Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 138-2: Cậu hai nhà họ Lâm (2)




Amy không cố đi giải mã về ông chủ nữa mà lại quay sang nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh mình, băn khoăn tự hỏi: “Thực ra hắn tên là gì vậy?”

Gương mặt Amy bị những câu hỏi búa tạ đè đến bẹp đầu. Cô sinh ra đâu phải để suy nghĩ nhiều như vậy?

Cuối cùng thì người đàn ông chia nửa cái giường với cô cũng tỉnh. Câu đầu tiên mà cô hỏi hắn là: “Anh tên gì?”

Câu hỏi thẳng thắn khiến người đàn ông trẻ giật mình cười cười đáp: “Chào buổi sáng Amy. Em chưa chào tôi đã vội thắc mắc rồi sao?”

Amy nhướng mày bắt bẻ: “Ít ra tôi cũng phải biết mình đang chào hỏi ai.”

Người đàn ông trẻ nhếch môi cười đểu, hỏi lại: “Không biết đang chào hỏi ai lại dám ngủ cùng người ta. Em đúng là sát thủ liều lĩnh nhất tôi từng gặp.”

Nói đến đây, người đàn ông lại ngừng một lúc rồi nhếch môi trêu chọc: “Phải nói là cô gái liều lĩnh nhất mà tôi từng gặp.”

Amy nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn thì liền lườm lườm rồi nói lẫy: “Không phải vì đêm qua anh bị ngâm nước đến ngất đi thì tôi sẽ không vì sợ anh nửa đêm gặp chuyện mà ở lại đây. Giờ thì tốt rồi, tỉnh dậy khỏe mạnh còn chế giễu ân nhân. Coi như tôi cứu nhầm người.”

Amy vừa nói vừa khoác áo định bước ra. Lúc này người đàn ông liền nhanh như sóc nhảy xuống giường chặn cô lại: “Amy, đừng đi.”

Amy nghiêm mặt nhìn hắn hỏi: “Anh muốn sao đây?”

Người đàn ông cười cười tiến lại gần Amy, nhẹ giọng nói: “Muốn giống đêm qua, lúc ở trên biển,... được hôn em.”

Amy nghe xong ngắn gọn đáp: “Mơ đi!”

Người đàn ông cười cười lanh miệng nói: “Tôi cũng cứ ngỡ đêm qua là mơ. Thức dậy thấy em ở bên cạnh thì tôi biết không phải.”

Amy không thèm quan tâm thái độ nửa đùa nửa thật của hắn, đưa tay gạt hắn qua một bên định bước ra ngoài nhưng người đàn ông đã nhanh tay kéo cô lại. Không biết là vô tình hay hữu ý mà khiến cô quá đà mắt đối mắt với hắn và môi đã lần nữa chạm môi.

Đôi tay người đàn ông cường thế và mạnh mẽ kiên quyết đặt lên vòng eo nhỏ nhắn kia, ấn nhẹ cô vào người anh. Amy tuy bất ngờ trước một loạt hành động bạo gan của người đàn ông nhưng vẫn kín đáo nhếch môi cười. Có lẽ như hôn là một loại hành động đứng bên ngoài nhìn thấy bẩn, người trong cuộc lại thấy thích. À... không... hình như là nghiện.

Đúng, chính là nghiện. Amy nghiện cảm giác này. Cô không biết thì ra giữa nam và nữ còn có thể thân mật đến như vậy. Đây có phải là cách người ta nói yêu mình hay không? Amy không rõ ràng cảm giác của mình nhưng cô biết cảm giác này thích hơn cảm giác từ phía xa ngắm nhìn một người đàn ông. Nhìn được, không với tới được. Với tới được không chạm vào được. Chạm vào được không ở cạnh nhau được.

“Chủ nhân, có lẽ Amy không yêu người như Amy nghĩ.” - Amy nhắm mắt, để mặc tình cho người đàn ông xa lạ này dẫn dắt cảm xúc của mình mà không biết cửa phòng cabin đã hé từ lúc nào.

Người đàn ông đứng bên ngoài kia không biết đang nghĩ gì` mà chỉ thấy anh khẽ nhắm mắt như không muốn nhìn thấy cảnh tượng này. Bàn tay anh nắm chặt rồ`i rảo bước thật nhanh đi lên trên boong tàu.

