Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 139-2: Mangaia (2)




Amy không có đáp án. Cô không sợ chết nhưng cô cũng không muốn sống tiếp tục như vậy nữa. Cô không thể ở bên cạnh bảo vệ Lập Thế Khang như trước đây được. Cô còn có Lâm Cát Vũ, cô muốn ở cạnh hắn. Dù hắn ngu si nghèo khổ hay không bảo vệ được cô thì cô cũng muốn ở cạnh hắn.

Lập Thế Khang nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của Amy đang đăm chiêu nghĩ ngợi thì anh liền nói thêm: “Lâm Cát Vũ và cô không có kết quả đâu. Từ nhỏ hắn đã được ba mẹ hứa hôn cho con gái của tập đoàn Đoàn Thị - Đoàn Nam Phương. Tuy nói Lâm Cát Vũ không phụ thuộc gia đình, không tiêu tiền của gia đình bừa bãi như anh hắn nhưng xét cho cùng hắn cũng là một thiếu gia có gốc gác. Bọn họ sẽ không vì cô mà đặt xuống lợi ích của gia tộc đâu. Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ hai người này mấy năm qua làm ăn khắng khít như thế nào chắc cô cũng biết rồi đó. Cả phụ nữ bọn họ còn chia nhau thì không lý nào để cô nhảy vào phá hoại mối quan hệ thông gia của bọn họ. Amy, hãy nghĩ cho kỹ.”

Amy có cảm giác bản thân mình đang lặn hụp giữa biển khơi muôn trùng. Cô không biết nên bơi về hướng nào để đến được bến bờ hạnh phúc. Lời của chủ nhân nói ra không sai nhưng hứa hẹn của cô và Lâm Cát Vũ cũng không phải giả.

Lập Thế Khang nhìn thấy đắn đo trong mắt Amy, thì liền cầm lấy tay cô kéo về phía hành lang trên boong tàu. Anh đưa tay chỉ về phía hòn đảo Mangaia xinh đẹp trước mắt, nhẹ giọng hồi tưởng: “Amy, lúc nhỏ em từng kể cho tôi nghe về câu chuyện của vỏ sò tím. Lúc ấy em đã nói rằng vỏ sò tím tượng trưng cho tình yêu thầm lặng và vĩnh cửu của loài trai cho ra hạt ngọc màu ánh tím. Em còn nhớ hay không?”

Amy nhẹ nhàng khéo léo rút tay ra khỏi bàn tay người đàn ông, chậm rãi gật đầu đáp: “Lúc nhỏ mẹ của tôi từng kể rằng khi hạt cát nhỏ vô tình rơi vào máu thịt của con trai, nó sẽ vì khó chịu mà tiết ra chất xà cừ bao bọc lấy hạt cát đó từ năm này qua năm khác tạo nên những viên ngọc trai óng ánh. Cũng vì vậy mà suốt nhiều năm dài, con trai sẽ sống trong sự khó chịu dày vò và đau đớn cho đến khi người ta mổ bụng của nó lấy viên ngọc ra. Lúc ấy con trai không còn đau đớn nữa và cũng không còn sống được nữa. Tình yêu cũng chính là như vậy. Đẹp đẽ nhưng đau đớn. Chỉ có khi chết đi thì mới không còn bị dày vò.”

Đây không phải là lần đầu tiên Amy kể câu chuyện này cho anh nghe nhưng lần nào câu chuyện từ miệng cô kể ra cũng khiến anh khắc cốt ghi tâm. Amy từng nói với anh rằng mỗi viên ngọc trai là một chuyện tình bi thương. Đối với những viên ngọc trai tím thì chuyện tình còn bi thương gấp nhiều lần bởi vì những con trai tím cần thời gian tạo ngọc dài gấp mấy lần những con trai thường.

“Amy, có phải cô thích những con trai tím hay không?” - Lập Thế Khang quay mặt sang nhìn Amy khẽ hỏi.

Amy mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía trời biển xa xăm kia, khẽ nói: “Phải, tôi thích những con trai tím bởi vì mẹ tôi thích nó. Bà ấy thích nó là bởi vì đó là món quà đầu tiên mà ba tôi tặng cho bà ấy. Ba tôi lúc đó đã nói rằng ông không biết lãng mạn nhưng ông biết khi yêu một ai đó thì chính là nỗi dày vò rất lớn trong lòng và ông ấy chấp nhận bị dày vò để được yêu mẹ tôi. Mẹ của tôi khi đó đã đồng ý lời tỏ tình của ông ấy cùng với món quà là viên ngọc trai màu tím quý giá.”

