Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 127-3: Giải cứu Nam Phong (3)




Tinh Vân nghe xong sửng sốt lắc đầu, lắc tay phủ nhận: “Không phải, anh ta không phải chồng tôi.”

Sau đó cô lại nhìn Inti nhíu mày phân bua: “Cậu nói linh tinh cái gì vậy? Đây không phải chồng tôi.”

Inti nhìn cô bằng vẻ kinh ngạc hỏi lại: “Không phải cô nói muốn vào cung điện để tìm chồng sao?”

Tinh Vân chậc lưỡi giải thích: “Chồng tôi bị bọn họ giam ở hầm ngục, không phải ở đây. Còn người này là bạn thân của chồng tôi.”

Nữ vương nghe qua thì liền hiểu vấn đề. Cô nhã nhặn tiến lại gần Tinh Vân, lịch sự chào hỏi: “Xin lỗi chị, em là Inkasisa, em đã cho người đưa chồng chị đến phòng khách của cung điện. Chỉ là anh ta vì đánh nhau với quân lính mà bị thương cho nên em chưa dám nói chuyện này với Vũ.”

Vừa nói xong cô lại áy ngại nhìn qua Lâm Thiên Vũ rồi lại khiêm tốn cúi đầu. Nhìn thấy nữ vương vừa lịch sự, vừa lễ độ lại có phần áy náy vì đã khiến Nam Phong bị thương cho nên Tinh Vân cũng nhẹ nhàng hỏi lại cô: “Bây giờ tôi có thể đến thăm anh ấy không?”

Nữ vương nghe xong liền gật đầu rồi đi ra phòng ngoài kéo chuông ba tiếng. Một thị vệ dẫn nhiều quân lính đi vào. Nàng phân phó thị vệ đưa Tinh Vân đến phòng khách thăm Đoàn Nam Phong. Lâm Thiên Vũ cũng muốn đến đó xem xét tình hình của bạn mình cho nên tất cả cùng rời khỏi phòng của nữ vương.

Đoàn Nam Phong bị thương không nhẹ. Lúc quân lính đưa anh ta ra khỏi nhà giam, anh ta đã đánh trả quân lính để tìm cơ hội thoát khỏi cung điện để đi ra ngoài tìm Tinh Vân. Vì để tránh phạm nhân bỏ trốn, quân lính đã tiến đến vây lấy và ra tay giữ chặt anh. Hai bên hiểu lầm nhau cho nên cùng thiệt hại. Khi nữ vương biết chuyện đã vô cùng lo sợ Lâm Thiên Vũ giận mình cho nên tìm một nơi chữa thương cho Đoàn Nam Phong trước rồi mới định lựa lời nói sau.

Cũng vì lần bị thương này của Đoàn Nam Phong mà bọn họ nấn ná ở cung điện hơn một tuần. Tin báo về từ Trần Khải Nam qua hệ thống tín hiệu là họ đã giải cứu được Michael và những người khác nhưng vì sợ đụng độ với quân lính biên phòng của Peru cho nên bọn họ phải nhanh chóng mang xe rời khỏi khu vực biên giới của hai nước này.

Chuyến trăng mật của Tinh Vân và Đoàn Nam Phong cũng đã đi hơn hai tuần, hai bên gia đình không nhận được tin tức gì của họ thi lo lắng sốt ruột không yên. Cũng may có Trần Khải Nam về báo tin cho nên họ cũng yên tâm phần nào nhưng vẫn không hiểu vì sao hai người lại đi hưởng tuần trăng mật đến một tháng.

Chỉ có một điều nan giải là công việc ở tập đoàn thực sự là chất cao hơn núi, không có Đoàn Nam Phong chủ trì đại cục thì trên dưới Đoàn thị đứng ngồi không yên. Còn Hoàng Thiên thì dẫu sao cũng có ông ngoại, mẹ của Tinh Vân và Hoàng Gia Khiêm gánh vác. Chưa kể phía Lập bang liên tục cho ra nhiều vũ khí tối tân gây hấn và chiếm địa bàn của Đoàn Thị trong hắc đạo. Mặc dù Đoàn Nam Phong đã nhờ Ưng Túc làm chủ nhưng Lập Thế Khang vốn đã nuôi thù nhiều nămcho nên thật không dễ bỏ qua cho bọn họ. Một mình Ưng Túc thì không thể làm thành cán cân với Lập bang được. Bất cứ lúc nào Lập bang cũng có thể ra tay ẫm trọn địa bàn làm ăn của Đoàn Nam Phong.

Cho nên những ngày ở lại cung điện của nữ vương Inca, Đoàn Nam Phong như ngồi trên đống lửa. Khi thương thế đã đỡ hơn, anh liền bàn bạc với Lâm Thiên Vũ và Tinh Vân về việc rời đi. Ngày mà Lâm Thiên Vũ không muốn nhất, cuối cùng đã đến.

“Thiên Vũ, mình biết cậu yêu nữ vương, nhưng chúng ta không thể ở đây mãi. Cậu định thế nào?” - Đoàn Nam Phong ngồi trên ghế dựa bằng đá xanh ở hoa viên cung điện vừa uống nước hoa quả vừa hỏi Lâm Thiên Vũ.

Lâm Thiên Vũ ôm con Watya của nữ vương phân vân phỏng đoán: “Có lẽ tôi sẽ đưa cô ấy về New York.”

Tinh Vân nghe thấy vậy liền hỏi: “Anh đã hỏi ý cô ấy chưa?”

Lâm Thiên Vũ khẽ lắc đầu. Đoàn Nam Phong nhíu mày nhắc nhở: “Thiên Vũ, cậu nghĩ cho kỹ. Nước Mĩ là nơi có pháp trị, nữ vương còn quá trẻ, họ sẽ không cho cậu kết hôn với cô ấy.”

Lâm Thiên Vũ chán chường nói ra những suy tính trong lòng anh: “Tôi biết, tôi biết. Tôi sẽ chờ cô ấy lớn lên. Tôi sẽ không để cô ấy mang thai trước tuổi quy định. Tôi sẽ nói Vương Minh Kỳ làm giấy tờ tùy thân cho cô ấy.”

Tinh Vân nghe qua liền gật đầu tán đồng: “Ý kiến nghe rất hay. Anh có thể nghĩ chu toàn như vậy thì chứng tỏ anh rất yêu cô ấy và nghiêm túc nữa.”

Đoàn Nam Phong nhíu mày phân tích tình hình: “Vậy còn gia đình cậu? Đừng quên ba mẹ cậu kỳ vọng cậu lấy thiên kim tiểu thư. Nữ vương tuy xuất thân cao quý nhưng bí mật vương quốc này chúng ta tuyệt đối không thể nói ra. Chưa kể, chúng ta cũng không chắc họ có vì bí mật này mà mãi mãi giữ chúng ta ở đây hay không chứ đừng nói cho cậu mang nữ vương của họ đi.”