Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 166-2: Học viên mới (2)




Vừa nói mắt Lưu Uyển Linh vừa nháy nháy về phía Tinh Vân rồi lại cười cười hỏi Dorothy. Cô gái quanh năm không tiếp xúc với ai, lần đầu gặp một người đàn ông xa lạ đã bị hắn tát cho một cái rồi trừng mắt dọa nạt thì làm sao có ấn tượng tốt cho được. Nếu không vì ánh mắt đen hút hồn kia và cái bộ mặt đẹp trai yêu nghiệt đó thì cô đã không cần phải nghĩ nhiều về hắn làm chi.

Tinh Vân nghe Lưu Uyển linh nói vậy thì cũng mỉm cười nói vung vào: “Chị Uyển Linh nói không sai, Lập Thế Khang này không tệ. Chỉ có điều hắn làm việc quá cực đoan lại thêm nhiều rút mắc với chồng của chị cho nên ngày đêm tìm chị báo thù. Nếu em có thể cam hóa được tên đại ác ma đó giúp chị giải thoát khỏi thù hận thì chị sẽ quỳ xuống cảm tạ em.”

Dorothy nghe đến đây thì phụng phịu nói: “Hai chị ai cũng khen thưởng tán dương hắn. Em chỉ thấy con người hắn quá khoa trương lại còn bịa chuyện. Ngoại trừ có chút xịu đẹp trai ra thì không được gì.”

Lưu Uyển Linh nghe đến đây liền kêu lên: “Lập Thế Khang chỉ có chút ít đẹp trai thôi sao? Lạy chúa! Hắn cực kỳ điển trai luôn đó. Đàn ông cao ráo, mặt mày nghiêm nghị, sống mũi thì cao như tháp Eiffel luôn. Chưa kể cái dáng điệu lúc nào cũng như có thù với cả thế giới nữa chứ. Ngầu không còn lời diễn ta.”

Tinh Vân nghe đến đây liền hắng giọng nói: “Uyển Linh, em mà nói nữa chị sẽ nghĩ là em yêu thầm Lập Thế Khang đó.”

Lưu Uyển Linh nghe xong giật mình nói: “Yêu hắn sao? Cho em thêm mười cái mạng nữa em cũng không dám lại gần hắn. Chị Tinh Vân, chị có biết trong đám “cậu ấm cô chiêu” mà em quen ở đây không? Bọn họ ai cũng thèm khát người đàn ông như Lập Thế Khang nhưng không ai dám giở trò câu dẫn cả. Đơn giản vì hắn không có trái tim. Đến gần thì coi như...” - Lưu Uyển Linh nói đến đây liền đưa bàn tay khứa ngang cổ mình.

Tinh Vân nghe Lưu Uyển Linh nói vậy thì liền gật đầu tán đồng: “Hôm ở ngôi nhà gỗ trên đồi chông chóng, chị đã được chứng kiến vẻ si tình điên đảo của hắn. Nếu không nhầm thì hắn rất yêu người bạn gái thanh mai trúc mã tên là Amy. Vậy tại sao mới mấy ngày lại đi thả thính Dorothy của chúng ta?”

Lưu Uyển Linh nghe Tinh Vân nói vậy cũng đồng ý quan điểm, bàn tán rôm rả: “Phải ha, chị không nhắc em cũng quên mất chuyện của Amy. Ai cũng nói Lập Thế Khang si tình Amy phất điên nhưng tại sao vừa gặp Dorothy có một lần lại nói đến chuyện chung thân. Không lẽ vì Dorothy quá xinh đẹp?”

Nghe đến đây, Dorothy liền lấy hai tay che mặt của mình, liên tục lắc đầu né tránh bốn con mắt của hai bà chị nhiều chuyện. Tuy không biết thực hư chuyện về bạn gái của Lập Thế Khang nhưng khi nghe hai người chị bạn nói về mối tình chung thủy sắc son của Lập Thế Khang dành cho cô gái có tên Amy thì lòng Dorothy tự nhiên nhói lên như ai đang nhéo mạnh vào nó vậy.

Sau khi trà dư tửu hậu bàn bàn tán tán xong thì Lưu Uyển Linh đứng lên xin phép ra về: “Mười hai giờ em có buổi học cắm hoa. Giờ em phải đi đây. Hôm khác gặp lại hai người.”

“Cắm hoa sao?” - Tinh Vân nghe đến chủ đề mình yêu thích thì liền hứng thú hỏi lại.

Lưu Uyển Linh gật đầu nói: “Phải đó. Em đọc trên mạng thấy nhiều người bình chọn cho chỗ học này nên muốn đăng ký thử. Em nghe nói học xong còn có cơ hội làm việc tại đó nữa. Chị cũng biết mà, em trước sau cũng phải học một cái nghề để sống chứ. Bây giờ dựa vào ai đây?”

Tinh Vân gật đầu tán đồng: “Học cắm hoa, chị cũng rất thích. Chỉ tiếc là bây giờ không biết lúc nào anh Phong mới an tâm cho chị ra ngoài nói chi là đến chỗ đông người như lớp học. Nếu em có điều kiện thì cứ mạnh dạn theo đuổi cái mình thích. Cuộc sống ngắn ngủi, muốn làm việc gì thì hãy tranh thủ.”

Lưu Uyển Linh nhẹ mỉm cười rồi cúi đầu chào Tinh Vân. Giữa hai người giờ đây mà nói dường như chưa từng có những rạn nứt. Lưu Uyển Linh bất kể virus kia bao giờ sẽ phát tán trong người cô, cũng bất kể khi đó sẽ ra sao. Chỉ cần hôm nay cô còn có thể tung tăng chạy nhảy và tự do đi làm chuyện mình muốn thì cô đã mãn nguyện. Ngẫm lại cuộc đời,phải có nhiều biến cố thì mới biết trân trọng từng phút giây để sống cho tốt. Vậy thì hãy xem như con virus kia là quả bom nổ chậm giúp cô sớm nhận ra cuộc sống đáng quý và cô cần trân trọng nâng niu nó đến từng phút giây.

Dorothy thấy Lưu Uyển Linh rời đi thì cũng đứng lên xin phép được ra về. Tinh Vân cho người sắp xếp hai chiếc xe đưa hai cô gái về. Lạ lùng thay hai chiếc xe lại cùng đi trên một con đường và dừng ở trước cửa tiệm hoa “Doroa Florist”

Lúc bước xuống xe, cả hai người mới ngớ người ra và cùng đưa tay chỉ về phía cửa hàng hoa trước mặt.

“Em cũng đi học cắm hoa sao?” - Lưu Uyển Linh tươi cười hỏi Dorothy.

Dorothy cười cười đáp: “Đây là cửa hàng của mẹ em mà.”