Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới

Chương 5: Củ khoai nóng [1]




[1] Năng thủ sơn dụ: có nghĩa là những vấn đề khó khăn. Nói một cách ẩn dụ, vấn đề cần giải quyết rất phức tạp, nhưng thu được lợi ích thu sau khi giải quyết. Còn nếu nói về người thì là kiểu người không ai dám đụng vào.

Một chiếc Bentley lái vào sân trường, đưa tới không ít ánh mắt tò mò của sinh viên.

Bên trong xe, Hứa Trầm Chu dùng tai nghe bluetooth, dịu dàng đáp lời Lâm Vãn Vãn: “Ừ, vào đoàn phim biểu hiện tốt một chút, kịch bản này rất hay.”

“Trầm Chu, cảm ơn anh đã cho em cơ hội được vào đoàn.”

“Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.”

“Tối nay anh có rảnh không, em muốn mời anh đi ăn cơm.”

Xe của Hứa Trầm Chu đã lái đến kí túc xá của nghiên cứu sinh, dừng dưới cây nhãn tươi tốt: “Tối nay không được, anh có việc.”

“Là công việc sao?”

“Ừ, cúp đây.”

Hứa Trầm Chu cúp điện thoại một cách qua loa, để nghi vấn của người phụ nữ dừng ở đầu dây điện thoại bên kia.

Anh ta gọi cho Lục U hai cuộc điện thoại nhưng Lục U không tiếp, vì vậy lại gửi tin nhắn: “Anh tới rồi, xuống đi.”

Lục U vẫn không trả lời.

Cứ như vậy chiếc xe Bentley đĩnh đạc dừng ở dưới kí túc xá, thu hút không ít ánh mắt của sinh viên.

Trong kí túc xá, Tô Nhị đắp mặt nạ, gõ gõ vào nhà vệ sinh: “U U, bạn trai cậu tới kìa.”

Trong nhà vệ sinh có tiếng nước truyền ra, Lục U đang tắm, giọng nói hơi vang: “Anh ta không phải bạn trai tôi.”

“Nhưng anh ta tới tìm cậu đấy, đang đỗ xe ở bên dưới, chờ cũng được nửa tiếng rồi.”

“Anh ta thích thì cứ đợi thôi.”

Lục U không chút vội vàng, cô tắm hết nửa tiếng, sau đó chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm, lúc ngồi trước gương sấy tóc thì cầm điện thoại lên nhìn một cái.

Năm cuộc gọi nhỡ, còn có một tin nhắn SMS –

“Anh tới rồi, xuống đi.”

Lục U cười nhạt, đây chính là giọng điệu ra lệnh trước sau như một của anh ta. Mấy năm nay, Hứa Trầm Chu đã quen với sự dịu dàng, ngoan ngoãn của cô... Hất hàm sai khiến, hô tới quát lui.

Lục U tiện tay trả lời lại: “Không xuống, không muốn thay đồ ngủ, anh có việc gì?”

Rất nhanh, Hứa Trầm Chu đã gọi điện thoại lại.

Lục U tắt máy sấy rồi nhận cuộc gọi.

“Lục U, rốt cuộc em muốn thế nào?”

Giọng nói Hứa Trầm Chu bị đè rất trầm, chỉ nghe thôi cũng thấy anh ta đã gần như không nhịn được nữa, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.

“Tôi chẳng muốn thế nào cả, chỉ hy vọng anh đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, chúng ta đã chia tay rồi.”

Ban đầu Hứa Trầm Chu tưởng Lục U chỉ đang giận dỗi nên anh ta mới cố ý lạnh nhạt cô mấy ngày, anh ta cho rằng cô sẽ suy nghĩ lại, dù sao hiện tại tình huống trong nhà cô bết bát như thế, Hứa Trầm Chu là cây đại thụ duy nhất cô có thể dựa vào.

“Lục U, mẹ em ở bệnh viện ngày nào cũng cần dùng tiền, nhà em vẫn còn khoản nợ chưa trả, mặc kệ em vẽ bao nhiêu bản thảo, làm bao nhiêu công việc cũng không thể thanh toán những khoản tiền đó. Dưới hoàn cảnh này mà em nhất định muốn chia tay với anh sao?”

Tay Lục U nắm chặt thành quyền.

Cô biết, tình cảm của cô và Hứa Trầm Chu ngay từ ban đầu đã không ngang hàng. Lúc Hứa Trầm Chu theo đuổi cô, gia cảnh của cô vượt trội hơn anh ta, có lẽ vì vậy cô không cảm nhận được sự vi diệu của một mối quan hệ do địa vị kinh tế mang lại.

