Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 210-26: Chương cuối : Năm mới an lành (26)




Lâm Thanh giật mình liền đạp thắng xe. Anh không hiểu vì sao Uyên Linh lại muốn anh đỗ xe giữa phố như vậy cho đến khi thấy cô chạy vào một cửa hàng bán đồ thủ công thi Lâm Thanh mới biết vợ mình cần mua đồ.

Anh thở hắt ra rồi bước xuống xe đi theo cô. Lâm Thanh vừa bước chân vào cửa hàng thì Uyên Linh đã mua xong đồ.

Cô hí hửng cầm ra khoe với anh: “Lâm Thanh, anh nhìn xem có đẹp không?”

Lâm Thanh nheo mắt hỏi cô: “Pinocchio sao?”

Uyên Linh gật đầu nói: “Đúng đó, là Pinocchio - chú bé người gỗ.”

Cô vừa nói vừa câm cái dây trên người con búp bê gỗ giật giật cho tay chân của nó chuyển động. Lâm Thanh nhìn ngắm chú bé người gỗ xong liền lắc đầu nói: “Anh thấy nó đâu có gì đặc biệt, vậy mà em cũng bắt anh dừng xe gấp như vậy”

Uyên Linh mỉm cười nhìn chú bé Pinocchio rồi nhẹ giọng giải thích: “Vốn dĩ em không định mua nó nhưng vừa rồi khi xe chạy qua ngang cửa hàng này em đã tình cờ nhìn thấy nó. Anh có thấy nó giống em hay không?”

Lâm Thanh nhìn kỹ lại con búp bê gỗ một lần nữa nhưng vẫn chưa đoán ra ý của Uyên Linh. Anh lắc đầu nói: “Em và nó chẳng có điểm gì giống nhau cả.”

Uyên Linh tươi cười nhẹ giọng nói: “Em và nó có một điểm giống nhau đó là trước đây đều là người gỗ với cái đầu gỗ.”

Lâm Thanh nghe xong liền nhíu mày hỏi lại: “Ý em là sao?”

Uyên Linh mỉm cười giải thích cho Lâm Thanh hiểu: “Ý của em là em và Pinocchion giống nhau bởi vì em và nó thường xuyên sai phạm và làm ra những chuyện sai trái. Muốn có cuộc sống tốt nhưng không biết làm thế nào để trở thành con người thật sự. Cứ mãi chỉ là con búp bê mặc cho cuộc đời xoay chuyển. Pinocchio nhờ sự bao dung của cha mình mà đã thay đổi bản thân trở thành chú bé thật sự. Còn em cũng nhờ vào sự bao dung của mọi người mà tìm được chính mình. Trong những người tốt mà em may mắn gặp trên đường đời thì anh chính là người bao dung cho nhất đó. Cho nên em mua chú bé người gỗ này để tặng cho anh.”

Lâm Thanh sau khi nghe Uyên Linh nói xong thì hiểu được ngụ ý sâu xa của món quà. Anh cầm con búp bê người gỗ trên tay nhìn ngắm một lúc rồi nhẹ giọng nói với cô: “Anh bao dung cho em là bởi vì anh yêu em. Nếu như em không chê thì anh nguyện cả đời ở bên cạnh chăm sóc em, bao dung em cùng em đi hết quãng đời còn lại.”

Uyên Linh nghe xong những lời nói chân tình của Lâm Thanh thì mỉm cười ngã đầu vào ngực anh. Trên phố đông người của ngày hôm đó có đôi tình nhân hạnh phúc ôm lấy nhau, nhìn vào gương mặt hạnh phúc của họ sẽ chẳng có ai biết rằng điểm khởi đầu của họ chính là từ mảnh vỡ của những mối quan hệ không trọn vẹn và từ trong nước mắt khổ đau đã tìm thấy hạnh phúc của chính mình.

Cao Hoàng Uyên Linh từ đó sống vui vẻ hạnh phúc trong thân phận mới của mình và cũng không quay về nhà họ Lưu nữa cho nên cô không biết rằng chỉ ít lâu sau Đoàn Nam Phong đã đưa quyển sổ lấy được từ trong két sắt của Băng Thanh để làm bằng chứng thưa kiện Lưu Trọng Thiên dính líu đến cái chết của Băng Thanh và mua bán virus nguy hiểm.

...

(*)Pinocchio - chú bé người gỗ là câu chuyện cổ của Ý kể về cậu bé búp bê sống động như thật được người thợ thủ công Geppetto làm ra. Cậu bé rất hư, thường hay nói dối và lười nhác đến mức khiến cho cha mình bị bắt giam. Dù vậy cậu bé vẫn nhận được sự bao dung và tha thứ của người cha nhân từ cho nên dân dần cậu bé đã thay đổi và chiếc mũi bị dài ra sau mỗi lần nói dối cũng đã ngắn lại. Từ đó con búp bê gỗ đã không còn nói dối và trở thành con người thật sự. Ngụ ý trong truyện này chính là sự thay đổi để trở nên tốt hơn mới là cái đáng trân quý.

- --

ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE NHA CÁC TÌNH YÊU!