Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 152-1: Nuôi là cho ăn (1)




Bốn tháng trước cũng là lần đầu tiên Yên Di đặt chân đến thành phố công nghiệp rộng lớn và nổi danh Chicago. Yên Di không khỏi trầm trồ ngó nghiêng bên nọ bên kia. Hoàng Gia Khiêm ngồi trong xe, mắt vẫn hướng về màn hình máy tính bảng. Anh cầm cây bút vẽ vẽ gì đó trên mấy cái biểu đồ xanh đỏ. Mặt nghiêm nghị không có chút biểu cảm với thế giới. Mặc cho Yên Di hỏi hết cái nọ đến cái kia, khen hết cái nọ đến cái kia thì anh vẫn ttập trung vào công việc của mình.

Lúc xe gần đến biệt thự nha họ Hoàng, anh mới tắt màn hình, cất vào trong cặp rồi nhẹ giọng nói: “Em cũng từng sống ở nơi phồn hoa như New York cho nên không cần bày ra cái dáng điệu như từ trên núi xuống như vậy.”

Yên Di “á” lên một tiếng rồi gải gải đầu nghĩ ngợi: “Mình chỉ khen ngợi thành phố này đẹp thôi mà. Như vậy cũng sai sao?”

Nghĩ đến đây, không hiểu sao ý nghĩ lại rơi xuống đầu lưỡi khiến cô lẩm bẩm một câu: “Đúng là người già cả khó tính mà.”

Tuy câu nói rất nhỏ nhưng Hoàng Gia Khiêm vẫn nghe rõ nỗi bất bình trong lòng Yên Di. Anh quay sang nhìn cô, hỏi lại: “Em vừa nói gì đấy.”

Gương mặt tròn trịa của Yên Di lập tức ngớ ra, liên tục lắc đầu nói: “Không, không, không có gì.”

Hoàng Gia Khiêm giả vờ nghiêm mặt nhắc nhở: “Phía trước là biệt thự của nhà họ Hoàng, em bước vào đó mà nói năng lăng nhăng sẽ bị phạt nhịn cơm đấy.”

Yên Di nghe xong liền tròn mắt kinh ngạc nhìn Hoàng Gia Khiêm. Cái đầu nhỏ nhỏ liền nghĩ thầm: “Thời đại nào rồi còn phạt nhịn cơm? Mình là a hoàn sao?”

Nghĩ đến đây, bờ môi xinh xắn của Yên Di liền rung động, nhấp nháy nói một câu cảm thán: “Hình phạt thật khủng khiếp!”

Hoàng Gia Khiêm biết chắc Yên Di sẽ có cái biểu cảm này nếu như anh dọa phạt cơm của cô nhưng không ngờ biểu cảm thực trên mặt Yên Di còn đặc sắc hơn anh mong đợi khiến anh nhìn thấy phải bật cười lớn.

Biết được bản thân mình đang làm trò tiêu khiển cho người đàn ông này cho nên cô liền xị mặt lẩm bẩm: “Lúc nào cũng bắt nạt tôi. Tự nhiên bắt tôi đến đây còn dọa bỏ đói. Anh đúng là người xấu nhất trong những người xấu.”

Hoàng Gia Khiêm nghe đến đây liền nghiêm giọng hỏi lại: “Tôi bắt em đến đây, em có ý kiến gì sao?”

Yên Di nghe cái giọng dọa người của Hoàng Gia Khiêm thì liền sợ cho nên cô lắc đâu nói: “Không, không dám có ý kiến gi.”

Hoàng Gia Khiêm ngoài mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong bụng lại cười thầm rất to: “Lâm Thiên Vũ nói không sai. Con thỏ nhỏ này rất dễ bắt nạt. Đem về thực hành vài lần có lẽ cô ấy sẽ không bị đau như lần trước nữa.”

Yên Di nhìn vẻ mặt Hoàng Gia khiêm nghiêm nghị thì không dám hó hé dù rằng cô rất muốn hỏi anh dựa vào cái gì mà anh bắt cô đến đây. Cuối cùng Yên Di rụt rè nhút nhát cũng chỉ biết im lặng cúi đầu để mặc tình anh kéo cô vào bên trong căn biệt thự huy hoàng của nhà họ Hoàng.

Lúc Yên Di xuất hiện trước mặt tất cả mọi ngườ`i là lúc mà cô ngượng ngung nhất. Bộ quàn áo bình thường mặc trong nha chưa kịp thay đã bị Hoàng Gia Khiêm bắt đi. Cả dép cũng chưa kịp đổi sang một đôi mới hơn. Hắn lúc nào cũng nói rằng rất bận, thời gian của hắn quý giá. Quý đến mức không cho người ta đi thay bộ quần áo tử tế hay chào ba mẹ một tiếng. Bị bắt cóc xong rôi hắn mới cho cô kịp định thần gọi về nhà nói rằng cô phải quay về Mĩ sớm hơn dự định.

Yên Di thở dài khi nghĩ đến hoàn cảnh của mình. Giữa lúc hàng chục đôi mắt chăm chăm nhìn cô thì cô chỉ biết cúi gầm mặt xuống. Mặc dù không có bất kỳ ai dám tỏ thái độ gì nhưng Yên Di biết cô đang mang bộ dáng rất khó coi. Hoàng Gia Khiêm thấy Yên Di đứng bất động không chịu nhúc nhích thì liền đưa mắt nhìn cô một lượt. Bản thân anh cũng thấy tự trách vi lúc đó do gấp gáp mà bắt Yên Di đến đây trong khi cô chưa kịp chuẩn bị bất kỳ thứ gì. Cũng may là sân bay tư nhân không có nhiều người nhưng còn ở nơi này trên dưới cũng có vài chục người nhìn vào cô.

Lúc này, Hoàng Gia Khiêm mới lên tiếng nhẹ giọng nói với quản gia Hạ: “Đây là vợ sắp cưới của tôi. Từ giờ, cô ấy sẽ ở đây. Ông mau sắp xếp người chuẩn bị mọi thứ cô ấy.”

Từ ngày ông Hoàng Thời chuyển sang Los Angeles sống thì nơi này Hoàng Gia Khiêm có vị trí cao nhất cho nên một lời anh nói ra thì ông nhất nhất đi làm. Yên Di nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Hoàng Gia Khiêm thì cô liền ngoan ngoãn đi theo quản gia Hạ lên lầu. Còn Hoàng Gia Khiêm thì không ngủ không nghỉ quay lưng bước ra ngoài xe để đến công ty làm việc đến tận tối muộn mới về nhà.

Yên Di đang ngủ say trên chiếc giường rộng lớn êm ái thì bất ngờ có tiếng mở cửa phòng thuần thục. Người đàn ông bước vào, nhẹ nhàng cởi áo khoác treo lên móc rồi cho vào tủ. Anh rón rén bước vào phòng tắm để tắm rửa rồi leo lên giường ôm người phụ nữ tròn trĩnh của mình vào lòng.