Bên ngoài khách sạn, Lưu Uyển Linh khó chịu bước lên chiếc xe đang chờ sẵn của Lưu Trọng Thiên. Anh ngồi bên ghế lái, nhẹ giọng hỏi: “Em yêu hắn sao?”
“Không có.” - Lưu Uyển Linh nghe xong câu hỏi thì liên giật mình đáp gọn.
Lưu Trọng Thiên nhếch môi cười, hỏi khích: “Vậy sao phải mang bộ mặt đưa đám đó?”
Lưu Uyển Linh thở dài chán nản hỏi lại: “Vì sao nhất định phải đưa em đến đây để chứng kiến cảnh này?”
Lưu Trọng Thiên cười cười đáp một câu có lệ: “Vì anh nghĩ rằng em vốn không thích hắn ta nên sẽ không để tâm. Biết rõ về vị hôn phu của mình trước khi cưới cũng là việc tốt.”
Thật ra, Lưu Trọng Thiên không muốn nói với Lưu Uyển Linh rằng chính anh và Băng Thanh đã đặt ra cái bẫy này để Lưu Uyển Linh không thể kết hôn với Đoàn Nam Phong. Đó cũng là lý do Băng Thanh quay về Los Angeles. Chỉ có điều cả Băng Thanh và Lưu Trọng Thiên đều không ngờ rằng Đoàn Nam Phong sau khi hay tin Băng Thanh quay về liền chủ động liên lạc với Băng Thanh.
Lưu Uyển Linh nghe xong liền lắc đầu nói ra một tràng dài: “Anh hai à, tính trăng hoa của Đoàn Nam Phong xưa nay có ai không biết? Quan hệ giữa anh ta và cô diễn viên đó có ai không biết? Ba mẹ biết nhưng vẫn muốn ép em lấy hắn. Ba nói với em rằng Đoàn Nam Phong đã hứa sẽ không qua với cô ta nữa nhưng được mấy tháng không lên báo thôi còn giờ lại y như cũ. Em không thích anh ta nhưng không có nghĩa là em bị câm, bị điếc, bị mù, bị mất hết cảm giác để biến thành con rối cho anh ta giật dây. Tại sao anh nhất định phải để em thấy tận mắt chuyện này. Vì sao phải khiến em rơi vào cảnh khó xử để em thấy bản thân em mặt dày?”
Nghe Lưu Uyển Linh nói ra một tràng những bức xúc của mình, Lưu Trọng Thiên liền đạp thắng dừng xe lại. Quay mặt sang nhìn Lưu Uyển Linh, anh nghiêm giọng nói: “Hôm nay em còn dám chất vấn anh sao?”
Lưu Uyển Linh không đáp quay mặt đi tránh né ánh nhìn của Lưu Trọng Thiên. Anh lại nói thêm: “Anh đưa em đến đây để em nhớ rằng dù em có kết hôn với hắn thì em cũng không được phép nghĩ ngợi xa vời đến chuyện yêu hắn. Nên nhớ cho kỹ, em là của anh.”
Nói xong, Lưu Trọng Thiên đưa tay kéo đầu Lưu Uyển Linh vào gần sát mặt mình và điên cuồng chiếm lấy môi cô. Lưu Uyển Linh hơi hoảng bởi vì lòng cô vừa rối bời vừa lo lắng lại gặp ngay sự manh động của anh trai mình ngay giữa đường thì liền hoảng hốt đẩy anh ra.
Lưu Uyển Linh lớn tiếng hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Lưu Trọng Thiên nhẹ nhàng nói: “Muốn em nhớ, em là của ai và hãy quên đi tư tưởng không an phận với thằng đó.”
Lưu Uyển Linh mệt mỏi đưa tay vò đầu của mình. Cô không biết bản thân mình rồi sẽ đi đâu về đâu khi bị đặt vào tình huống dở khóc dở cười này. Đến lúc này, cô vẫn không biết bản thân mình nên làm gì. Cô chỉ muốn thoát ra cuộc hôn nhân với Đoàn Nam Phong nhưng cô mới mười tám tuổi làm sao có thể sống mà không cần dựa vào ba mẹ? Lưu Uyển Linh thừa nhận cô không có nghị lực, không có học vấn hơn người, cũng không có chính kiến. Vào lúc cô hoang man nhất, anh trai là điểm tựa của cô về nhiều mặt. Cho nên, Lưu Uyển Linh luôn tin tưởng anh và càng không dám cãi lời anh mình.
“Anh hai, em không muốn kết hôn với Đoàn Nam Phong.” - Lưu Uyển Linh rối rắm nói.
Lưu Trọng Thiên cười cười nhìn cô, chậm rãi phân tích: “Em không trốn được đâu. Sau vụ việc hôm lễ đính hôn, Đoàn Nam Phong đã phái người canh giữ em gắt gao. Em không muốn cưới, hắn sẽ ép em mặc áo cưới đến nhà thờ. Em không thể không đến.”
Lưu Uyển Linh sợ hãi nói: “Vậy em sẽ không ký giấy đăng ký kết hôn. Em sẽ...”
Lưu Trọng Thiên nhìn thấy Lưu Uyển Linh không bình tĩnh thì giữ chặt hai tay cô trước ngực, cắt lời cô: “Uyển Linh, em bình tĩnh một chút. Em không thể không ký giấy đăng ký kết hôn. Trong tay Đoàn Nam Phong có hợp đồng đồi Thiên Sứ, có sự hậu thuẫn của ba mẹ. Xưa nay những việc hắn muốn chưa từng có chuyện không làm được. Đoàn Nam Phong là người đàn ông thích thử thách, ham muốn chinh phục của hắn rất mạnh mẽ. Em càng trốn thì hắn càng buộc chặt em. Em có hiểu hay không?”
Lưu Uyển Linh lắc đầu nguầy nguậy khóc lóc như mưa, uất ức nói: “Dự án đồi Thiên Sứ là cái gì mà ba em phải bán em cho hắn? Các người đều nói đến lợi ích, không ai nghĩ cho em.”
Lưu Trọng Thiên ôm Lưu Uyển Linh vào lòng an ủi: “Ngoan nào, em còn có anh. Anh mãi mãi là người thân của em. Anh thương em, anh sẽ chăm sóc cho em. Chúng ta muốn có cuộc sống tốt, giàu có về vật chất thì phải chịu cúi đầu. Ngay cả anh cũng vậy, ba mẹ sắp xếp cho anh cưới ai anh cũng sẽ cưới người đó nhưng anh chỉ yêu em mà thôi.”
Lưu Uyển Linh bất lực rủ vai xuống nhưng cô biết bên cạnh cô còn có anh trai mình. Anh sẽ không bỏ rơi cô. Vậy mà đến cuối cùng vẫn là một thân một mình tồn tại giữa cuộc đời.