Người quản gia già đi theo sau anh, cung kính kể lại sự việc: “Thưa cậu, tối qua khi tôi sắp xếp cho cô Amy ở phòng riêng thì cô ấy nói sợ cậu ấy nửa đêm bị sốt cho nên cô ấy muốn ở cùng để tiện chăm sóc. Mặc dù bác sĩ đã kiểm tra và truyên dịch cho cậu ấy nhưng cô Amy vẫn không an tâm. Tôi đã khhuyên hết lời là sẽ sắp xếp người chăm sóc cậu ấy nhưng...”

“Đủ rồi!” - Lập Thế Khang quát lớn cắt ngang lời của người quản gia đang nói. Ánh mắt anh không giấu nỗi sự chua chát. Anh có nằm mơ cũng không ngờ Amy khi không lại đi cùng cái tên đàn ông đó. Anh trăm tính ngàn tính cuối cùng không tính qua nỗi trái tim của Amy.

“Cô ấy rõ ràng là của anh. Từ nhỏ cô ấy đã hứa làm bạn với anh. Khi lớn cũng hứa sẽ bảo vệ anh. Vậy mà quay lưng một cái lại đi chăm sóc người đàn ông khác. Đây là đạo lý gì?” - Ánh mắt hẹp dài của Lập Thế Khang sắc như một cây đao nhỏ quét qua cảnh biển trời buổi sáng đẹp như mơ trong khu vực quần đảo Cook nổi tiếng.

Ánh nắng ban mai rọi xuống sàn thuyền rồi hắt vào gương mặt giá lạnh của anh. Cảnh trời nước bao la mơ màng một màu xanh lấp lánh của buổi sớm mai không sao khiến cho lòng anh sáng sủa thêm một chút nào. Nắm tay bấu chặt vào lan can trên tàu, hét lớn một tiếng rúng động cả cảnh vật yên bình xung quanh.

Người quản gia già có gương mặt hằn lên những nếp nhăn của thời gian, chứng kiến bao chuyện vui buồn của nhà họ Lập cũng như của cuộc đời cũng không sao ngăn được bi thương trong lòng. Ông tiếc cho cậu chủ của mình, vì gánh nặng gia tộc mà bỏ rơi tình cảm. Càng tiếc cho Amy không sao hiểu được lòng cậu chủ.

- --

Hi các bạn, Hạc Giấy cám ơn vì các bạn đã theo dõi bộ truyện này của mình, nếu không nói ngoa thì có nhiều bạn rất là thích. Có lẽ đến giờ phút này thì mình là tác giả Việt Nam viết truyện dài nhất và không viết nhảm. Dự định bộ này sẽ là 1000 chương. Hạc viết không nhiều nhưng bộ nào cũng không hề khiến bản thân mình thất vọng. Cho nên mong các bạn đừng làm mình thất vọng bằng những câu hỏi: "sắp hết chưa?", "chừng nào hết?", "khi nào qua đoạn xyz.."

Bộ này mình viết hơn một năm rồi, lúc đầu viết cũng là vì bị những kiểu không kiên nhẫn này của các bạn hỏi rồi hối chương mà viết vội vội. Về sau mình phải bỏ ra nửa năm để sửa lại, thêm bớt nhiều thứ. Một số bạn nói lâu quá quên nên đọc lại. Một số khác lại làm người khác mất cảm giác bằng câu: "đọc lại tụt cảm xúc."...

Ok, miệng là của các bạn. Các bạn muốn chửi mình cũng được, chê bai hay không đọc truyện của mình cũng được. Làm ơn đi chỗ khác nói và tốt nhất là nói lén đừng để mình đọc được. Nếu không truyện sẽ không bao giơ xong đâu.

Ngày trước khi mình mới viết truyện, đăng chương nào cũng có 1 em vô ném đá bằng mấy câu: "Em ghét thằng này, em ghét con kia. Không thể chấp nhận được loại đàn ông như vậy?"

"Ủa? ai mượn em chấp nhận. Chị bắt em ăn đời ở kiếp với nó hả?" - Vâng, Hạc bực đến nỗi phải nói vậy đó. Mình biết đọc truyện có cảm xúc là tốt nhưng cảm xúc phải liền mạch. GÌ mà truyện người ta chưa viết xong nhào vô cảm xúc.