Dừng lại một chút, Amy cố giữ bình tĩnh rồi kể tiếp: “Sau này, khi kẻ thù đến đốt nhà của chúng tôi thì tôi đã không còn cơ hội nhìn thấy kỷ vật của ba mẹ mình nữa. Nó đã bị hủy trong đám lửa đó. Mọi thứ đã không còn lại gì cả.”

Lập Thế Khang nghe đến đây liền cầm tay Amy. Hai bàn tay của anh bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hứa hẹn: “Mấy năm nay tôi đã tìm hiểu xem nơi nào có loại trai vỏ tím. Quanh khu vực Nam Thái Bình Dương, chỉ có đảo Mangaia là có tin tức về loại trai này. Hôm nay chúng ta sẽ đi đến đó. Tôi nhất định tìm về cho em viên ngọc trai màu tím. Em có đồng ý vì nó mà tiếp tục ở cạnh bên tôi không?”

Nghe đến đây, Amy liền cảm thấy hơi hoảng. Cô không hiểu hai từ “ở cạnh” trong lời của Lập Thế Khang chính xác là gì nhưng nhìn trong mắt anh cô lại thấy có sự khẩn trương kỳ lạ. Amy không hiểu rõ ý của anh nhưng cô biết tình huống này có gì đó không ổn cho nên cô vội rút tay về, xa cách nói: “Chủ nhân, người không cần vì Amy mà tốn công tốn sức như vậy. Amy không dám nhận.”

Ánh mắt của Lập Thế Khang càng ngày càng khẩn trương hướng về gương mặt lạnh lùng của Amy, gây gắt nói: “Em nói tôi không cần vì em mà tốn công tốn sức sao? Em có biết chỉ vì có tin tức nói loại ngọc trai tím từng xuất hiện ở vùng biển này mà tôi không ngại xây dựng các khu nghĩ dưỡng ở khắp các đảo quanh đây hay không? Chỉ cần bọn họ tìm thấy con trai tím thì sẽ lập tức mang đến cho tôi nhưng hai năm nay kể từ ngày em quay về nhà họ Lập tôi chưa từng nghe thêm tin tức gì về loại ngọc trai này. Cho đến gần đây bọn họ mới gửi cho tôi được một mảnh vỡ của vỏ sò tím từ đảo Mangaia. Điều này có nghĩa là ngọc trai tím có thật. Amy, con trai có vỏ tím là có thật. Tôi sẽ mang nó về cho em. Đừng rời xa tôi, có được hay không?”

Lời vừa dứt, Lập Thế Khang liền kéo Amy vào lòng, ôm thật chặt. Hương nước hoa quen thuộc từ người anh ngan ngát tỏa ra khiến Amy biết được cô đang ở rất gần, rất gần anh. Nghĩ đến đây, ý thức liền thức tỉnh Amy. Cô vội đẩy anh ra, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Chủ nhân, xin đừng vì Amy mà phí sức nữa. Amy đã có người trong lòng.”

Lập Thế Khang nghe thấy giống như không tin vào tai mình, anh vội lắc đầu phủ nhận: “Không phải Amy. Em không thể yêu hắn được.”

Nhìn thấy Lập Thế Khang tiến lại gần mình, Amy liền lùi ra sau một bước, triệt để giữ khoảng cách với anh. Lập Thế Khang không tiến thêm bước nào nữa, anh cố giữ bình tĩnh nhưng giọng nói của anh thì có đến mấy phần run rẩy: “Amy, nói cho tôi biết, có phải em còn trách tôi chuyện đêm mưa hôm trước hay không?”

Amy liền vội lắc đầu, cúi đầu xa cách đáp: “Chủ nhân, người là ông chủ của Amy. Amy không có tư cách trách người cũng không dám trách người. Chuyện cá nhân của chủ nhân, Amy không có gì để dị nghị.”

Từng lời của Amy vừa đúng mực vừa hợp quy tắc nhưng khi lọt vào tai của anh thì nó như từng nhát dao xoáy thịt.

“Amy, trước giờ em chỉ coi tôi là ông chủ thôi sao?” - Lập Thế Khang vươn tay giữ chặt hai cánh tay của Amy.

Ánh mắt cô không dám đối diện anh mà lại nhìn ra phía xa xăm trả lời một câu lệch lạc: “Thuyền sắp cập cảng Mangaia, chúng ta xuống thôi.”

Câu nói nhẹ nhàng tạo ra một khoảng trống vô tận trong lòng người đàn ông. Lòng anh như sóng lúc vơi lúc đầy, sóng sánh đến nao lòng.