Trần Khải Nam càng nói càng cao hứng. Trong lòng anh tràn ngập phấn khởi khi nhìn thấy tương lai mới cho Đoàn Thị. Chỉ tiếc lại bị cậu chủ anh cự tuyệt.
Đoàn Nam Phong vừa đứng lên đi về phía ghế nâng tạ vừa bình thản nói: “Chuyện này nên quên đi. Nếu họ nhắc đến thì nói là tôi muốn bãi trừ hôn ước.”
Trần Khải Nam liền đi theo và nói: “E là làm như vậy Hoàng lão gia sẽ không vui đâu.”
“Tôi là người đã từng kết hôn, lại có con riêng, miễn cưỡng cưới cháu gái độc nhất của Hoàng chủ tịch có phải rất uất ức cho người ta không?” - Đoàn Nam Phong giải thích bằng giọng điệu an phận.
“Cậu chủ nói như vậy nghe cũng có lý, dù sao cô Tinh Vân đang ở bên cạnh Hoàng Gia Khiêm. Nếu hai người họ lấy nhau còn cậu lấy cháu gái của Hoàng chủ tịch. Như vậy không phải thành người một nhà sao? Như vậy con trai cậu sẽ gọi cô Tinh Vân là gì nhỉ? Là mẹ hay là bác? Rồi quan hệ em rể của chồng và chị dâu của vợ thì gọi là gì ta? Lâm Thanh cậu có biết không?” - Trần Khải Nam nghĩ nghĩ rồi nhìn sang Lâm Thanh, hồn nhiên hỏi.
“Rầm!” - Nghe đến chuyện Hoàng Gia Khiêm sẽ lấy Tinh Vân thì toàn thân Đoàn Nam Phong cứng đờ, buông luôn thanh tạ trên tay xuống sàn tạo ra âm thanh chói tai như động đất.
Lâm Thanh nhướng mày chán nản nhìn sang Trần Khải Nam đang ngơ ngác xanh mặt, anh nghiêng đầu nhẹ giọng nói thầm chỉ đủ cho Trần Khải Nam nghe: “Tôi nói tiếng Việt còn không rành, cậu lại hỏi tôi quan hệ phức tạp như vậy gọi là gì. Hay là đi hỏi tổng tài đi.”
Đoàn Nam Phong đương nhiên không có câu trả lời, còn Trần Khải Nam thì có mười lá gan cũng không dám nhắc lại chuyện này lần nữa. Anh lúi húi rời khỏi phòng tập và bắt đầu chép phạt.
...
Sáng hôm sau, cả nhà họ Hoàng ngồi ăn sáng ở nhà hàng của khách sạn Jeremy. Trong lúc ông ngoại đang ngồi đọc báo thì Hoàng Gia Khiêm tranh thủ kiểm tra thư. Bà Minh thì lấy máy tính xách tay ra làm việc. Chỉ có Tinh Vân là nhàn rỗi chống tay nhìn ra bức tường kính ngắm xe đang chạy lướt qua mình. Bất ngờ cô hỏi ra một câu khiến cho ai nấy liền dừng lại công việc trên tay ngẩng lên nhìn cô: “Buổi tiệc trên tàu lần này hay là chúng ta đừng mời người của Đoàn Thị có được không?”
Ba người trong bàn nhanh chóng nhìn về phía Tinh Vân bằng ánh mắt khó hiểu. Ông ngoại cô nhíu mày hỏi: “Tại sao cháu nói vậy?”
Bà Minh nhanh chóng chặn lại, tránh khơi chuyện Đoàn Nam Phong bỏ rơi Tinh Vân: “Con bé chỉ buộc miệng nói bừa thôi. Chúng ta và Đoàn Thị nhiều năm qua lại sao có thể không mời họ được.” - Sau đó bà quay sang nhìn Tinh Vân nhướng mày về phía Hoàng lão gia ra hiệu cho cô, không quên kèm theo câu nhắc nhở: “Tinh Vân, con mau xin lỗi rồi rút lại lời nói.”
Tinh Vân hiểu ý của mẹ mình, liền lúng túng định nói gì đó thì ông ngoại cô lại lên tiếng trước: “Đoàn Thị nhất định phải mời. Còn thằng nhãi Đoàn Nam Phong đó nhất định phải cho nó thấy được tầm vóc của Hoàng Thiên ta. Còn phải cho nó thấy được bảo bối của nhà chúng ta là cao quý như thế nào để nó tự xấu hổ mà thoái lui khỏi thương trường.” - Từng lời của Hoàng lão gia nói ra nhẹ nhưng uy khiến Tinh Vân lạnh cả người. Mặc dù trước đây cô từng quỳ xuống xin ông ngoại đừng nhằm vào Đoàn Thị nhưng xem ra đều là vô ích. Điều mà ông cô muốn là loại bỏ Đoàn Nam Phong. Gương mặt Tinh Vân phút chốc tái xanh. Cô không thể khoanh tay ngồi nhìn hắn gặp chuyện cho nên cô nhất định phải nghĩ cách giúp hắn.
Tinh Vân đưa mắt qua nhìn Hoàng Gia Khiêm cầu cứu. Anh nhìn ánh mắt của Tinh Vân liền hiểu được ý cô cho nên nhẹ giọng nói đỡ câu nói lỡ lời của Tinh Vân: “Thiệp mời đã đưa đến nhà họ Đoàn rồi. Tinh Vân em nên lấy đại cục làm trọng. Không nên vì việc riêng mà ảnh hưởng đến đại cục. Đoàn Thị nói gì đi nữa cũng là đối thủ đáng gờm của chúng ta. Hiện tại loại bỏ Đoàn Thị không phải là dễ và cũng không có lợi nhiều cho chúng ta.”
Hoàng lão gia nghe xong liền gật gù: “Gia Khiêm nói rất có lý. Tinh Vân, sau này cháu phải học tính cách điềm tĩnh của Gia Khiêm. Không để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng đến phán đoán của cháu.”
Tinh Vân nghe xong liền gật đầu cho qua chuyện, không phải cô không muốn nghe lời ông ngoại. Chỉ là mối quan hệ của cô và hắn đâu phải nói không là không, có là có được. “Nếu chuyện gì trên đời cũng rõ ràng minh bạch thì có phải bây giờ bi kịch đã không còn và Thế Giới sẽ không có chiến tranh hay không?” - Tinh Vân chống cằm suy nghĩ.
Nhìn thấy cháu ngoại nét mặt đăm chieu, Hoàng lão gia không quên nhắn thêm một câu như gáo nước lạnh thức tỉnh Tinh Vân: “Trên thương trường, Đoàn Thị mãi mãi là đối thủ cạnh tranh của Hoàng Thiên. Cháu là người đứng đầu Hoàng Thiên. Tuyệt đối không được quên chuyện này.”
Tinh Vân nghe xong sửng người. Nói cách khác, ông chính là đang nhắc nhở cô sau khi nhận chức vụ chủ tịch của Hoàng Thiên thì cũng là lúc trực diện chiến đấu với Đoàn Nam Phong. Tệ hơn là vì nhà họ Hoàng, cô chỉ có thể thắng. Nghĩ đến đây tâm trạng Tinh Vân rối bời, lòng cô đầy ảo não. Cô có thể thắng được Đoàn Nam Phong sao? Nằm mộng chắc cũng không được như vậy.