Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ

Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ - Chương 53




Kiều Ân vội gọi điện về ký túc xá, A Nhã vừa nghe được Kiều Ân cùng Thiệu Minh Vỹ chạy tới Quảng Châu, thì chỉ nghe thấy tiếng kêu la rên xiết ở đầu dây bên kia, nói nào là cô đi máy bay gì, lại còn mắng cô chẳng nói chẳng rằng dám chạy đến tận đó, còn may là đi cùng Thiệu Minh Vỹ, nếu đi cùng Nhan Trinh Tịch thì bọn họ sẽ báo cảnh sát, tố cáo tên họ Nhan kia lừa gạt trẻ em.



Kiều Ân năn nỉ một hồi, đám bạn mới bỏ qua cho Minh Vỹ, rồi A Nhã còn lớn tiếng yêu cầu nhất định cô phải mang đặc sản ngon nhất ở Quảng Châu về thì mới tha tội. Dù sao họ cũng đều là gái phương bắc chưa từng đến Quảng Châu.



Vừa thấy cô tắt máy, Thiệu Minh Vỹ liền hỏi vẻ quan tâm: "Họ không giận chứ?".



"Không sao, chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi, vì họ cứ nghĩ em đi cùng Nhan Trinh Tịch, giờ tự nhiên lại đi cùng anh."



"Lẽ ra em không nên đi với cậu ta mới phải!" Nghĩ lại vẫn thấy bực nhưng dù sao cuối cùng Ân Ân vẫn quay về bên anh nên cơn giận dữ trong anh cũng nguôi ngoai phần nào.



"Nhưng em vẫn thấy rất có lỗi với cậu ấy, nêu không đi thì em nên từ chối cậu ấy ngay từ đầu mới phải", Kiều Ân nói vẻ buồn rầu.



"Được rồi, lần sau nhất định phải nói với anh trước", thấy cô tự trách mình, Thiệu Minh Vỹ cũng không nỡ lòng, vội an ủi cô.



"Nhung... di động hỏng rồi", Kiều Ân đau xót nhìn chiếc di động đang nằm chỏng chơ trên bàn.



Thiệu Minh Vỹ nhìn theo hướng Kiều Ân chỉ rồi quay sang cười nói: "Không sao, mình mang đi sửa là được mà. Còn nếu không sửa được thì mua máy mới".



"Không mua, em rất thích chiếc điện thoại này. Chỉ cần sửa là có thể dùng được mà", Kiều Ân buồn bã cầm điện thoại, mân mê bàn phím vẻ tiếc nuối.



"Để anh hỏi Uông Kính sau, giờ mình thử đi quanh đây xem đã." Nói là làm, anh không muốn Kiều Ân lo lắng.



Cũng may, không xa chỗ họ ở có một khu chuyên đồ điện tử, kỹ thuật số, bán điện thoại di động chính hãng, cũng có dịch vụ sửa chữa, bảo hành.



Hai người ngồi hai chuyên xe mới đến được khu đó, tìm đến một cửa hàng sửa chữa đồ điện tử, nhân viên phục vụ ra tiếp đón hai người rồi bảo phải mở điện thoại Kiều Ân ra kiểm tra thì mới biết có sửa được hay không.



May quá, bảng mạch điện tử chính chưa bị hỏng! Chỉ cần thay một vài chi tiết là ổn, điện thoại có thể dùng được như bình thường.



Đợi nửa tiếng sau di động của Kiều Ân mới sửa xong, dùng thử thấy không có vấn đề gì nhưng pin đã hết sạch nên màn hình bị tắt tối đen, phải về nhà mới sạc pin được.



Hai người liền trả tiền rồi mau chóng quay về.



Vừa về nhà, Kiều Ân đã lấy dây sạc pin điện thoại.



Sau đó cô mới yên tâm dựa vào sofa thở dài một cái.



"Mệt lắm hả?", Thiệu Minh Vỹ ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng vuốt tóc cô. Nhìn mồ hôi cô ra ướt hết tóc, nhất định Ân Ân đáng yêu mệt lắm đây!



"Vâng, buồn ngủ quá!" Thật là, lúc ngồi trên xe đã ngủ thế rồi, sao bây giờ xuống xe còn muốn ngủ tiếp?