Nhưng sau khi gia đình cô phá sản, dựa vào sự thay đổi thái độ của Hứa Trầm Chu, Lục U dần dần cảm nhận được rồi.

Mặc dù anh ta thương cô, chiều chuộng cô, nhưng chỉ xem cô như một con chim hoàng yến ở trong lồng mà thôi.

Anh ta không ngờ rằng, con chim hoàng yến kia cũng có ngày bay khỏi chiếc lồng đó.

“Hứa Trầm Chu, bệnh của mẹ tôi chưa từng tiêu một đồng của anh, trước đây không có, sau này cũng không cần.”

Lục U dùng chút lòng tự tôn còn sót lại nói ra những lời này.

Hứa Trầm Chu dừng vài giây, nói: “Lục U, tính tình em vẫn hiếu thắng như thế, tình huống trong nhà đã khó khăn như vậy, tại sao em không thể cúi đầu chứ?”

Tại sao em không thể cúi đầu chứ.



Lục U nghĩ đến người đàn ông ngồi xổm xuống buộc dây giày cho cô.

Cô cười lạnh, hỏi ngược lại Hứa Trầm Chu: “Anh bảo tôi cúi đầu, cúi đầu thì có thể nhìn thấy cái gì?”

Đối với câu hỏi này, Hứa Trầm Chu không biết trả lời ra sao.

“Đừng tới tìm tôi nữa.”

Nói xong, Lục U không do dự cúp điện thoại.

Không gian trong xe âm u, Hứa Trầm Chu châm một điếu thuốc. Bởi vì giận dữ và không cam lòng nên bàn tay cầm điếu thuốc của anh ta run lên không ngừng.

Anh ta không biết vì sao một Lục U lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời lại có thể kiên quyết trong chuyện chia tay đến vậy.

Thật ra hai người chia tay cũng không sao, từ lúc nhà họ Lục phá sản bố mẹ Hứa đã yêu cầu hai người chia tay rồi. Nhưng bệnh hoàng tử của Hứa Trầm Chu phác tác, cảm thấy nếu vứt bỏ Lục U vào lúc đó thì không phải là đàn ông.

Hơn nữa ở bên nhau lâu như vậy, cô gái trông thì xinh đẹp, ngoan ngoãn nhưng bên trong lại quật cường cũng khiến anh ta có cảm tình. Vậy nên Hứa Trầm Chu chống lại áp lực của gia đình, kiên trì ở bên cô.

Nhưng Lâm Vãn Vãn đã trở về, sự trở về của cô ta khiến cho tình cũ trong lòng Hứa Trầm Chu hồi sinh. Hơn nữa Lâm Vãn Vãn đã gia nhập vào giới giải trí, cô ta cần tài nguyên, mà Hứa Trầm Chu thì vừa hay lại là tư bản, loại quan hệ quyền lực này càng làm thỏa mãn khí phách đàn ông của anh ta, điều này chắc chắn vẫn khiến dư luận trên mạng phát sốt.

Nếu muốn Hứa Trầm Chu chọn giữa Lục U và Lâm Vãn Vãn, có lẽ Hứa Trầm Chu sẽ chọn Lâm Vãn Vãn. Nhưng việc chia tay... dù thế nào thì người nói trước cũng không thể là Lục U!

Trong khoảng thời gian này trong lòng Hứa Trầm Chu luôn cảm thấy lấn cấn, khó chịu, chắc hẳn cũng vì nguyên nhân này. Cảm tình của anh ta với Lục U không sâu như vậy.

Ừm, nhất định là như thế.

Hứa Trầm Chu dập điếu thuốc, sau đó gọi một cuộc điện thoại: “Làm phòng thiết kế mua bản thảo của cô ấy ngừng kinh doanh đi.”

Đầu dây điện thoại bên kia, trợ lý hỏi: “Cô ấy mà anh nói... là cô Lục?”

“Không thì ai?”

Trợ lý hơi kinh ngạc. Tổng giám đốc Hứa chưa bao giờ để tâm đến bạn gái anh ta, sao lần này lại đột nhiên quan tâm đến chuyện của cô ấy rồi.

“Tổng giám đốc Hứa, anh chắc chắn muốn đóng cửa phòng thiết kế cô Lục đang làm ạ?”

“Nói nhảm gì đấy!”

Hứa Trầm Chu không cách nào nhịn được nữa.

