Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 34-5: Tình cũ không rủ cũng về (5)




Bà Minh dõi mắt theo từng động tác của họ, bỗng thấy lòng chùn xuống trước bộ dạng tệ hại của hắn. Từng chiếc nút áo sơ mi bẩn trên người Lưu Viễn được cởi ra. Phần da thịt bên trong đang dần hé ra thì hắn lại nổi điên, một tay giữ chặt cổ áo, một tay xua những người giúp việc ra. Mắt vẫn nhắm nhưng miệng không khỏi lầm bầm: “Các người không được cởi áo của ta. Các người không phải Minh Minh. Chỉ có Minh Minh mới được cởi áo ta. Cút! Cút hết đi.”

“Cút... cút hết...” - Giọng nói của Lưu Viễn càng lúc càng nhỏ dần rồi từ từ lịm vào giấc ngủ. Hai người giúp việc nhìn Lưu Viễn tay nắm chặt cổ áo không buông rồi lại đưa mắt nhau. Sau lại ngẩng lên nhìn về phía bà Minh đang ngồi tựa lưng vào ghế bành phía góc phòng ngủ. Ánh mắt bà Minh ráo hoảnh thở dài ra hiệu cho hai người họ lui ra rồi đứng lên tiến về phía Lưu Viễn. Người trợ lý thân cận của bà đứng như phỗng khi nhìn thấy bà chủ của mình đang chuẩn bị thay áo và lau người cho Lưu Viễn. Một lúc sau người trợ lý mới sực tỉnh, liền tiến lại gần chỗ bà Minh đang nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Lưu Viễn, cung kính nhã nhặn thưa: “Bà chủ, hay là để cho tôi làm. Công việc này bà sao có thể động tay vào.”

Bà Minh lắc đầu, vẫy tay cho người trợ lý đi ra ngoài. Người trợ lý vẫn nấn ná nói thêm: “Bà chủ, mùi trên người ông ấy thực sự quá...”

Bà Minh ngẩng mặt lên nghiêm giọng nói: “Cô giúp tôi đỡ ông ấy lên giường rồi đi ra ngoài trước, chuyện ở đây để cho tôi lo. Chuyện ngày hôm nay không được nói ra. Tránh cho đám phóng viên suy đoán linh tinh.”

Người trợ lý biết không thể ngăn được bà chủ của mình cho nên chỉ có thể gật đầu rồi nhẹ nhàng giúp bà đỡ Lưu Viễn lên chiếc giường lớn rồi từ từ lui ra. Lúc chuẩn bị bước ra khỏi phòng, người trợ lý của bà Minh không quên nhìn lại xem bà chủ của mình còn gì căn dặn hay không. Lúc quay đầu lại, cô mới nhìn thấy bà chủ của mình đang lau nửa người trên cho Lưu Tổng của tập đoàn Viễn Phương một cách cẩn thận tỉ mỉ và nhúng nhường và có phần thân thuộc. Nhìn qua giống như là một người vợ đang chăm sóc cho ông chồng say khước của mình. Nghĩ đến điều này, cô trợ lý liền há hốc mồm giật mình bước ra ngoài ngay, không dám quay lại nửa. Suy đoán này của cô mà đúng thì có phải là chuyện “kinh thiên động địa” hay không?

Nghĩ đến đây cô liền vội lắc đầu, tay trái vỗ nhẹ lên ngực để tự trấn an mình: “Không, không thể nào như vậy được. Bà chủ của mình cao sang, quý phái, giàu có và xinh đẹp như vậy làm sao có thể qua lại với chồng người khác được? Không thể nào, không thể nào?... Vậy còn ba của cô Tinh Vân thì sao? Sao mình chưa từng nghe nhắc về người này? Không lẽ cô ấy là con hoang?” - Nghĩ đến đây, cô trợ lý lần nữa giật mình vì suy nghĩ khủng khiếp của mình. Cảm giác bất an bắt đầu lan tràn. Cô biết việc mình nên làm nhất là nghe lời bà chủ, “giữ kín” mọi chuyện để tránh chuyện này bị giới báo chí suy đoán nhưng nếu đây là sự thật thì quả thật khiến cô rùng mình. Còn Lưu Tổng kia nữa, quả là đàn ông lăng nhăng, đã có gia đình còn đi lên tàu tìm kiếm nhân tình. Đàn ông quả thật không có ai là tốt. Cô trợ lý chẹp miệng lắc đầu bỏ đi. Trong mắt của thiên hạ, có lẽ ai cũng sẽ nghĩ như vậy. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu việc mình đang làm dù cho người ngoài nói họ mù quáng thì cũng chỉ có họ mới biết họ bất chấp cái gì để đánh đổi cái gì? Và cũng chỉ họ mới hiểu “có đáng hay không?”.

Trong căn phòng vừa được lau chùi sạch sẽ thoảng hương hoa hồng, bà Minh nhẹ nhàng lau chùi vết bẩn trên người Lưu Viễn, chẳng mấy chốc mùi rượu và mùi nôn mửa trên người ông đã được làm sạch. Bàn tay gầy gò thon mịn của bà chạm vào lồng ngực ông, những ngón tay khẽ chạm vào nơi trái tim bên ngực trái. Vẫn là bờ ngực màu đồng ấy, nhưng nơi này đã thành nơi gối đầu của người phụ nữ khác. Dẫu hôm nay ông ấy có vì bà mà uống say, vì bà mà kêu khóc thì sự thật vẫn là sự thật, người ấy đã không thuộc về bà nữa rồi, trái tim này cũng không phải chỉ có mình bà nữa rồi. Tình yêu đẹp đẽ lúc xuân thì chỉ là một áng mây, theo tuổi tác và thời gian rồi cũng có lúc tỉnh mộng. Chỉ có bà dại dột một mình ôm lấy giấc mộng ngọt ngào, ngây dại vì một chữ “tình” mà nhung nhớ chờ đợi. Đã bao nhiêu tháng năm đi qua, bà chỉ nguyện cầu cho ông còn sống để được gặp lại ông dù chỉ một lần trong đời cũng thấy mãn nguyện nhưng cuộc gặp gỡ này đã khiến trái tim bà tổn thương sâu sắc. Phải, chính sự phản bội của ông đã khiến tình yêu tôn thờ trong lòng bà bị thương tổn, một vết thương không thể nào lành được dù cố chôn sâu trong tận đáy lòng.

Nghĩ đến đây, bà Minh liền thấy lòng nguội lạnh. Vết thương lòng bị khơi dậy khiến bà khó chịu. Bà không mặc quần áo sạch vào cho Lưu Viễn nữa mà chỉ tiện tay hất ông ra phía bên kia giường với tấm thân trần rồi vứt cho ông cái chăn. Sau đó lạnh lùng bước ra ngoài và đóng cửa phòng ngủ cái rầm.