Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 186-2: Ý trời (2)




Chiều ngày hôm đó, từng đoàn xe nối đuôi nhau từ nhà thờ thánh Joseph tiến về nghĩa trang tư nhân của nhà họ Đoàn. Có rất nhiều người đưa tiễn, cũng có rất nhiều người khóc thương.

Đoàn Nhất Phương hai ngày thức trắng, toàn thân mệt mỏi nhưng vẫn ráng đưa vợ ông một đoạn đường cuối cùng. Cành hoa hồng trắng nhẹ nhàng đặt lên cổ quan tài, ông nhắm mắt nghĩ về rất nhiều chuyện đã qua giữa hai người. Trong cuộc hôn nhân với bà, ông là người có lỗi nhưng chưa bao giờ ông có ý định để cho ai khác thay thế vị trí “người vợ” trong lòng mình.

“An nghỉ nhé, Catherine!” - Đoàn Nhất Phương khẽ nói bên cổ quan tài đã đậy kín nắp.

Khi hạ huyệt, Nam Phương đã khóc rất nhiều. Cô gào lên rồi ngất đi trong vòng tay của Lâm Cát Vũ. Tinh Vân cũng sụt sùi ngã vào lòng Đoaàn Nam Phong. Tinh Nhật ở trên tay anh cũng khóc nấc lên. Đoàn Nam Phong đứng như tượng, đầu óc trống rỗng không một suy nghĩ nào tồn tại trong đầu.

Trời ngày thu mang theo những cơn gió heo mây buồn bã. Cơn mưa rào cũng vội vã đến khiến cho lòng người càng lạnh lẽo thê lương. Những chiếc ô đen được bật lên che kín cả khu vực chôn cất của bà. Mọi người cứ đứng đó, dưới cơn mưa lạnh buốt để nhìn từng lớp đất được lấp lại. Cứ như vậy là đã xong một kiếp người.

...

Lúc Đoàn Nam Phương tỉnh lại thì cô đã được đưa về nhà. Trong căn phòng của chính mình, trong căn nhà của chính mình nhưng không còn mẹ nữa rồi. Nỗi cô đơn xâm chiếm cả tâm hồn cô. Sự thật phũ phàng này buộc cô phải chấp nhận nhưng cô không muốn. Không muốn đối diện với chuyện này.

Bàn ăn của bữa cơm chiều, nơi mẹ cô từng ngồi giờ cũng chỉ là chiếc ghế trống. Cả chiếc sofa kia, nơi mẹ cô vẫn hay ngồi nói chuyện với cô, nay cũng chỉ là khoảng không vắng lặng. Đoàn Nam Phương không chịu nổi đả kích này. Cô tiến lại quầy bar trong biệt thự, lấy ra một chai rượu mạnh, nốc cho kỳ hết. Bao tử của cô bắt đầu đau, cần cổ cũng nóng rang. Cô muốn say để không phải đối diện với sự thật đau lòng này nhưng vì sao càng uống lại càng rõ ràng một điều: mẹ cô đã không còn.

Lần đầu tiên uống rượu cho nên Đoàn Nam Phương rất nhanh đã bị say. Cô gục đầu lên quầy bar khiến cho quản gia và người giúp việc phát hoảng lên. Bà nội cô ở trên phòng, từ chiều đã ngủ say vì tuổi già sức yếu mà còn tiễn kẻ đầu xanh. Ba cô cũng không ở nhà. Ông cũng buồn bã nên muốn tìm bà Dora bầu bạn. Quản gia và người giúp việc không biết phải làm sao cho nên đành gọi cho Tinh Vân.

Tinh Vân nghe xong cũng rất muốn qua khuyên giải em chồng nhưng ngặt nỗi Tinh Nhật lại đang bị sốt còn Đoàn Nam Phong thì như người mất hồn nằm dài trên giường trùm chăn kín mặt.

“Đã gọi bác sĩ chưa?” - Tinh Vân sốt ruột hỏi quản gia.

“Thưa mợ chủ, chúng tôi đã gọi rồi. Cô Nam Phương cũng đã được đưa lên lầu nghỉ ngơi nhưng cô ấy vừa tỉnh thì liền bắt chúng tôi maang rượu lên. Tôi sợ quá không biết làm sao cho nên gọi cho mợ.”

Tinh Vân chậc lưỡi thở dài nói: “Được rồi, để tôi tính.”

Sau khi cúp máy xong, bà Maya lại đến báo Tinh Nhật cứ khóc đòi mẹ và không chịu ngủ. Tinh Vân liền chạy sang phòng con, bồng thằng bé trên tay cưng nựng. Đúng lúc này bác sĩ cũng vừa đến dưới nhà. Bà Maya lật đật đi mời bác sĩ lên khám cho cậu chủ nhỏ. Tinh Vân rảnh tay được một chút liền nhớ ra Lâm Cát Vũ. Cô nhắn vội cái tin cho em rể: “Nam Phương uống say, cậu qua xem thử.”

Tin nhắn bay đi, Lâm Cát Vũ liền thay quần áo chuẩn bị lái xe sang biệt thự nhà họ Đoàn. Bà Sofia và ông Lâm Chấn Thiên liền hỏi: “Không ăn cơm sao con?”

Lâm Cát Vũ liền đáp: “Ba mẹ dùng cơm trước đi, đừng chờ cửa con. Tối nay chắc con không về.”

...

Lâm Cát Vũ lái xe qua vườn hồng của nhà họ Đoàn và đỗ xe ngay trước cửa lớn. Anh vội vã chạy vào nhà. Quản gia nhìn thấy anh liền thở phào nhẹ nhõm. Lâm Cát Vũ không nói gì, đi thẳng lên phòng của Đoàn Nam Phương.

Trong phòng, mùi rượu mạnh nồng nặc khắp nơi. Nam Phương vừa uống vừa đổ vừa khóc vừa cười lại vừa nghêu ngao hát mấy câu nhạc. Miệng cô không ngừng gọi mẹ.

Lâm Cát Vũ nhìn quản gia, ra hiệu cho bà đi ra ngoài. Quản gia gật đầu làm theo bởi vì bà biết từ ngày hôm nay cậu Lâm Cát Vũ của tập đoàn Lâm Thị đã là chồng của cô chủ nhà bà.

Lâm Cát Vũ bước vào phòng, đưa tay mở tất cả đèn lên. Bất ngờ bị chói mắt, Đoàn Nam Phương lấy tay che mặt lại, quay sang nheo mắt nhìn anh.

Đoàn Nam Phương ngồi trên ghế tựa bọc nhung màu đỏ sậm. Đôi chân thẳng nuột trắng hồng vắc ngang thành ghế tạo ra sự tương phản kích thích thị giác. Trên người cô đâu đâu cũng là mùi rượu. Gương mặt pha chút men say ửng đỏ đẹp đến mê hồn. Chiếc áo ngủ bằng tơ sống màu xanh nhạt hai lớp mỏng manh thấp thoáng thân hình thiếu nữ dễ khiến đàn ông có suy nghĩ mông lung.

- --

Hi các tình yêu, hôm qua mình mắt tròn mắt dẹp thế nào mà lại đăng thiếu hai chương. Mình xin lỗi và đền bu lại cho các bạn đây. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình bằng cách bấm like tất cả các chương nhé. Hai mươi chương này đủ 150 likes/chương thì mình sẽ đăng tiếp chương mới cho các bạn nha.

Cám ơn các bạn rất nhiều.