Trợ lý Hà không thể làm gì khác ngoài việc luôn miệng đáp ứng, cam đoan trong vòng ba ngày sẽ giải quyết chuyện này.

Hứa Trầm Chu cúp điện thoại, nhìn bóng đêm mịt mờ ngoài cửa sổ xe, biểu tình lạnh lẽo. Anh ta muốn chặt đứt tất cả đường lui của Lục U, buộc cô phải ngoan ngoãn trở về bên cạnh anh ta.

...

Sau khi xuống bến xe buýt nằm cạnh cây ngô đồng ở phía tây thành phố, còn phải đi xuyên qua cầu vượt, sau đó đi bộ thêm mười lăm phút, đi qua con một hẻm nhỏ quanh co mới tới căn nhà gia đình Lục U thuê.

Nơi này và tiểu khu xa hoa mà Lục U từng sống lúc nhỏ là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Những gia đình ở đây hầu hết đều là những người thuộc tầng lớp bình dân, trong nhà nhiều người, hoàn cảnh không tốt.

Mỗi khi đến hoàng hôn, nhà nhà thổi lửa nấu cơm, tiếng xoong nồi leng keng, tiếng phụ nữ mắng nhiếc, tiếng trẻ con gào khóc... tựa như một bản giao hưởng lớn của cuộc sống.

Nhà Lục U nằm ở tầng một của đại viện số 23 ngõ Ngô Đồng, ngoài cửa bày một biển hiệu ghi: Tiệm may Lục thị.

Trước đây tập đoàn Lục thị khởi nghiệp từ kinh doanh quần áo, mượn phong trào “xuống biển” [2] vào những năm 90 mà phát tài, thậm chí việc buôn bán quần còn mở rộng ra cả nước ngoài.

[2] phong trào trong thời kỳ cải cách và mở cửa của Trung Quốc bắt đầu vào cuối những năm 1970, khi nhiều người từ bỏ việc làm nhà nước để trở thành doanh nhân và khám phá một "biển" cơ hội kinh doanh.

Chỉ tiếc, ngồi cao thì ngã đau, sau này nhà họ Lục hoàn toàn phá sản, cũng thiếu nợ không ít, sau khi thế chấp toàn bộ tài sản, ngay cả căn biệt thự cũng phải bán đi.

Lục Vân Hải không chịu được áp lực nên nhảy lầu tự sát, mặc dù không chết nhưng chân trái cũng bị tàn tật. Dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại, chỉ là què rồi nên không thể làm công việc chân tay được, bởi vậy nên mở một tiệm may Lục thị tại nhà, làm lại nghề cũ.

Nhà họ Lục lập nghiệp từ quần áo, nên việc buôn bán của tiệm may Lục thị tương đối khá. Người khu này là dân nghèo ở tầng lớp dưới cùng, những bộ quần áo mà nhà bọn họ thiết kế ra đều đã được thay đổi cho phù hợp, giá cả hợp lí, kiểu dáng lại đẹp nên rất được phụ nữ ở quanh đây hoan nghênh.

Thậm chí có không ít phu nhân nhà giàu muốn đến đây để sửa những bộ váy dạ hội của mình, chính vì vậy đã chặn đường làm ăn của nhiều tiệm khác.

Cuối tuần, Lục U về nhà, phòng khách vốn dĩ không lớn lắm nhưng trên tường lại treo rất nhiều quần áo cần chỉnh sửa của khách hàng.

Bên cửa sổ, bố cô Lục Vân Hải mặc chiếc tạp dề da thuộc màu xám lạnh, đang ngồi trước máy may làm việc.

Năm nay mới gần năm mươi nhưng tóc mai đã chuyển bạc, từ lâu đã không còn khí khái như khi còn trẻ làm tổng giám đốc nữa rồi.

Cuộc sống mài giũa khiến ông già hơn tuổi thật, nhưng trông hiền lành hơn hẳn.

“U U về rồi đấy à.” Lục Vân Hải tháo kính mắt xuống, quay đầu nhìn về phía cô: “Đến viện thăm mẹ rồi à?”

“Vâng, thăm rồi ạ, bác sĩ nói mẹ bình phục rất tốt, còn cần làm thêm một cuộc phẫu thuật nữa là có thể đưa về nhà chăm sóc rồi.”



