Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 152-4: Nuôi là cho ăn (4)




Tối hôm đó, Yên Di một mình ăn ngon lành hết một bàn thức ăn rồi bế bụng đi về phòng. Đồng hồ điểm chín giờ tối, Hoàng Gia Khiêm vẫn chưa về. Cô đi đánh răng, rửa mặt, tắm rửa rồi lăn ra giường nghịch điện thoại chán chê đến gần mười hai giờ Hoàng Gia Khiêm vẫn chưa về. Yên Di thở dài, cố nhắm mắt ngủ nhưng không sao chợp mắt được.

“Có lẽ do mình sợ bị bỏ đói nên không dám đi ngủ trước khi hắn về.” - Yên Di tự nhủ nhưng rất nhanh cô lại nghĩ khác: “Nhưng mà lúc sáng rõ ràng người ta có nói là đừng đợi cơ mà.”

“Ừ thì không đợi, không chờ gì hết nhưng tại sao vẫn không thể ngủ nhỉ?” - Yên Di ngán ngẩm tự hỏi.

Đến tận giờ phút này cô cũng không thể hiểu rõ mối quan hệ của cô và Hoàng Gia Khiêm. Càng không rõ tình cảm trong lòng mình. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng yêu thích người xa lạ nào nhiều đến vậy nhưng càng ở cạnh nhau cô càng cảm thấy người đàn ông đó thật quá xa vời. Khác với lúc ban đầu nhắm mắt lao vào, sau khi bị thương đến chết đi sống lại thì cô mới biết thương bản thân mình. Có những chuyện chỉ có bản thân mình hiểu rõ giới hạn nhất. Cô đã dừng lại nhưng hắn không buông tha. Một lần lại một lần khiến trái tim cô rung động. Giống như hôm nay đây, cô tuy ăn rất ngon nhưng lại ngủ không yên vì nhớ nhung một người không rõ là có về nhà hay không?

Yên Di thở dài, gác tay lên trán rồi lại hạ tay xuống. Cô lăn qua lăn lại vài vòng trên giường thì đồng hồ điểm đúng mười hai giờ. Phía dưới sân bất ngờ có tiếng xe đi vào cổng, Yên Di nghe thấy liền ngồi bật dậy nhìn ra cửa sổ. Phút chốc gương mặt sáng bừng. Vui khôn tả xiết.

Hoàng Gia Khiêm thấy phòng đã tắt đèn nên nghĩ là con thỏ nhỏ đã ngủ. Anh lẳng lặng bước vào, đèn cũng không mở, rón rén đi vào phòng tắm rửa mặt và thay quần áo rồi bước lên giường nằm cạnh Yên Di.

Yên Di giả vờ nhắm mắt ngủ nhưng mi mắt vẫn hé để theo dõi mọi hành động của anh. Khi bắt đầu nghe thấy hơi thở đều đều của anh bên cạnh mình thì Yên Di mới dám nhẹ xoay người, vòng tay đặt nhẹ lên người anh. Nhắm mắt tận hưởng mùi hương thanh nhẹ trên người hắn.

...

Từ ngày sống cùng sau đó, Yên Di mới bắt đầu để ý đến công việc của Hoàng Gia Khiêm nhiều hơn. Cô thấy anh vẫn thường đi làm về trễ. Những ngày Tinh Vân đi hưởng tuần trăng mật là những ngày Hoàng Gia Khiêm bận bịu nhất khi phải cùng lúc quản cả hai chi nhánh lớn của Hoàng Thiên ở Chicago và Los Angeles.

Có lúc anh quay về nhà đã là rạng sáng ngày hôm sau. Những lúc ấy Yên Di vẫn hỏi anh rằng vì sao anh không nghỉ lại ở Los Angeles cho đỡ cực?

Câu trả lời của Hoàng Gia Khiêm rất đơn giản nhưng lại xoáy vào lòng của cô: “Vì anh nhớ em. Không về gặp em thì chịu không được.”

Khi nghe được câu trả lời ấy, Yên Di ăn cũng ngon hơn ngủ cũng an ổn hơn. Vậy mà mới trải qua hai tháng an vui thôi thì cô liền đâm ra chán ăn và bỏ ngủ. Cô vắt óc lên tự hỏi không biết vì sao lại như vậy. Điều này hoàn toàn bất ngờ, hoàn toàn tự nhiên và hoàn toàn khó hiểu đối với cả Yên Di và Hoàng Gia Khiêm.

Hoàng Gia Khiêm nhìn gương mặt Yên Di xanh xao tái nhợt thì trong lòng không tránh khỏi lo lắng. Anh nuôi người phụ này bao lâu chưa từng thấy cô ta bỏ ăn. Không ngờ đến lúc cô ta bỏ ăn thì lòng anh lại phát rầu như vậy. Lo lắng nhất chính là có hôm cô đang đi thì bỗng ngất xỉu trên sàn. Đến khi mời bác sĩ đến nhà khám cho Yên Di thì mới biết hóa ra Yên Di đã có tin vui.

“Ông Hoàng, chúc mừng ông. Bạn gái ông đã có thai hai tháng rồi.” - Gương mặt người bác sĩ hớn hở thông báo tin vui.

Giây phút này Hoàng Gia Khiêm mới biết cảm giác của trái tim đập lỗi nhịp là như thế nào. Anh xúc động và vui sướng đến mức không nói nên lời. Đứa trẻ mồ côi như anh đến bây giờ cũng đã có máu mủ của chính mình. Nghĩ đến đây anh liền chạy thật nhanh vào phòng ôm lấy Yên Di.

Khi biết bản thân mình sắp được làm mẹ, Yên Di rất vui mừng nhưng cũng có không ít lo lắng. Đứa bé đến sớm hơn sự chuẩn bị về tâm lý của cô. Vào cái lúc cô và Hoàng Gia Khiêm vẫn chưa xác định rõ mối quan hệ tình cảm thì sinh linh bé nhỏ lại xuất hiện. Cô không muốn chối từ anh nhưng cũng không dám đặt tình cảm vào anh.

Nhìn thấy gương mặt Yên Di không lộ ra vẻ phấn khích mà ngược lại còn lo lắng thì anh liền cất tiếng hỏi: “Yên Di, em không vui sao?”

Yên Di khẽ cụp mắt xuống, nhẹ giọng phân trần: “Tôi phải nói chuyện này với ba mẹ thế nào đây?”

Hoàng Gia Khiêm nghe xong liền mỉm cười ôm cô vào lòng trấn an: “Đừng lo lắng. Mọi chuyện hãy để anh lo có được không?”

- --

Hi các tình yêu!

Các bạn đừng quên qua ủng hộ những bộ truyện khác của Hạc nhé.

- Thiên Kim Bạc Tỉ

- Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ CHồng Hả? (Ưng Túc - Bảo Vy)

- Gặp Em, Yêu Em, Ở Mãi Bên Em

Cám ơn các bạn nhiều nha. Đừng quên bấm like để tăng thêm động lực làm việc cho mình nhé.