Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 95-2: Đùa với lửa (2)




“Hắt xì!” - Từ nơi nào đó bỗng có người hắc xì.

“Minh Minh, em không sao chứ?” - Ông Minh cầm khăn giấy đưa cho vợ, quan tâm hỏi.

Tại quán ăn Pháp sang trọng bên bờ hồ Michigan, nơi mà nhiều năm trước ông Cao Hiển Minh làm phục vụ, bà Minh vừa đưa miếng thịt lên miệng thì đã hắt xì liên tục khiến ông Minh ngồi đối diện phải lật đật lấy khăn choàng và áo khoác đưa cho vợ.

“Chicago tuy là mùa đông nhưng trong nhà hàng này rất ấm, nhìn quanh cũng không có gió. Hay là do em lúc nãy đi dạo quá lâu?” - Ông Minh lo lắng nhìn vợ rồi đoán định.

“Em cũng không biết nữa. Hay là Tinh Vân ở nhà gặp chuyện?” - Trong lòng bà Minh tự nhiên bất an, lo lắng hỏi chồng.

Ông Minh liền lắc đầu: “Không thể nào, anh đã cho vệ sĩ bố trí quanh nhà cẩn thận. Tuy nói con đang ở nhà một mình nhưng cũng tuyệt đối an toàn.”

“Lỡ nó chạy ra ngoài thì sao?” - Bà Minh liền thấp thỏm phỏng đoán.

“Không đâu, vẫn có vệ sĩ bí mật đi theo chứ. Họ không báo cáo gì thì con không sao. Theo anh thấy, em hãy ăn cho no, sau đó cùng anh đi chơi vài địa điểm khác thì sẽ thôi lo lắng cho con. Mặc dù sống ở Chicago nhưng chúng ta rất ít khi có thời gian đi chơi dạo phố. Chi bằng nhân cơ hội này tận hưởng một chút. Tí nữa về nhà anh sẽ gọi cho con.”

Nghe chồng trấn an, bà Minh liền có lại tinh thần và vui vẻ ăn tiếp bữa ăn mà không biết là con gái mình đang ở nhà cùng sói xám.

...

“Nam Phong, anh thật còn muốn nữa sao?” - Tinh Vân yếu ớt nằm sấp xuống gối, cả một đêm dài rồi thêm một buổi sáng, hắn thật để nàng thành “người tiền sử” sao? Hai tay Tinh Vân không nhấc nổi nữa, miệng chỉ thều thào hỏi nhỏ.

“Đương nhiên.” - Người nào đó đáp rất gọn.

“Nhưng tôi đói bụng.” - Tinh Vân đáng thương kêu lên.

“Ngoan, thêm một lần nữa rồi anh đi nấu cho em ăn.” - Người nào đó nhìn thân thể mảnh mai của nàng thì vuốt tóc dụ dỗ.

“Tôi không lê nổi thân xuống giường.” - Tinh Vân đáng thương tỏ bày.

“Anh sẽ mang lên cho em.” - Người nào đó vẫn sung sức nói.

“Nghe cũng được đó.” - Tinh Vân lười biếng thều thào một câu đồng ý.

Mặc dù nói hắn đang trả đũa nàng tội dám trâu chọc hắn nhưng một chút thô lỗ hắn cũng không làm với nàng. Hắn vẫn dịu dàng như lúc trước. Nhưng mà... trước nay nàng và hắn chưa từng có chuyện liên tục như vậy. Người đàn ông này bình thường với nàng là do hắn kiềm chế sao? Rốt cục cơ thể hắn làm bằng gì vậy? Tại sao lại thần thánh đến mức vượt qua khỏi tưởng tượng của nàng? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Tinh Vân khiến mặt nàng mang một biểu cảm khác lạ.

“Do tôi điều độ trong sinh hoạt vợ chồng với em.” - Hắn nằm áp xuống trên lưng nàng, nhẹ giọng nói vào tai nàng.

Tinh Vân giật mình vì hình như hắn đọc được suy nghĩ của nàng. Sao nàng lại tệ như vậy, học kinh doanh bao nhiêu năm vẫn để cho hắn đọc được suy nghĩ của mình dễ dàng như vậy?

“Bé con, em phải biết khẩu vị của tôi nhưng vì quá thương em nên tôi phải điều độ tránh làm em mệt. Nhưng hôm nay em lại thách thức tôi thì tôi sẽ cho em nếm mùi vị của việc động vào tôi.” - Người nào đó đủ lợi hại để giải đáp thắc mắc trong đầu nàng và không quên kèm theo thách thức.

“Không điều độ rất hại sức khỏe, không phải do thương tôi.” - Người nào đó nghe xong còn ráng kháng nghị phủ định lời hắn.

“Do tôi thương em.” - Hắn lại khẳng định lần nữa.

“Không phải.” - Nàng vẫn một mực phủ nhận như muốn chọc điên hắn

“Không phải sao?” - Hắn khó chịu hỏi lại rồi liền nâng mông nàng lên tăng tốc kịch liệt. Đến lúc này thì Tinh Vân thực sự đã ngất xỉu trong cơn mê loạn. Một lần xin chừa không dám chọc cái tên này nữa. Hic...

...

Chuông điện thoại reo lên, Tinh Vân giơ tay cầm lấy điện thoại uể oải nghe máy: “Ba à, là con đây.”

Đầu dây bên kia giọng ông Minh thở phào nhẹ nhõm: “Con gái à, ta gọi cho con suốt từ chiều đến giờ. Con làm gì vậy hả?”

Tinh Vân như nhớ ra điều gì liền nhìn sang bên cạnh, không nhìn thấy ai. Cô nhíu mày nghĩ: “Nam Phong đâu rồi nhỉ?”

“Con gái à, sao không trả lời ba?”. Ông Minh mất kiên nhẫn nhưng vẫn dịu dàng hỏi lại lần nữa.

Lúc này Tinh Vân mới sực tỉnh, cô nhanh đáp lại lời ông: “Ba à, con ngủ từ chiều đến giờ nên không biết ba gọi. Con xin lỗi.”

Ông Minh nghe xong thì cũng an tâm phần nào, ông dịu giọng hỏi lại: “Con làm gì mà ngủ nhiều như vậy? Có phải không khỏe không, hay để ba gọi bác sĩ. Còn nữa, con đã ăn uống gì chưa?”

“Không cần gọi bác sĩ đâu ba, con chỉ tranh thủ ngày nghỉ để ngủ thôi. Con không sao. Con đi ăn ngay đây.” - Tinh Vân vội vã cuống cuồng giải thích.

Bà Minh nghe xong như thấy có gì đó bất ổn, liền hỏi: “Tinh Vân, con giấu mẹ chuyện gì phải không?”

Tinh Vân hoảng sợ liền lắc đầu nói: “Không, không có... mẹ à... không có... ”. Nhưng càng nói cô lại càng như mếu máo vì tủi thân.

Bà Minh nhận ra bất thường trong giọng nói của cô và dường như đóan ra được điều gì cho nên liền hỏi lại: “Có muốn ba mẹ về với con ngay không?”

Đoàn Nam Phong lúc này đang mang thức ăn vào đến cửa, nghe vậy liền cầm lấy điện thoại trên tay Tinh Vân rồi điềm tĩnh nói: “Không cần mẹ à, bọn con rất ổn.”