Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 171-2: Đến Los Angeles (2)




Đúng lúc này, từ trong bếp lại bốc ra mùi khen khét đi kèm là rất nhiều khói. Chưa đầy hai giây còi báo cháy lại kêu lên inh ỏi. Cũng may Lâm Thanh nhanh tay đóng cửa nhà lại và bắt ghế leo lên tháo chuông báo cháy ra trong lúc Lưu Uyển Linh chạy ù vào bếp tắt lửa.

“Vậy là đã đi đời bửa tối.” - Lưu Uyển Linh chán nản kêu lên. Sau đó nhìn qua Lâm Thanh bằng ánh mắt tức giận: “Nếu không phải đôi co với anh thì bữa ăn của tôi cũng không đến mức này.”

Lâm Thanh thấy Lưu Uyển Linh ngồi giữa một đống khói mờ mờ ảo ảo thì thích thú lấy máy ảnh ra chụp lại vài tấm làm kỷ niệm. Lưu Uyển Linh biết được liền tức giận cắn môi nhào đến giật đi điện thoại của anh. Hai người giằng cô lôi kéo thế nào mà lại té ra chiếc sofa ở gần đó, nằm chồng lên nhau một cách ngẫu nhiên đến hợp lòng người.

Lâm Thanh nằm trên sofa, đưa tay đặt lên chiếc eo thon của Lưu Uyển Linh. Chất liệu tơ sống của bộ đồ ngủ cô đang mặc không chỉ tạo cảm giác dễ chịu cho đôi tay của anh mà còn tạo ra những âm thanh sột soạt nho nhỏ nghe rất mờ ám.

Lưu Uyển Linh liếc mắt nhìn anh một cái rồi định đứng lên rời khỏi bụng anh nhưng Lâm Thanh đã rất thành thạo mà tấn công vào điểm nhạy cảm trên người cô. Sống lưng lành lạnh, toàn thân cứng đờ, Lưu Uyển Linh tránh thoát cỡ nào cũng không qua được bàn tay rắn chắc của anh.

“Buông tôi ra!” - Lưu Uyển Linh kkiên quyết nói.

“Không buông.” - Lâm Thanh cương quyết đáp.

Lưu Uyển Linh tức giận trừng mắt cắn môi dọa anh. Lâm Thanh cũng bắt chước cô cắn môi trừng mắt dọa lại. Hai người giương nanh múa vuốt hù dọa nhau được một lúc thấy không ăn thua thì đành bàn hiệp định, ký hòa ước.

“Rốt cuộc anh muốn sao?” - Lưu Uyển Linh lên tiếng hỏi trước.

Lâm Thanh nhếch môi cười ung dung đáp lại: “Anh nói rồi, anh muốn ở tạm nhà em một thời gian. Buổi tối thì muốn ngủ cùng em.”

“Anh mơ cũng không có được chuyện tốt như vậy đâu.” - Lưu Uyển Linh cứng miệng mắng.

Lâm Thanh nhếch môi cười, hỏi lại một câu không cần đáp án: “Vậy sao?”

Vừa nói xong anh đã thực sự dùng sức để ấn Lưu Uyển Linh nằm trên sofa và bắt đầu hôn lên cơ thể cô.

Lưu Uyển Linh khó chịu la oai oái nhưng không sao khoa bằng sức đàn ông cho nên chi có thể võ mồm mắng nhiếc công kích đối phương: “Lâm Thanh, anh là tên khốn. Anh dám cưỡng bức tôi sao? Tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh.”

Mọi lời hăm dọa lúc này đều là vô nghĩa cho nên sau một hồi mắng chửi mệt quá thì Lưu Uyển Linh cũng chịu yên tĩnh một chút cúi đầu xuống nhìn Lâm Thanh đang ở giữa hai chân mình mà hoạt náo.

Lưu Uyển Linh khó chịu khép chân thật chặt rồi tiếp tục mắng: “Lâm Thanh, anh là đồ chết bằm. Đã không cho tôi ăn cơm còn cưỡng bức tôi.”

Nghe đến đây, Lâm Thanh mới chịu dừng lại động tác của mình. Anh ngẩng mặt lên nhìn Lưu Uyển Linh, chậm rãi đưa ngón tay chùi miệng rồi nhẹ giọng nói: “Thay đồ đi, anh đưa em đi ăn.”

Lưu Uyển Linh năm phần miễn cưỡng, năm phần đồng ý cùng Lâm Thanh bước ra ngoài ăn tối. Hai người họ đi bên cạnh nhau không khác những cặp đôi đang hẹn hò là bao, chỉ có điều khi anh nắm tay cô thì cô lập tức rút tay ra, ngoảnh mặt vô tình.

Lâm Thanh cũng không ép cô phải cầm tay mình bởi vì lúc này anh đã đặt tay lên eo cô. Lưu Uyển Linh quay lại lườm anh nhưng Lâm Thanh vẫn bình thản nhìn cô và nhẹ mỉm cười. Bữa tối hôm đó đương nhiên là hai người họ ăn rất ngon và đêm hôm đó vẫn giống như những đêm khác của hai người. Chỉ là, Lưu Uyển Linh sống chết vẫn không thừa nhận chuyện cô có tình cảm với Lâm Thanh. Còn Lâm Thanh thì dù Lưu Uyển Linh đỏng đảnh kiểu gì cũng mặt dày ở lại nhà cô ăn vạ.

...

Tầng cao nhất của tòa nhà The Heaven tại New York, Lâm Cát Vũ ngã lưng vào ghế da lớn xoay xoay vài cái cho cổ và vai đỡ đau nhức. Căn phòng này vốn là văn phòng của anh trai anh. Từ ngày Lâm Thiên Vũ ra đi, Lâm Cát Vũ không dám dịch chuyển hay bỏ đi thứ gì.

Đôi lúc anh tự nhủ không biết có phải kiếp này mình sinh nhằm chòm sao xấu hay không ma từng ngườ`i từng người anh yêu thương đều rời khỏi anh. Đầu tiên là mối tình đầu của anh, sau lại là anh trai anh. Cảm giác gánh cả vận mệnh của gia tộc trên đôi vai mình thật không dễ chịu chút nào. Cảm giác nặng nề mỗi ngày đều quấn lấy anh mà không có bất kỳ một ai có thể cùng anh chia sẻ được. Đến cuối cung anh có thể lựa chọn cái gì? Tình yêu hay công việc yêu thích?

Không! Anh vốn không có bất kỳ sự lựa chọn nào cả. Anh không thể cưới người con gái anh yêu, cũng không thể tự do làm việc mà mình muốn. Mỗi ngày trôi qua là từng ngày gắng gượng để sống. Cuộc sống thật tẻ nhạt và mệt mỏi biết bao nhưng lại không thể dừng lại.