Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 129-3: Không bao giờ nói tạm biệt (3)




Sau khi khám xong, cô quay sang Lâm Thiên Vũ, thở dài một cái rồi nói: “Tôi sẽ hồi sức tim phổi cho cô ấy nhưng có cứu được hay không thì còn tùy vào số phận. Anh nên chuẩn bị tâm lý.”

Lời bác sĩ cứ nhẹ như vậy nhưng không khác nào dao nhọn xoáy vào tim Lâm Thiên Vũ. Anh đưa mắt nhìn lên, cố nén nước mắt trào ra, hai nắm tay nắm chặt lại, cắn môi chờ đợi. Từng giây này trong đời anh trôi qua dài hơn thế kỷ. Bảo Vy ngồi phía kia, bắt đầu xuyên kim vào người nữ vương.

Tiếng máy phát điện, tiếng máy đo tim, máy hô hấp, tiếng những con tim đang hồi hộp dõi theo, âm thanh có lớn, có nhỏ xen lẫn vào nhau tạo ra bầu không khí căng thẳng ngột ngạt bức người.

Bảo Vy khép cửa buồng lại, cởi áo của nữ vương ra, sau đó bắt đầu thao tác cấp cứu hồi sức cho nàng. Tinh Vân cũng bước vào buồng ngủ giúp đỡ cho Bảo Vy. Lâm Thiên Vũ nhìn theo cánh cửa buồng khép lại, trong lòng tự nhiên nhói đau. Thời khắc này, anh chỉ có thể đợi, chờ đợi Thượng Đế tạo ra kỳ tích.

Lúc cánh cửa phòng mở ra, không khí cả phòng như cô đặc lại. Lâm Thiên Vũ nhìn Bảo Vy, ánh mắt anh mang theo sự kỳ vọng xen lẫn lo lắng, bồi hồi và có cả hồi hộp. Từng khắc trôi qua như rút dần sự nhẫn nại của anh. Cảm giác chờ đợi trong lo lắng như vậy thật bức bối, giống như có bàn tay đang siết chặt cổ anh, đem tim anh lăng trì tùng xẻo.

Lâm Thiên Vũ nghe tiếng lục đục bên trong phòng, không chịu nổi muốn tiến vào nhưng ngay cả chân, anh cũng không nhấc nổi. Chỉ có thể như vậy từng phút chờ đợi bác sĩ bước ra. Cũng đến lúc cánh cửa buồng lay động, Bảo Vy đẩy cửa bước ra. Cô cởi bỏ áo bảo hộ chuyên dụng, tiến về phía Lâm Thiên Vũ. Nhìn gương mặt điềm nhiên như mặt hồ tĩnh lặng của Bảo Vy, không ai đoán ra cô đang giữ kết quả gì khiến Lâm Thiên Vũ càng sốt ruột hơn. Anh muốn chạy nhanh đến hỏi thì Ưng Túc bước lên vỗ vai Lâm Thiên Vũ, cười nói: “Qua rồi! Thực sự đã qua rồi.”

Lâm Thiên Vũ “bán tín bán nghi” quay sang nhìn Ưng Túc. Ánh mắt anh lóe lên tia sáng. Lời vừa rồi của Ưng Túc khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Mặt liền chuyển sắc, môi mỏng nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Anh vô thức lấy tay sờ mũi, quay trái rồi quay phải như người vừa bắt được kỳ tích.

Tinh Vân nhìn cái dáng điệu ngỡ ngàng của Lâm Thiên Vũ thì phì cười. Trong mắt cô, Lâm Thiên Vũ luôn là người hi hi ha ha. Cô nhớ như in cái ngày đầu gặp anh. Lúc đó, Lâm Thiên Vũ ngạo mạn có thừa. Nếu anh thấy ai vì tình yêu mà khóc thì chắc chắn anh sẽ cười rất lớn, rất sảng khoái. Chắc chắn anh không bao giờ ngờ có lúc anh sẽ như thế này, khóc, cười, buồn, vui lẫn lộn. Đối với Lâm Thiên Vũ mà nói, dù có đối mặt với sinh tử, anh cũng chưa từng có dáng vẻ lo âu hay lúng túng đến chân tay thừa thải như vậy nhưng chỉ cần là việc liên quan đến nữ vương thì anh lập tức “biến hình”.

Lâm Thiên Vũ không chờ được, anh nhanh chân rảo bước vào buồng, nữ vương nằm đó an nhiên mà ngủ. Gương mặt xinh đẹp đã dần có lại chút khí sắc. Mái tóc dài đen óng lòa xoà trên chiếc gối thêu hoa. Phía đầu giường, chai nước biển vẫn từng giọt đều đều được truyền vào người nàng. Lâm Thiên Vũ bước đến ngồi xuống bên cạnh nàng. Anh nhẹ nâng bàn tay nhỏ của nàng áp lên mặt rồi lên môi mình. Anh tham luyến, anh thỏa mãn tận hưởng cảm giác hạnh phúc này. Nữ vương bé nhỏ của anh, nàng đã không biết rằng nàng quan trọng như thế nào trong lòng anh cho nên mới chọn cách bắt anh rời xa nàng.

Lâm Thiên Vũ cúi người xuống thấp khẽ hôn vào đôi má của nàng. Anh cọ nhẹ má mình vào má nàng, dây dây một lúc rồi ngẩng mặt lên mỉm cười nhìn nàng:

“Sisa! Anh đã nghĩ kỹ rồi. Anh sẽ không rời khỏi em nữa. Em muốn ở đâu, anh sẽ ở đó. Em muốn gánh vác trách nhiệm với dân tộc em, anh sẽ cùng em gánh vác. Em muốn anh làm nam vương, anh sẽ làm nam vương. Em muốn làm gì, anh sẽ làm cùng em. Cực khổ thế nào anh cũng nguyện đi cùng em.”

“Sisa! Anh yêu em. Chúng ta sẽ không bao giờ nói tạm biệt nhau nữa, có được không?”

- ---

Một trong những chương yêu thích nhất và ý nghĩa nhất của Hạc Giấy trong bộ truyện này đây. Hy vọng không lấy quá nhiều nước mắt của các bạn nhưng thực sự tình cảm của Lâm Thiên Vũ va nữ vương đã khiến mình nhói lòng từng cơn quặn thắt. Tình yêu không cần lời nói, định mệnh tự có sự sắp xếp an bày của chính nó. Có rất nhiều thông điệp đẹp đẽ xoay quanh tình yêu bất đồng ngôn ngữ của hai người mà Hạc muốn gửi đến các bạn cùng với cả một vương triều Inca vàng son trong lịch sử nữa. Mong rằng các bạn sẽ có những giây phút thoải mái khi đọc truyện nha.

Đừng quên ấn like, vote và cho Hạc biết cảm xúc của các bạn nhé. Trong khi chờ đợi ra chương mới mời các bạn đọc bộ truyện:

- Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta La Vợ Chồng Hả? [Đã Hoàn]

- Gặp Em, Yêu Em, Ở Mãi Bên Em [Mới nhất]

Cám ơn các bạn rất nhiều. Hẹn gặp các bạn tại Facebook của Hạc Giấy nhé!