Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 160-4: Mặt nạ (4)




Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, phát ra ý cười nhưng lại ẩn trong đó sự bi ai. Anh đưa mắt nhìn về hướng khác, khẽ nhắm mắt như để nỗi đau từng chút từng chút một trôi đi.

Qua lời nói và biểu hiện của người đàn ông này, Tinh Vân đoán anh ta và Băng Thanh chắc chắn phải có quan hệ huyết thống gần gũi. Cô bắt đầu lên tiếng giả định: “Cô ấy là em gái của anh sao?”

Người đàn ông có nước da trắng như ngọc kia quay mặt lại, nuốt xuống mọi căm tức rồi nhẹ giọng trả lời cô: “Băng Thanh là gì của tôi, em không cần biết. Em chỉ cần biết rằng: nếu một ngày tôi lấy mạng Hoàng Thời thì em hãy nhớ những lời hôm nay em dùng để khuyên nhủ tôi. Buông bỏ thù hận. Tôi muốn xem em có đủ lương thiện và khoan dung đến mức đó hay không?”

Lời nói của vị bác sĩ tâm lý như búa tạ đánh vào đầu Tinh Vân. Từ lúc sinh ra đến giờ, cô luôn tâm niệm bản thân phải sống tốt nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cuộc đời lại đặt cô vào tình thế khó xử như vậy.

Ông ngoại rất thương yêu cô, làm sao cô có thể trơ mắt nhìn ông bị làm hại? Càng không thể buông tha được cho kẻ ra tay đạp đổ hạnh phúc gia đình mình. Lấy lòng so lòng, cuối cùng Tinh Vân cũng hiểu được vì sao người đàn ông này tuy không ghét nhưng lại ra tay hãm hại cô.

Thấy Tinh Vân im lặng không có lời đáp, nhưng ánh mắt mông lung của cô đã bị vị bác sĩ tâm lý này nhìn thấu. Anh câu môi cười, nhẹ nhàn hỏi lại: “Thế nào? Em đang nghĩ xem nếu ông ngoại em bị tôi một phát bắn chết thì em liệu có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, vẫn vui vẻ cùng tôi uống trà, đọc sách, trồng hoa, xem khinh khí cầu bay lượn trên bầu trời có phải không?”

Nói đến đây, người đàn ông cười lớn. Nụ cười pha lẫn rất nhiều đau khổ và chát chúa. Hóa ra khi đau đến mức không thể khóc thì người ta sẽ cười điên dại như vậy. Ánh mắt sợ hãi của Tinh Vân nhìn anh. Không nói nên lời.

Nhìn thấy người đàn ông trẻ có giọng cười quái quỷ vang vọng cả căn nhà gỗ, cô gái trẻ đang hóng chuyện phía sau cũng nổi hết gai óc lên. Cuộc sống yên bình của cô khi không bị rơi trúng vào ân oán thù hận ba đời của nhà người ta. Chuyện của họ cô không biết gì. Vậy mà lại bị trói đến tê cứng người ngồi ở đây.

“Mẹ nói không sai mà: thế giới bên ngoài thật đáng sợ.” - Cô gái trẻ nghĩ ngợi rồi tự than thầm trong lòng.

Chờ người đàn ông cười xong, cô gái nhỏ lại lên tiếng: “Anh ơi, anh cười xong rồi có thể thả tụi em ra hay không?”

Dù Tinh Vân biết bản thân mình không khuyên nổi hắn nhưng vẫn lên tiếng xin tha cho người vô tội: “Dù là chuyện thù hận của ông ngoại tôi với gia đình anh cũng được, của chồng tôi với Lập Thế Khang cũng được, đều không có liên quan đến cô gái kia. Anh hãy thả cô ấy ra đi.”

Người đàn ông nho nhã vừa bước qua những cảm xúc quái gỡ, nay lại trở về với bộ dáng thanh lịch điềm đạm như ngày thường. Anh đứng thẳng dậy, đưa tay phủi phủi quần áo của mình, lạnh nhạt nói: “Chuyện này chưa đến phiên tôi quyết định. Các cô hãy chờ gặp ông chủ của tôi đi.”

Nói xong, anh thong thả bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại, chốt kỹ. Phía bên trong khôi phục lại hoàn cảnh tăm tối với ánh sáng từ cửa kính trên mái nhà rọi xuống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

- --

Hi cả nhà, chúc các bạn buổi sáng vui vẻ. Mình gõ ngày gõ đêm, cuối cùng cũng sắp tới đoạn Lập Thế Khang gặp em Amy rồi.:-D Hóng quá!