"Vậy em đi tắm trước cho mát đi rồi ngủ. Khi nào ăn tối anh sẽ gọi dậy!" Dù Minh Vỹ cũng hơi mệt nhưng anh vẫn nói đầy vẻ quan tâm.



Kiều Ân nghe lời, cầm bộ quẩn áo ngủ vào phòng tắm.



Tắm rửa xong xuôi, Kiều Ân cũng chẳng khách khí, trèo ngay lên giường đánh một giấc ngon lành, chắc đi cả ngày nên cô mệt rồi.



Nhìn gương mặt ngủ say của Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ khẽ cười hạnh phúc. Có Kiều Ân ở bên khiến trái tim anh luôn thấy bình yên, chi cần được ngắm cô ngủ như lúc này cũng làm thấy hạnh phúc vô ngần. Ân Ân của anh!



Kiều Ân ngủ say sưa những hơn hai tiêng đồng hồ, mãi đến hơn sáu giờ mới tỉnh. Kiều Ân mơ màng nhìn quanh phòng, đèn đã được bật sáng trưng.



Cô quay sang bàn máy tính nhìn anh đang lên mạng. Nghe thấy tiếng cô trên giường, Thiệu Minh Vỹ quay người lại. "Dậy rồi à? Đói chưa? Anh ra ngoài mua chút gì cho em ăn nhé."



Kiều Ân chợt ngẩn ngưòi ra rồi mới từ từ gật đầu. Đúng là cô cũng thấy đói, ngủ cả buổi chiều rồi, giờ cũng nên ăn chút gì đó.



"Anh, anh không ngủ à?" Anh không chợp mắt chút nào sao?



"Không, em đi rửa mặt đi cho tỉnh, anh xuống nhà mua chút gì đó rồi lên ngay." Thiệu Minh Vỹ tắt máy rồi đứng lên đi mua đồ.



Kiều Ân ngáp dài, ngủ dậy cảm giác thật sảng khoái, so vói ngủ gà ngủ gật, lắc lư trên xe thì thế này dễ chịu hơn nhiều.




Nhìn điện thoại có lẽ đã đã đầy pin, cô bước lại tháo sạc rồi ấn nút mở máy, chưa đầy ba giây sau điện thoại đã mở.



Ha ha, tốt quá, chiếc điện thoại yêu quý của cô lại dùng được rồi. Mặc dù vỏ ngoài đã được thay mới nhưng hình ảnh trên màn hình vẫn quen thuộc nên cô có cảm giác điện thoại của mình đã hồi sinh.



Cô vui mừng mở các chức năng khác của điện thoại ra xem, tất cả đều tốt, không hề bị sao.



"Tít tít...” Chuông báo có tin nhắn vang lên.



Cô mở xem, Nhan Trinh Tịch, haizzz, Kiều Ân khẽ giật thót người, cậu ấy biết cô đến Quảng Châu sao?



Kiều Ân lo lắng mở tin nhắn... "Cậu đang ở đâu?" Kiều Ân do dự không biết trả lời tin nhắn đó thế nào, liệu có nên bảo thẳng vói cậu ấy rằng cô đã đến Quảng Châu với Thiệu Minh Vỹ không?



Một tin nhắn khác lại đến.



"Kiều Ân, cậu đi đâu rồi? Xuống xe rồi sao?" Hóa ra đây là tin nhắn Nhan Trinh Tịch gửi hôm qua sau khi cô trốn đi, vì điện thoại bị hỏng nên hôm nay mở máy lên cô mới nhận được mấy tin đó.



"Kiều Ân, rốt cuộc cậu đi đâu rồi vậy? Mau trả lời mình đi!"




“Cậu không thể có chuyện gì được! Mau trả lời mình đi! Rốt cuộc cậu đang ở đâu?"



"Kiều Ân, nếu thật sự cậu không muốn đi với mình, cậu có thể nói ra mà, đừng chạy trốn mình như thế, không tìm thấy cậu, không nghe thấy giọng nói của cậu, mình rất sợ! Mình sợ cậu gặp chuyện gì!"



Tin nhắn đến liên tiếp, tin nhắn này được mở thì tin nhắn khác lại đên, chuông báo tín nhắn vang liên hồi, tất cả đều là của Nhan Trinh Tịch!



"Kiều Ân, mình thật sự khiến cậu khó chịu đúng không? Cậu không muốn gặp mình sao?"