Đợt mình ngưng bộ truyện này lâu nhất trên Noveltoon là lúc đăng đoạn của ông ngoại Tinh Vân và bà Nhã Miên. Cả đám người nhào vô ném đá mình vì sao ông ngoại TV ngoại tình, rồi vì sao lại cho họ ở cạnh nhau khi tuổi về già?

Ủa? khi về già thì ngay cả quyền được yêu cũng mất hả? Là các bạn chưa gặp ai khi về già tìm bạn đời hay bạn mặc nhiên cho rằng người ta phải sống như bạn nghĩ mới là đúng? Khi già rồi thì sẽ không còn cố chấp hay không còn tính toán hả? TRong khi mình dành ra đến mấy chương để viết về ông ngoại Tinh Vân khi còn trẻ để các bạn hiểu rõ lý do vì sao khi về già ông vẫn "muốn gì làm đó". Vì ông là nhân vật như thế nào? có phải ông lão an phận như hàng ngàn hàng triệu người khác hay không?

Xã hội mà ai cũng yêu nhau trọn đời thì còn là xã hội hả? Mình chỉ kể chuyện thôi, đâu có nói họ làm đúng mà các bạn nhào vô mỉa mai mình bằng cái giọng: "Chà, tác giả miêu tả ai cũng đẹp hết thì mấy ông toàn bỏ vợ."

Vâng, xin trả lời với bạn là người ta bỏ nhau có tỉ tỉ lý do. Đường đời mình đi qua không ít hơn bạn đâu.

Nói chung các bạn đọc hiểu được đến đâu là` tùy vào mức độ tiếp cận văn bản của các bạn. Mình không rảnh để viết một câu giải thích một câu. Càng nói càng bực như thế này đâu.

Có đợt còn có người vô duyên hơn nữa, nhào vô hỏi mình: "Sao bạn không viết truyện giống như TQ. Mình thích đọc về Nam Phong và Tinh Vân, không quan tâm những người khác"... bla...bla...sau đó chửi cho mình xám mặt luôn. Kiểu như là bạn ấy chờ đợi từng chương, là độc giả trung thành mà mình không viết cái bạn đó muốn nên bạn đó thất vọng, dọa bỏ truyện....

Ôi, đau cái đầu!

Xin lỗi các bạn vì mình hơi lôi thôi dài dòng nhưng thực sự là mình mệt cho cái sự vô duyên của các bạn. Tóm lại một câu. Mình không có lấy dao kề cổ bắt các bạn đọc truyện của mình. Giá mà các bạn biết những tác giả lập nhóm thu phí họ chỉ viết có vài chục chương lấy mỗi người 100k thì các bạn sẽ thấy sự đồ sộ dày công của mình là như thế nào khi viết ra bộ này.

Các bạn bình luận vài câu mỉa mai sướng miệng các bạn rồi mà không nghĩ phía sau đó là bao nhiêu khó chịu của tác giả. Mỗi lượt đọc của các bạn, tác giả chỉ lấy được 1đ mà thôi. Dù các bạn có cày 100 lần chương đó thì cũng chỉ tính là 1 thiết bị. Trừ khi các bạn có 100 cái điện thoại.

Cho nên, làm ơn đừng dập tắt đam mê của mình bằng những câu mỉa mai: "Mới 7 ngày đã yêu. Phép màu."

Lúc mình bình thường không sao, lướt qua những lời xàm ngôn của các bạn nhưng dạo này mình bị người khác "đè đầu cưỡi cổ" hơi nhiều, thất vọng về công sức bỏ ra cũng rất nhiều nên mình không có được bình tĩnh đâu nha.

Ai yêu thích mình đến tìm mình, mình cám ơn, ai không thích làm ơn lượn dùm. Chứ nói thiệt là mình nhức đầu quá. Cả triệu lượt view đọc trọn bộ xong không một câu cảm ơn tác giả. Còn chưa ra kịp thì lên mặt dạy đời... Nhiều bạn đến tìm mình còn nói sai tên truyện, nhầm qua bộ khác. Ủa vậy các bạn đến tìm mình chi vậy?

Mắc mệt với cái văn hóa lùn này quá! Trốn thôi!