Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 194-10: Bão nổi (10)




Tinh Vân liền hốt hoảng hỏi lại: “Nam Phong, vậy chúng ta phải làm sao?”

“Anh sẽ nghĩ cách.” - Đoàn Nam Phong mím chặt môi, ánh mắt lộ ra tia suy tính cũng nham hiểm không kém Lập Thế Khang.

(*) Câu chuyện về người họa sĩ si tình ở Georgia mà Lâm Cát Vũ nói là có thật. Lần đầu tiên ông gặp cô ca sĩ đến từ Paris thì đã bị sắc đẹp của nàng chinh phục khiến ông mê đắm. Ông tương tư nàng đến mức ngày đêm bỏ ăn bỏ ngủ. Nhờ người hỏi thăm, ông mới biết được nàng yêu thích hoa hồng nhung màu đỏ thắm. Vậy là ông đã bán luôn căn nhà mình đang ở để mua triệu đóa hoa hồng mang tặng nàng. Chỉ tiếc, cô ca sĩ đó chỉ cảm thấy vui vẻ trong nhất thời khi nhận được biển hoa và ấn tượng về tình cảm của người họa sĩ. Hai người bên nhau một thời gian ngắn thì cô gái quay về Paris và không quay lại nữa. Bởi vì cô nghe mọi người nói rằng người họa sĩ đang nghèo túng và nợ nần chồng chất. Về sau cô ca sĩ đó lấy một người đàn ông giàu có là công tước của Pháp, còn người họa sĩ si tình ấy thì tương tư thành bệnh và mất đi trong nghèo túng.

Những kiểu tỏ tình ấn tượng chỉ lấy được tình cảm trong nhất thời chứ không phải là tình yêu lâu dài. Yêu chính là cầm tay nhau vượt qua khó khăn, cùng nhau gánh vác và chia sẻ những ngọt bùi đắng cay. Nếu Lâm Cát Vũ thực sự yêu Đoàn Nam Phương và Đoàn Nam Phương cũng yêu anh thì hai người họ dù thế nào cũng sẽ vượt qua mọi trở ngại để ở bên nhau.

...

Tối hôm đó, Lâm Cát Vũ uống say mèm mới quay về phòng. Đoàn Nam Phương đang ngủ thì nghe thấy tiếng anh nôn thốc nôn tháo trong phòng tắm. Cô ngồi dậy, bước xuống giường xem thử.

Lúc đẩy cửa phòng ra, cô nhìn thấy Lâm Cát Vũ ngồi tựa lưng vào bức tường phòng tắm, gương mặt mệt mỏi, ánh mắt đục ngầu ngây ngây dại dại. Nhiều năm nay, anh đã không còn kiểu buồn bã đến mức uống say mèm như cái lần mất đi Amy nữa. Ngay cả khi biết tin anh trai qua đời, anh cũng chỉ đau buồn mà vui đầu vào công việc chứ cũng chưa đến mức đánh mất bản thân tổn hại sức khỏe như thế này. Lần này, đối với Lâm Cát Vũ mà nói, thực sự là một cú đau rất lớn.

Đoàn Nam Phương thở dài nhìn anh rồi đưa tay đỡ anh về giường nằm nghỉ. Lâm Cát Vũ ôm lấy eo cô, xiêu vẹo nói: “Em quan tâm tôi sao?”

“Em để tôi chết quách đi cho rồi. Ợ...”

“Em có biết... ợ... tôi đau đến thế nào hay không?”

Đoàn Nam Phương trước sau vẫn im lặng, nhìn anh như vậy cô cũng không vui nhưng cũng không biết phải làm sao. Có những đoạn tình cảm chia tay rồi sẽ thấy thanh thản nhẹ nhàng nhưng cũng có những đoạn tình cảm khi nói lời ly biệt chính là dằn vặt và dày vò.

Đoàn Nam Phương đỡ anh nằm ra chiếc giường lớn, nhẹ nhàng cởi giày và tháo mở vài chiếc nút áo của anh ra. Lâm Cát Vũ vẫn ôm chặt cánh tay cô áp vào mặt mình ngủ say như một đứa trẻ. Đoàn Nam Phương nhìn anh ngủ, bất giác trong long dâng lên niềm xúc động khó tả.

Cô im lặng ngồi bên cạnh giường nhìn anh ngủ say và tự hỏi lòng mình: “Có yêu hay không?”

Trước câu hỏi không dám trả lời, Đoàn Nam Phương chỉ khẽ nhắm mắt thở dài rồi nhẹ nhàng rút tay khỏi mặt anh, chậm rãi rời đi.

Đêm đó, quả thật là một đêm rất dài và ngay khi trời hừng sáng thì Đoàn Nam Phương đã thu xếp hành lý quay về khu khảo cổ trước. Lúc Lâm Cát Vũ thức dậy thì trời đã quá trưa. Đầu đau như búa bổ, anh bước xuống giường gọi tìm Đoàn Nam Phương nhưng không thấy. Anh liền mở tủ quần áo ra mới biết cô đã rời đi. Không một lời từ biệt, không một dòng tin nhắn, cô cứ như vậy mà để anh ở lại một mình.

Lâm Cát Vũ hiểu được ý của Đoàn Nam Phương, anh không muốn ép cô cho nên đã lên mạng gửi thư cho thư ký nhờ đặt vé quay về New York càng sớm càng tốt. Nhưng vì vùng này hiện đang có thông báo có bão cho nên các hãng máy bay cũng hạn chêế các chuyến bay đến và đi quanh khu vực này. Thành ra phải hai ngày nữa anh mới có thể quay về Mĩ.

“Vậy thì ở đây chơi cho thỏa thích. Dù sao phụ nữ Ai Cập cũng rất quyến rũ. Đoàn Nam Phương, không có em thì tôi sẽ cưới liền một lúc bốn bà vợ cho em xem.” - Lâm Cát Vũ nghĩ thầm rồi cầm điện thoại đi ra ngoài dạo chơi tìm phụ nữ.

Chỉ tiếc phụ nữ thì không thấy, chỉ thấy buồn chán và vô vị đến mức không biết làm sao cho hết ngày. Nghĩ thế nào anh lại quay về khách sạn và nhờ thư ký gọi điện cho người tài xế đã đưa đón anh mấy hôm trước.

Vậy là chiều hôm đó anh lại xách ba lô và kéo hành lý lên chiếc xe chở gia súc kiêm chở hàng quay về khu khảo cổ. Chiếc xe này, người tài xế này đúng là mới đi thì chán chết nhưng đi đến lần thứ ba thì cũng có thể gọi là có giao tình.

- --

Nhiêu đây cũng khá nhiều rồi các tình yêu ha. Đọc chầm chậm thôi nè. Hihi...