"Mình chỉ muốn có một chuyến đi chơi thật vui với cậu. Từ trước tới giờ mình không hề bắt ép cậu, lúc nào mình cũng chỉ muốn được thấy nụ cười vui vẻ của cậu. Nếu thật sự không muốn cậu có thể nói với mình, mình nhất định sẽ không ép cậu đi cùng, nhưng mình có thể xin cậu một điều được không, đừng im lặng và biến mất không chút tin tức gì như vậy."



"Kiều Ân, cậu đang ở đâu? Tại sao lại không trả lời tin nhắn của mình? Cậu có biết cậu đột nhiên biến mất không chút tin tức gì như vậy sẽ khiến mình rất lo lắng không? Minh vừa gọi điện đến phòng ký túc xá của cậu, các bạn cùng phòng đều bảo cậu đi cùng mình nhưng bây giờ rốt cuộc cậu đang ở đâu? Ân Ân, mình rất lo cho cậu!"



“Kiều Ân, cậu không thế gặp chuyện gì được, nếu thật sự cậu gặp chuyện gì đó, mình... mình không biết nên làm thế nào nữa?"



"Bây giờ mình có thể tin rằng cậu ghét mình nên mói cố ý bỏ đi như vậy, mình cũng không hy vọng cậu vì một nguyên nhân nào khác mà bỏ đi, con tim mình không chấp nhận được điều đó! Cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì!"



Mười mấy tin nhắn đều là của Nhan Trinh Tịch!



Nhìn màn hình ngày càng mờ mờ ảo ảo, cuối cùng không kiềm chế được, nước mắt Kiều Ân đã rơi xuống!



Trời ơi! Cô đã làm gì thế này? Sau khi tìm mãi vẫn không thấy Kiều Ân, Nhan Trinh Tịch đã không ngừng nhắn tin cho cô. Nhất định cậu ấy cũng đã gọi nhưng vì điện thoại của cô bị hỏng nên không gọi được, tất nhiên những tin nhắn đó cũng chẳng thể nào đến ngay lúc đó được.



Cậu ấy đã đến Bắc Kinh, nhưng có lẽ vẫn không thể yên tâm về cô. Còn có cả tin nhắn gửi lúc nửa đêm hôm qua và rạng sáng hôm nay nữa, chắc lúc gọi về ký túc xá tìm cô, Nhan Trinh Tịch mới phát hiện ra Kiều Ân không về đó nhưng chưa biết cô đã đi đâu nên Nhan Trinh Tịch đã lo lắng suốt đêm không ngủ.



Quá đáng, mình đã quá đáng lắm rồi! Cô đã quên mất phải nhắn tin cho cậu ấy, cô ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân, chỉ muốn ở bên Thiệu Minh Vỹ mà quên đi rằng có một người đang rất lo lắng cho mình.



Nghĩ đến cảnh Nhan Trinh Tịch đứng ở bên xe, lo lắng chạy khắp nơi tìm mình, trái tim Kiều Ân đau nhói. Đáng lẽ cô không nên bỏ đi như vậy, thậm chí cũng nên nói với cậu ấy một tiếng mới đúng.



Càng nghĩ càng thấy khó chịu, hai mắt đã ướt nhòe, nước mắt đang tuôn rơi... Nhìn màn hình điện thoại, Kiều Ân bắt đầu bấm từng chữ, nhắn tin cho Nhan Trinh Tịch. Cô không thể khiến cậu ấy lo lắng thêm nữa.



"Mình rất tốt, không sao đâu. Mình đang ở Quảng Châu, xin lỗi, không phải mình cố ý bỏ đi như vậy. Thật sự rất xin lỗi cậu!" Một tin nhắn trả lời đơn giản nhưng cô lại thấy trong lòng thật rối bời. Bàn tay cứ run lên khiến không tài nào bấm đúng con chữ được, bấm sai rồi lại sai, chẳng biết bao lâu mới soạn xong tin nhắn đó.



Cuối cùng, tin nhắn cũng được gửi đi!



Lúc Thiệu Minh Vỹ cầm đồ ăn vừa mua đẩy cửa bước vào thấy Kiều Ân nước mắt giàn giụa, ngơ ngẩn cầm điện thoại ngồi trên giường!



Kiều Ân lại khóc rồi!