Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 143-3: Tình nhân của Lâm Thiên Vũ (3)




Trưa hôm sau, Băng Thanh biếng lười thức dậy. Cô đưa tay cầm điện thoại liếc mắt nhìn giờ. Con số mười một chấm năm mươi chín hiện lên màn hình khiến cô phát hoảng lật đật ngồi dậy. Bên cạnh cô, chỗ trống lạnh ngắt tự lúc nào. Có lẽ Lâm Thiên Vũ đã rời đi từ sớm. Băng Thanh thở dài mở điện thoại ra đọc tin nhắn. Những dòng tin của người quản lý về kế hoạch làm việc sắp tới nằm lẫn giữa tin nhắn nhiệm vụ của Lập Duy Lân và tệ hơn là có cả cậu ấm con riêng của Lập Duy Lân, Lập Thế Duy.

“Thằng con trời, khốn kiếp thật! Từ lúc nào mày cũng là chủ nhân của tao vậy?” - Băng Thanh rủa thầm rồi xóa đi dòng mệnh lệnh của cậu chủ nhỏ nhà họ Lập.

Băng Thanh bấm mở công cụ dò tìm, tìm thử tên người đàn ông mà Lập Duy Lân muốn cô gặp tối nay. Vô tình, tin tức đứng đầu tờ báo mạng đập ngay vào mắt cô với dòng chữ “Tổng giám đốc tập đoàn Đoàn Thị đương nhiệm sẽ kết hôn với thiên kim Lưu Uyển Linh của tập đoàn Viễn Phương. Hứa hẹn một đám cưới sa hoa nhất nhì Los Angeles.”

Phía dưới dòng tiêu đề là bức ảnh của đôi trai tài gái sắc và câu chuyện tình yêu rung động lòng người của người đàn ông kim cương Đoàn Nam Phong dành cho cô gái nhỏ trong tim của mình là Lưu Uyển Linh. Băng Thanh xem qua câu chuyện mà báo chí vẽ ra thì liền phì cười.

Miệng cô liền phun ra hai tiếng: “Vớ vẩn.”

Tuy miệng nói cứng như vậy nhưng trong lòng cô cũng có không ít khó chịu. Băng Thanh nhắm mắt lại, hít thở thật sâu rồi cố gắng bỏ qua chuyện này. Cô bước vào phòng tắm rửa rấy qua vết bẩn mà Lâm Thiên Vũ để lại trên người mình. Nước ấm từ vòi hoa sen liên phun vào người cô. Cô đưa tay kỳ cọ da thịt mình nhưng kỳ mãi vẫn không tìm được một chút cảm giác sạch sẽ. Không ít lần, Băng Thanh bị rơi vào cảm giác tự kinh tởm bản thân mình. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh của những lão già bụng phệ, đầu hói lại hiện ra trước mặt cô. Băng Thanh không biết bản thân họ làm đến chức vụ cao cấp gì trong xã hội nhưng khi cởi bỏ tất cả mọi thứ ra, họ chỉ là những cái xác sống ham muốn chiếm lấy cô.

Từ khi Đoàn Nam Phong xuất hiện thì cuộc sống của cô mới bắt đầu có ánh sáng. Chí ít là có cái để mong đợi. Vì vậy mà anh muốn cô làm gì, cô cũng nhất định vì anh mà cho ra. Vậy mà anh nỡ nào nói đi cưới vợ là đi cưới vợ. Mấy tháng nay có lẽ vì chuyện này mà anh không đoái hoài đến cô. Cô lại hàng đêm thâu hoan trong chán chường với những đối tác mà chủ nhân chỉ định. Nhưng xem ra ông trời còn đối xử tốt với cô cho nên đã để cho Lâm Thiên Vũ xuất hiện kịp thời giúp cô tìm thấy cảm giác thanh xuân.

Nghĩ đến đây, cô tự thấy ghê tởm bản thân mình. Từ lúc nào mà cô trở nên cần đàn ông trẻ trung đến không cưỡng nổi như vậy. Cái gì đã biến cô thành loại người “ai cũng có thể làm chồng” một cách đúng nghĩa như vậy?

“Vì cái gì?” - Băng Thanh thẩn thờ tự hỏi rồi ôm lấy đầu mình thét lên.

Đằng sau những tiếng hét đau lòng ấy vẫn là một cuộc đời đang phải gắng gượng để bước tiếp. Băng Thanh vẫn phải ăn mặc đẹp, trang điểm sắc nét đi gặp khách hàng. Cô tuy là sát thủ được đào tạo nhưng cô không giết người nhiều như Amy. Cô chỉ ra tay đối với những kẻ cứng đầu hoặc lật lộng. Còn đa phần nếu ai chịu nghe lời thì Băng Thanh đương nhiên chiều họ hết mình. Chính là cái kiểu “mềm nắn rắn buông” mà chủ nhân dạy cho cô để cô sống trong cuộc đời này.