Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 123-1: Hoan hợp chính là hòa hợp hân hoan (1)




Lâm Thiên Vũ nghe xong lời của thầy mo thì liền há hốc mồm. Anh không phải là lần đầu tiên gần gũi phụ nữ, chuyện này không phải là việc quá khó với anh nhưng mà trong hoàn cảnh cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, cứ ngơ ngơ như vậy mà động phòng sao?

Chưa kể anh cũng chưa từng thấy qua mặt mũi cô gái này. Cô ta lại chẳng giống người phụ nữ nào anh đã gặp. Còn chưa kể ngoài kia có cả đống người đang làm trò gì không biết. Nghĩ đến đây anh thấy lạnh sống lưng. Không biết là chuyện gì sẽ xảy đến với mình nữa. Làm chuyện đó vào lúc này, anh thật không ham.

Đúng lúc Lâm Thiên Vũ đang suy nghĩ mông lung thì Tinh Vân lên tiếng, áy ngại hỏi: “Lâm Thiên Vũ, anh cứ như vậy mà kết hôn sao?”

Lâm Thiên Vũ nghe xong còn tăng thêm vài phần bất mãn nữa. Anh thở dài muốn nói gì đó nhưng không dám nói vì sợ bị phát hiện, lời muốn nói chỉ có thể nuốt vào lòng.

Từ phía ngoài, thầy mo tiến lại buồng hoa, rồi mở cửa buồng ra. Bên ngoài các vị trưởng lão đều đã quỳ xuống đất. Trên mặt họ hiện lên nét hân hoan, miệng không ngừng cầu phúc cho đôi trẻ.

“Thiên Vũ, họ đang cầu phúc cho anh và nữ vương sống bên nhau mặn nồng trọn đời.” - Tinh Vân nói ra câu này cũng thấy có phần kỳ lạ. Cuộc hôn nhân kỳ quái như vậy cô còn khó thhấy bản thân khó chấp nhận để thích ứng sự thật này nói chi là “cánh chim trời” như Lâm Thiên Vũ

Lâm Thiên Vũ nghe thấy tất cả những lời của Tinh Vân nhưng anh không dám trả lời hay có bất kỳ biểu hiện gì khác lạ bởi vì thầy mo đang đứng trước mặt anh. Ông ta cầm bộ gõ bằng gỗ hình Mặt Trời cách điệu giơ cao rồi huơ huơ trước mặt Lâm Thiên Vũ và nữ vương. Miệng không ngừng đọc chú cầu nguyện rất thành tâm. Sau đó, ông ta cầm lấy áo khoác trên khay vàng từ nữ hầu bên cạnh đưa đến. Chiếc áo khoác dệt bằng chỉ vàng đồng bộ với nữ vương, khoác lên bộ ngực trần của Lâm Thiên Vũ. Sau đó ông ta còn cẩn thận giúp anh đai nịt rồi tiếp tục cầm lấy vương miện bằng vàng có đính lông chim ngũ sắc đặt lên đầu Lâm Thiên Vũ và quỳ xuống dâng quyền trượng hình thần Mặt Trời lên cho anh.

“Nam Vương, từ giờ ngài là vua của dân chúng Inca. Chúng thần đời đời tôn kính người.” - Giọng thầy mo trịnh trọng nói ra bao nhiêu từ thì Tinh Vân cũng dịch xong bấy nhiêu cho Lâm Thiên Vũ. Anh nghe xong như muốn té xỉu tại chỗ. Người đàn ông thích tự do bay nhảy như anh tự nhiên vô cớ bị gán trách nhiệm gánh lấy vương triều đã bị diệt vong trong truyền thuyết làm sao anh có thể chấp nhận nổi sự thật này. Điều này với Lâm Thiên Vũ mà nói không khác gì đại họa.

Nhưng mà, ở vào tình cảnh này, anh có thể trốn sao. Cho nên, anh quyết định lùi một bước, tìm cách trốn khỏi đây rồi tính tiếp.

Lâm Thiên Vũ nghĩ xong liền đưa tay ra đón lấy quyền trượng. Các vị trưởng lão thấy Lâm Thiên Vũ đồng ý nhận quyền trượng thì vui mừng vô cùng. Họ tung hô, bái lạy anh như một vị thần gánh vác trọng trách của đất nước họ.

Thầy mo cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy hoa tươi gắn lên tóc anh và nữ vương, sau lại cầm vòng hoa đeo vào cổ hai người. Ông mở cửa cho con rắn lớn bò ra. Con rắn trắng với những hoa văn đen nhìn vô cùng đặc biệt đang hướng về phía thầy mo thổi kèn ống trúc.Thầy mo cho con rắn leo lên cổ, yêu thương vuốt ve nó rồi bắt đầu nghi thức hôn phối cho nữ vương và nam vương.

Ông cầm tay hai người đặt vào lòng bàn tay mình bóp nhẹ rồi nói: “Trước mặt Thần Rắn tối cao, hai người con của thần Mặt Trời từ nay là của nhau. Họ sẽ được bên nhau, được chúc phúc đến trọn kiếp. Hãy yêu thương và tôn trọng nhau như con dân Inca tôn trọng thần Mặt Trời và thờ phụng thần rắn.”

Tinh Vân dịch xong những lời này cũng cảm thấy tâm tình của mình vô cùng phức tạp. Những người này đem nữ vương cao quý của họ trao cho Lâm Thiên Vũ. Liệu nếu có ngày họ biết Lâm Thiên Vũ bỏ trốn thì sẽ thế nào? Còn nữ vương nữa, cô ấy sẽ ra sao? Tinh Vân thở dài khi nghĩ về tương lai của chuyện này. Hai con người ở hai thế giới thì sao có thể bền lâu?

Mặc dù không được tận mắt chứng kiến khung cảnh tổ chức nghi lễ của Lâm Thiên Vũ và nữ vương nhưng qua những lời của thầy mo thì Tinh Vân cũng mường tượng ra được không khí trang trọng và uy nghiêm này. Giữa bầu không khí đó, cô không thể không vui nhưng trong lòng cũng có trăm mối ngổn ngang.

Thầy mo vừa dứt lời tuyên bố thì ông liền cho Thần Rắn uyển chuyển bò ngang người của cô dâu chú rể rồi vòng lại thành vòng tròn. Biểu trưng của sự gắn kết vĩnh cửu của hai con người trong tín ngưỡng và nghi thức của người Inca.