Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 169-2: Bất đồng (2)




Amy trước đây không thích tiêu xài hoang phí. Dù anh có cho tiền thì cô ấy chỉ dám mua hàng giảm giá. Cô ấy chỉ thích súng ống và các buổi tập bắn. Bao nhiêu tiền kiếm được cô ấy đều dành hết để mua súng đạn. Nếu có thời gian thì cô ấy sẽ đến phòng luyện võ chứ không phải là ngồi tán chuyện về hàng hiệu xa xỉ như những cô gái nhàn rỗi khác.

Tiếc thay, cùng một thân xác mà lại là hai con người cho nên khi Lập Thế Khang nhìn thấy cô và Lưu Uyển Linh ngồi nói về những chiếc túi thì trong mắt anh cô không khác những cô gái hâm mộ hư vinh khác.

Chỉ có điều, Lập Thế Khang không biết là Dorothy không phải cô gái hâm mộ hư vinh. Cô chỉ thích những chiếc túi mà thôi. Lúc Dorothy còn sống cô đã như vậy cho nên bà Dora không thể không đưa phần ký ức này vào đầu Amy. Hơn nữa bản thân bà Dora cũng rất thích những chiếc túi cho nên sống lâu cùng bà Amy cũng có sở thích này là đương nhiên. Không chỉ vậy, cô còn có gần như toàn bộ sở thích của Dorothy thật sự. Trong ký ức của cô chỉ có bánh kem dâu, những đóa hoa hướng và những dải màu hồng hạnh phúc. Cô chưa từng biết đến súng ống cũng chưa từng yêu thích màu đen như Amy đã từng. Trong đôi mắt của Dorothy chỉ có niềm vui, ánh sáng và những điều mộng tưởng ngọt ngào mà thôi. Chỉ tiếc, Lập Thế Khang đã không hiểu cô cũng chưa từng đường đường chính chính mà quan tâm đến cuộc sống mới của cô khiến cho tự lúc nào mối quan hệ đến tay lại có những rạn nứt không ngờ.

“Em muốn đi đâu?” - Lập Thế Khang nhàn nhạt hỏi, mắt anh rất nhanh liếc qua cô rồi lại quay về phía trước.

Dorothy nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của anh thì cũng không dám nghĩ lâu, chỉ thuận miệng nói ra một câu khiến Lập Thế Khang chán ghét: “Đi xem túi.”

Lập Thế Khang thở dài một cái rồi ngắn gọn hỏi lại: “Ở đâu?”. Đam Mỹ Hài

Dorothy lấy điện thoại ra tìm địa chỉ cửa hàng Loius Vuitton gần chỗ của họ rồi đưa ccho Lập Thế Khang xem.

Anh liếc mắt nhìn địa chỉ rồi quay xe thật nhanh ra hướng biển nơi có cửa hàng Loius Vuitton to nhất Los Angeles ngự trị. Dorothy hơi bất ngờ về cú bẻ lái ngoạn mục của anh cho nên giật mình hốt hoảng. Gương mặt cô phút chốc chuyển xanh không giấu nổi vẻ sợ hãi. Giọng cô lí nhí hỏi: “Anh không vui sao?”

Lập Thế Khang im lặng không nói. Cả quãng đường đi đến cửa hàng Loius Vuitton gương mặt anh chưa lúc nào giãn ra. Dorothy cụp mắt không dám hỏi nữa, cứ tự trách mình đã nói ra nơi mà anh không muốn đi.

Nhưng sau đó, cô lại nghĩ: “Do anh ấy hỏi mình mà. Bản thân mình cũng không biết nên đi chỗ nào nữa. Hẹn hò là phải làm sao?”

Nghĩ ngợi một lúc thì xe cũng đã đến được nơi cần đến. Cửa hàng Loius Vuitton ở khu vực này nằm trong khu mua sắm sang trọng bậc nhất Los Angeles với rất nhiều những thương hiệu cao cấp đặt cạnh nhau được bậc đèn sáng choang.

Tuy tâm trạng Dorothy không tốt nhưng khi nhìn thấy những chiếc túi thì mắt cô lại sáng lên, cả con người dường như được tưới nước sáng bừng ngẩng cao đầu. Khóe miệng xinh xinh nở ra nụ cười tươi sáng, Dorothy tròn mắt nhìn Lập Thế khang phấn khởi nói: “Anh nhìn xem, đây là mẫu mới của mùa hè năm nay đó. Ví đôi tình nhân có hoa văn đặc trưng của hãng Loius Vuitton này. Nhìn thật đẹp! Hay chúng ta cũng mua một cặp đi.”

Đáp lại vẻ phấn khích của Dorothy là bộ mặt lãnh đạp của Lập Thế Khang. Đây là lần đầu tiên anh chiều phụ nữ đi đến những nơi phù phiếm mất thời gian như thế này. Tuy nhiên anh không nói ra khó chịu của mình ma chỉ gật đầu rất nhẹ rôi cầm tay Dorothy bước vào bên trong cửa hàng.

Dorothy mỗi lần nhìn thấy túi xách là như lạc vào thiên đường, cô say mê nhìn cái nọ ngắm cái kia, cầm lên đặt xuống, mở dây khóa kéo xem tưng chi tiết bên trong sau đó lại dùng bộ mặt mãn nguyện quay đi.

“Tôi chỉ lấy hai chiếc ví tình nhân kia thôi.” - Dorothy nhẹ giọng nói.

Lập Thế Khang đưa tay nhìn đồng hồ, một giờ đắc giá của anh trôi qua chỉ để nhìn Dorothy giải tỏa nhu cầu nhìn ngắm túi xách chứ không mua. Anh chán nản lắc đầu đứng dậy đi đến chỗ cô bán hàng, ngắn gọn nói: “Những cái cô ấy chạm qua thì gói hết lại cho tôi.”

Dorothy ngẩng mặt lên kinh ngạc nhìn anh. Gương mặt anh vẫn lạnh tanh, không một chút biểu cảm. Chưa bao giờ Dorothy cảm thấy việc mua được nhiều chiếc túi hàng hiệu lại mang nặng tâm lý đến như vậy. Đúng ra cô nên vui mừng lắm lắm nhưng cô lại cảm nhận được có gì đó lạnh lẽo và nặng nề đang xảy ra.

Sau khi thanh toán xong, hai tay Dorothy cầm túi lớn túi nhỏ của cửa hàng bước ra về. Lập Thế Khang đi trước, cô bước theo sau cứ như vậy ra đến bãi gửi xe. Lúc này, Dorothy nhìn thấy Lập Thế Khang cất mấy cái túi giấy vào cốp xe xong xuôi cô mới ngần ngại hỏi: “Thế Khang, anh không vui sao?”

- --

Chúc các bạn buổi sáng tốt lành! Đừng quên ấn like tất cả các chương các bạn đọc và để lại bình luận cho Hạc Giấy biết các bạn đang quan tâm bộ truyện này nhé. Xin cảm ơn các bạn.:-)