi bàng hoàng trước sức mạnh của chất độc từ lưỡi của nó. Anh nhanh chóng cầm súng laser hiện đại bắn vào con ếch hoa. Ngay lập tức, con ếch ngã ra chết tươi nhưng nguy hiểm không ngừng lại ở đó.

Một tiếng “Á” tiếp theo ở phía sau khiến mọi người giật mình quay lại.

Lại thêm một người bị trúng độc “mũi tên vàng”.

“Á!” - Lại thêm một người nữa.

“Á!” - Lại tiếp tục một người.

Tiếng của loài ếch này càng ngày càng lớn, càng ngày càng gần. Mùa này là mùa xuân, vốn là mùa sinh sản của chúng. Bọn họ bất tri bất giác chọn ngay nơi chúng “hẹn hò” chẳng trách bọn chúng bị mất hứng, uất giận phản công.

Tiếng ếch giữa đêm tại một khu rừng đen tối lạnh lẽo với những nạn nhân lần lượt ngã xuống càng khiến tinh thần của con người vấp phải sự uy hiếp rất lớn. Toàn thân Tinh Vân bắt đầu nổi gai ốc. Nhìn những người xung quanh cô lần lượt ngã xuống nhanh trong vài cái chớp mắt, nói không sợ là nói dối nhưng thực sự thì có những cái chết đến nhanh hơn cả nỗi sợ hãi của con người.

Sự hồi hộp này còn ác liệt và kịch tính hơn cái chết. Nó dần bào mòn tinh thần con người, bóp nghẹt suy nghĩ chín chắn và sáng suốt của não bộ. Những người trong nhóm đều là sát thủ chuyên nghiệp được huấn luyện cho nên thần kinh của họ có phần mạnh mẽ hơn người thường. Nếu là người bình thường e rằng đã chạy tán loạn khiến cho cái chết càng dễ đến với họ hơn. Nhưng những người này đều đứng yên tại chỗ chờ lệnh của Đoàn Nam Phong.

“Mọi người cẩn thận. Đây là loài ếch “phi tiêu độc”, tốc độ bắn độc của chúng rất nhanh. Mau chống cầm súng laser hạ tất cả bọn chúng.” - Đoàn Nam Phong mắt vẫn dáo dác nhìn quanh một cách cẩn trọng, miệng anh phát lệnh cảnh báo đến mọi người.

Ai nấy nghe xong đều lấy súng laser ra xử lý bọn ếch độc. Sau khi bọn chúng sợ nhảy hết vào hang trốn mất thì tiếng ếch cũng vãn ra xa.

Mọi người được phen hú vía liền thở phào thu dọn thi thể của đồng đội xấu số đặt vào bao nylon, buộc kín. Sau khi mọi thứ xong xuôi thì trời cũng sắp sáng, những tưởng có thể chợp mắt thì lúc này lại có tiếp “chủ nhà” xuất hiện.

Khi bạn ở trong rừng sâu, có nghĩa là bạn đang viếng thăm thế giới của các loài khác. Điều này hoàn toàn đúng khi mà mọi hành động của bạn đều có thể tác động đến cuộc sống thường nhật của các loài khác, như vậy thật không tốt chút nào. Chỉ hành động sơ suất nhỏ thôi cũng có thể khiến bạn gánh lấy hậu quả khôn lường chứ nói chi đến việc tác động đến cả hệ sinh thái.

Khi nhóm người của Đoàn Nam Phong đang đào huyệt để chôn đồng đội của mình, bọn họ đã không biết rằng nơi “tranh tối tranh sáng” này chính là hang rắn. Tệ hơn đó là loài rắn Chrysopelea lớn nhất, mạnh nhất, nguy hiểm nhất thế giới đang bị đánh động.

Chúng yên tĩnh trườn ra khỏi hang, lù lù tiến cái thân nặng gần ba trăm ký và dài hơn chục thước đến chỗ của những kẻ quấy nhiễu.

Từng người từng người một bị những cái đuôi dài ngoằng cuốn lấy. Những người này đều biết võ thuật, thể lực cũng rất tốt cho nên họ đã ra sức chống cự ngay bằng cách cầm lấy súng bắn vào đầu rắn. Nhưng vì sức lực chênh lệch, không ít sát thủ đã bỏ mạng ngay sau đó. Khủng khiếp hơn là mùi thuốc súng lại khiến khứu giác nhạy cảm của những con rắn khác tìm tới.

Đoàn Nam Phong hạ lệnh cho tất cả mọi người không được dùng súng, chỉ có thể dùng kiếm chém bọn chúng để tránh có thêm nhiều con vật kinh dị tìm tới săn mồi. Mọi người nghe xong liền cảnh giác rút kiếm ra chém rắn.

Giữa đêm tối, những ngọn đèn pin lia liên tục theo từng nhát kiếm chém xuống. Ai nấy đều khẩn trương diệt rắn. Tinh Vân cũng rút thanh kiếm ra chuẩn bị chém rắn nhưng chưa kịp vung lên thì đã bị một con rắn bay quấn chặt tay. Thanh kiếm rơi xuống bụi rậm dưới chân.

Chưa kịp phản ứng thì một con rắn bay khác vươn cái đuôi dài hình chữ J ra quấn lấy cổ cô.

“Ứm!” - Tinh Vân bị siết cổ liền kêu lên nhưng cô không sao cử động được miệng mình

Con rắn cuộn người kéo cô lên thân cây. Cổ Tinh Vân bị đuôi rắn siết càng lúc càng chặt. Một bên tay của cô cũng bị con rắn khác cuộn chặt. Toàn thân bắt đầu cứng đờ, hơi thở đã không còn lưu thông được. Tinh Vân cố hết sức vẫy chân, dùng tay nắm đuôi rắn kéo ra nhưng loài rắn bay này chỉ kém hơn bọn Chrysopelea một chút chứ không phải là loài rắn thông thường mà có thể dùng sức chống lại bọn chúng. Cho nên dù cố cách mấy cô cũng không thể di chuyển được vòng siết dù chỉ một milimet. Đoàn Nam Phong đang ở dưới chân cô nhưng anh không tìm thấy cô. Tay trái cầm đèn pin, tay phải cầm kiếm, anh vẫn đang ra sức chém bay đầu những con Chrysopelea.

Tinh Vân nhìn thấy đỉnh đầu anh, cô cố sức gọi nhưng anh vẫn không nghe thấy cô. Không thấy bóng Tinh Vân ở trong phạm vi tầm mắt mình, anh liền nhìn quanh gọi tên cô. Chỉ có điều không nghe được tiếng hồi đáp cũng chẳng thấy người đâu. Anh càng lúc càng hoảng hốt gọi tên và lao đi tìm cô:

“Tinh Vân! Trả lời anh.”

“Tinh Vân, em ở đâu?”

...

Tiếng của anh càng lúc càng xa, Tinh Vân càng lúc càng tuyệt vọng. Lúc này cô đã không thể thở được nói chi là lên tiếng trả lời anh. Tất cả cố gắng chỉ là vô vọng. Giữa không gian rộng lớn nhưng tối mịt này, chỉ rời tay cô ra một lúc thôi cũng đã là mò kim đáy biển.

Ngay lúc sắp buông xuôi, Tinh Vân liền nghĩ về gia đình của mình. Cô nhớ về bữa ăn tối đêm giao thừa có ba có mẹ, có bạn bè. Cô nhớ con trai mình, cô nhớ hôn lễ của mình. Cuộc sống ngọt ngào như ru ngủ cô. Tinh Vân dần nhắm mắt lại và chìm vào cái chết.