Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 122-1: Đăng vị (1)




Tinh Vân bước ra ngoài hốc đá nhìn quanh, bên ngoài trời vẫn tối đen một màu. Không có chút âm thanh. Như vậy, tiếng động mà lúc nãy cô nghe là từ đâu? Chẳng lẽ là trong giấc mơ?

Tinh Vân lắc đầu, bước trở lại hốc đá, lần nữa tựa đầu vào hốc đá ngủ nhưng khi nhắm mắt được một lúc thì âm thanh quái quỷ lại vang lên. Lần này chưa ngủ say cho nên lúc mở mắt ra Tinh Vân vẫn còn nghe thấy âm thanh ấy. Cô nhìn quanh một lúc, lục tìm một lúc thì lại nghe thấy câu: “Nữ vương đăng vị.” bằng tiếng Quechua. Tinh Vân cứng người vài giây như không thể tin vào tay mình. Cô lật đật vội vàng cố sức tìm cho ra nơi phát âm thanh đó.

Sau một hồi tỉ mỉ tìm kiếm cô mới nhớ đến chiếc đồng hồ trên tay. Vì bị nước vô nên tín hiệu âm thanh không rõ. Lúc được, lúc mất khiến Tinh Vân cố lắm mới nghe được vài câu không thành nghĩa. Tinh Vân liền đem tay ra hơ ở đống lửa. Lúc này âm thanh nghe rõ hơn được một chút.

Phía bên kia, âm nhạc từ chiêng trống, lục lạc thiếc vang ra rộn ràng. Tinh Vân đoán đây là một buổi lễ của thổ dân da đỏ. Nhưng cụ thể họ có phải bộ tộc ăn thịt người huyền bí ở sông Amazon hay không thì cô không dám chắc. Chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn dõi theo.

“Mời nữ vương bước vào hồ Mặt Trời.” - Phía bên kia giọng một người đàn ông đứng tuổi vang lên cùng bộ gõ gỗ trong tay ông ta.

“Nam Phong, cậu có hiểu họ nói gì không?” - Từ đầu dây bên kia Tinh Vân nghe được câu này thì liền mừng rỡ.

Cô lập tức lên tiếng gọi: “Nam Phong, Thiên Vũ hai anh có nghe em nói gì không?”

Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ nhìn nhau, nụ cười lập tức nở rộ trên khuôn mặt tuyệt vọng của bọn họ. Ánh mắt bắt đầu lấp lánh hy vọng về tương lai tươi đẹp, có người giải cứu cho mình.

“Tinh Vân, em đang ở đâu?” - Đoàn Nam Phong sốt sắng hỏi.

Tinh Vân nhìn quanh không biết cô đang ở đâu để trả lời, cô chỉ thở dài nói: “Em ở trong một hốc đá, xung quanh là rừng cây. Em tỉnh lại đã thấy mình ở đây. Còn các anh đang ở đâu?”

“Có nghĩa là em vẫn còn tự do?” - Đoàn Nam Phong phỏng đoán.

Tinh Vân nghe xong liền nhíu mày khẩn trương hỏi: “Ý anh là...các anh đang bị bắt sao?”

Lâm Thiên Vũ thở dài ngán ngẩm kể: “Lúc anh và Nam Phong tỉnh dậy đã bị bọn điên này trói lên cái giá như chúa Giêsu. May là bọn chúng chưa đóng đinh lên tay bọn anh.”

Tinh Vân nghe xong thì hoảng hốt nói mạnh: “Các anh ở đâu, em sẽ đến cứu các anh.”

Đoàn Nam Phong liền nghiêm giọng ngăn lại: “Không được, em không được đến đây. Như vậy quá nguy hiểm. Anh không có vũ khí, lại bị trói sẽ không bảo vệ được em. Mà số người ở đây không ít. Họ như là một bộ tộc. Bọn họ nói cái gì anh cũng không hiểu.”

“Bọn họ nói tiếng Quechua.” - Tinh Vân trả lời ngay.

Lâm Thiên Vũ liền sáng mắt, anh cười rạng rỡ hồ hởi nói qua máy bộ đàm: “Tinh Vân, em hiểu sao. Em thực sự hiểu bọn họ nói gì sao?”

Tinh Vân liền chậc lưỡi điềm giọng giải thích: “Thiên Vũ, anh đừng kích động như vậy. Để bọn họ biết được sẽ rất phiền. Anh quên là em từng nói em thích khảo cổ hay sao? Tiếng Maya thất truyền em còn biết nói chi tiếng Quechua hiện vẫn còn người dùng.”

“Tốt quá rồi. Tinh Vân, em thật lợi hại!” - Lâm Thiên Vũ giống như lấy được cái phao cứu mạng, anh vui vẻ hí hửng như tự do sắp về với mình.

Đoàn Nam Phong biết Tinh Vân hiểu được tiếng Quechua thì cũng thở phào nhẹ nhõm, gấp gáp hỏi: “Tinh Vân, em nói cho bọn anh biết họ đang nói cái gì đi.”

Đầu dây bên kia, Tinh Vân điềm giọng nói: “Các anh đang tham dự lễ đăng vị của nữ vương. Có điều, em không biết họ thuộc bộ tộc nào của người da đỏ mà lại nói tiếng Quechua.”

“Lễ đăng vị sao?” - Đoàn Nam Phong ngạc nhiên hỏi lại.

Ngay sau đó, Lâm Thiên Vũ cũng ngờ vực hỏi tiếp: “Con bé trước mặt chúng ta không lẽ là nữ vương?”

Tinh Vân nghe hai người hỏi như vậy thì cũng mơ mơ hồ hồ cho nên cô liền yêu cầu: “Các anh mô tả lại cái các anh nhìn thấy cho em đi.”

Thế là Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ, mỗi người một câu miêu tả lại khung cảnh mà hai người họ đang chứng kiến cho Tinh Vân nghe.

Nơi họ đứng là một hang động rộng lớn. Bốn bề là đá xanh và thạch nhũ. Ở đây ước chừng có hơn mười ngàn người tụ tập xung quanh. Phía sát bức vách thạch động có một bục cao, nơi đó có một người đàn ông ăn mặc sặc sỡ, khoác áo lông chim, đầu đội mũ lông chim. Trên mặt vẽ mấy vệt màu. Phía dưới là đám lửa lớn đủ sức soi rõ mọi thứ trên bục. Lúc nãy họ còn múa hát và gõ trống. Còn bây giờ thì có một cô gái tóc đen ăn mặc đẹp đẽ lấp lánh bước lên bục.

“Em gái nhỏ, cô ta hình như đang đi xuống mấy bậc đá phía cạnh bức tường thạch động và... cởi quần áo ra.” - Lâm Thiên Vũ dán mắt vào hình ảnh trước mặt và thành thật kể với Tinh Vân.