Tinh Vân đớ người khẽ lẩm bẩm: “Đây là... là một vương quốc sao?”
Bên trong hang động không hề là một nơi tối tăm như cô tưởng mà chính là một nơi có cây cối, vườn tược, sông ngòi, nhà cửa, đường xá... Thì ra cửa hang động và hang động này chỉ là một bức vách kín đáo. Bên trong mới là nơi người Inca xây dựng cuộc sống và vương quốc của mình.
Tinh Vân nhìn quanh thấy không có ai ở bên ngoài. Có lẽ dân chúng đều đã ngủ rồi. Cô lần theo dấu hiệu trên vòng tay đi tiếp một quãng xuống phía dưới cầu thang và băng qua hai cánh rừng rồi lại leo lên hơn trăm bậc đá cao ngất. Cuối cùng sau một chặng đường dài gian truân thì cô cũng đến được nơi có tín hiệu của một trong hai người họ. Điều càng khiến Tinh Vân ngạc nhiên hơn đó là trước mặt nơi cô đang đứng là một kim tự tháp cao ngất đẹp đẽ được bao phủ toàn bộ là vàng khối sáng óng. Tinh Vân đoán đây là nơi ở của nữ vương. Chỉ đáng tiếc cô không thể vào, bởi xung quanh nơi này có rất nhiều lính gác.
Tinh Vân trốn vào một góc kín đáo. Lần nữa thử bấm tín hiệu trên tay để liên lạc với hai người họ. Cuối cùng cô cũng bắt được tín hiệu bên kia. Đầu dây bên kia khá ồn ào giống như có rất nhiều người đang nói chuyện. Tinh Vân nghe rất ù tai, không thể hiểu được họ đang nói gì nhưng cô nghe thấy tiếng của bọn họ đi lại một cách khẩn trương và dồn dập.
Sau một lúc kiên nhẫn chờ đợi thì Tinh Vân cũng nghe được giọng của Lâm Thiên Vũ. Hình như anh đang kêu gào: “Thả tao ra. Bọn khốn này. Tụi mày có hiểu tao nói gì không hả?”
“Á!” - Lâm Thiên Vũ kêu lên một tiếng rồi ngất đi. Tinh Vân nghe thấy vậy rất lo lắng cho Lâm Thiên Vũ nhưng không biết phải làm sao giải cứu cho anh. Cô liền hít thở lấy lại bình tĩnh, kiên nhẫn lắng nghe động tĩnh bên kia.
Tiếng đầu dây bên kia truyền vào tai Tinh Vân là tiếng nói của rất nhiều người. Giọng của bọn họ như là đang sốt sắng và khẩn trương lắm.
“Mau! Mau kéo hắn vào trong.”. Truyện Nữ Phụ
“Còn nữa, thắp đèn màu vàng lưu ly.”
“À, mau sắp xếp chỗ cho các vị trưởng lão.”
...
Một loạt các câu nói mà Tinh Vân nghe xong vắt óc suy nghĩ cũng vẫn chỉ là mơ hồ vì cô không sao mường tượng được hoàn cảnh thực tế nơi Lâm Thiên Vũ bị bắt.
Càng lúc Tinh Vân càng rối, cô không biết nên ứng phó với hoàn cảnh này như thế nào cho nên cô chỉ còn cách trông chờ vào Lâm Thiên Vũ. Cô khẽ giọng gọi anh: “Thiên Vũ, Thiên Vũ... anh sao rồi? Mau trả lời em.”
Hoàn cảnh của Lâm Thiên Vũ cũng không khá khẩm hơn là bao. Hai tay anh lúc này đã bị đeo hai quả cầu bằng kim loại nặng đến ba mươi ký mỗi bên khiến anh không sao nhấc nổi tay mình. Khi đèn được thắp lên, anh mới thấy hai quả cầu này được làm bằng vàng khối nguyên chất sáng chói cả góc phòng.
Lâm Thiên Vũ bị cả đám binh lính áp giải đưa đến trước một cánh cửa làm bằng vàng chạm khắc họa tiết cầu kỳ. Khi cánh cửa mở ra, bên trong hiện lên là một căn phòng phụ nữ đẹp đẽ sang trọng. Anh bị giải vào trong, đi qua rất nhiều người già có mũi két rất to. Họ có nước da màu bánh mật và mái tóc đen đặc trưng kiểu Nam Mĩ. Lâm Thiên Vũ vốn là người mạnh mẽ. Anh không phải dạng hiền lành. Trước nay anh xông pha bao nhiêu trận chiến, chưa có nguy hiểm nào mà không dám xông lên nhưng trước khung cảnh này, hoàn cảnh này thì anh tự nhiên thấy khó thở.
Sau khi bọn chúng đẩy anh vào một căn buồng nhỏ bên nằm giữa căn phòng thì ngay lập tức một bọn người khác xuất hiện đeo vào chân anh hai quả cầu tương tự như hai quả cầu ở tay anh và cũng có khối lượng y như vậy. Lâm Thiên Vũ há hốc mồm vì hiện tại anh không thể cử động được tay chân của mình. Toàn thân anh cứng ngắt không thể nhúc nhích. Nhìn qua dáng ngồi rất giống một pho tượng.
Người đàn ông mặc áo lông chim bắt đầu đọc một bài tự dài. Tinh Vân nghe qua chữ hiểu, chữ không. Nhưng cô biết người đàn ông này là thầy mo. Người này có chức phận và địa vị rất cao trong bộ máy chính quyền Inca xưa. Nhưng những thứ ông ta đọc thì giống như là ngôn ngữ Inca thời cổ đại. Người đàn ông này biết được ngôn ngữ Inca cổ đúng là hiếm có vì theo Tinh Vân được biết thì nó đã có từ rất lâu và đến ngày nay hầu như không ai biết để dùng nữa.
Sau đó, cô lại nghe một người khác cất giọng nói. Qua chất giọng thì cô biết người này rất già. Hình như là bà của nữ vương.
Tinh Vân lắng tay nghe và cố hiểu cái bà ấy nói: “Theo tập tục của chúng ta, cứ trai hai mươi tuổi thì sẽ cưới vợ. Gái từ mười hai tuổi đến mười sáu tuổi nếu như chưa lấy chồng thì chính là người thủy thần chọn. Cô gái đó sẽ xuống giếng sống cùng ngài, hầu hạ cho ngài.”