“Về nhà là tốt rồi, không cần phải chạy đi chạy lại giữa hai nơi nữa.” Lục Vân Hải đứng lên, tháo tạp dề da thuộc xuống, nói với Lục U: “Con về đúng lúc lắm, tối nay bố vào viện với mẹ con qua đêm, con để ý cửa hàng nhé.”

“Vâng ạ.”

“Trong tủ lạnh có cơm với thức ăn đấy, đợi tí nữa em con về thì hâm lại hai chị em ăn.”

“Dạ.”

Lục U lấy từ trong balo ra tiền lương hai tuần, bốn nghìn tệ, cô đưa cho Lục Vân Hải: “Bố, tiền phẫu thuật lần trước trả lại cho bệnh viên đi.”

Lục Vân Hải nhận lấy xấp tiền, thở dài, đau lòng nhìn Lục U.

Cô công chúa nhỏ được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay từ tấm bé, hơn hai mươi năm sống vô ưu vô lo, trong một đêm biến thành cô bé lọ lem. Lục Vân Hải cảm thấy có lỗi với con gái, nhưng cũng không thể làm được gì.

Mặc dù cuộc sống hiện tại chỉ là ở nhờ, nhưng chỉ cần người một nhà yên lành thì mọi thứ đều tốt.

“Bố đi đây, con để ý em con, bảo nó đừng thức khuya, kể cả có thi đại học thì thân thể vẫn là quan trọng nhất.”

“Vâng, con biết rồi.”

Lục U đứng trước cửa nhà nhìn bố dời đi, nhìn ông khập khiễng ngồi trên chiếc xe ba bánh chuyên dụng, bóng lưng đón lấy ánh mặt trời, đôi mắt cô cay cay.

Cô có thể hiểu tâm trạng của bố vào năm đó, khi ông không chịu nổi áp lực mà tự sát.

Cuộc sống mài giũa chính là như vậy.

“Bố, nhà họ Lục chúng ta sẽ trở lại như xưa!” Lục U nhìn theo bóng lưng ông nói lớn.

Lục Vân Hải quay đầu, đôi mắt vốn đã vẩn đục đột nhiên lộ ra ý cười, tay giơ chữ V về phía cô: “Nhất định!”

Lục U đi tới trước máy may, giúp bố sửa bộ quần áo còn chưa hoàn thành.

Mặc dù mục tiêu của cô vẫn là thiết kế thời trang, nhưng bởi vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên bình thường cô cũng hay giúp sửa quần áo cho khách. Việc này giúp cô có thêm nhiều kinh nghiệm quý báu trong phương diện cắt may hơn những người chỉ biết vẽ, biết học mà không biết làm.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Một vị phu nhân có gu ăn mặc rất đẹp đứng ở cửa, hỏi dò: “Xin hỏi có sư phụ Lục Vân Hải ở đây không?”

Lục U quay đầu lại nói: “Bố em tạm thời không có ở đây ạ. Em có thể giúp chị, hoặc chị để quần áo lại, nói yêu cầu cho em biết, lúc nào bố em về em sẽ nói lại.”

Thượng Nhàn Thục đi tới, nhìn người thợ may nhỏ một cái, trong mắt hiện lên vài phần không tin tưởng, nói: “Tôi nghe người ta giới thiệu tay nghề sư phụ Lục rất tốt, thậm chí sửa còn đẹp hơn hơn mấy tiệm nổi tiếng nữa.”

Nhưng điều kiện của của cái cửa hàng nhỏ này quả thực khiến chị ấy hơi chùn bước.

Lục U nhìn ra sự do dự của Thượng Nhàn Thục, vừa cười vừa nói: “Tay nghề nhà em phu nhân không cần lo lắng đâu ạ.”

“Thôi kệ, thử xem sao.” Thượng Nhàn Thục lấy trong túi ra một chiếc váy dạ hội rồi nói: “Chiếc váy này là con gái tôi tặng, cuối tuần này là tiệc sinh nhật con bé nên tôi muốn mặc, nhưng lại không cẩn thận làm rơi tàn thuốc vào nên chỗ này có một cái lỗ, em xem có thể sửa được không.”

Lục U nhận chiếc váy đen kia, nhìn một hồi rồi nói: “Đây là váy của NICO, sử dụng vải taffeta, chân váy dùng vải satin, ước tính sơ sơ thì giá hẳn phải trên năm mươi nghìn.”

(50.000 tệ = 175.290.461 VNĐ, tính theo tỷ giá lúc edit)

Thượng Nhàn Thục kinh ngạc nhìn Lục U: “Cô bé tuổi còn trẻ mà biết nhìn hàng quá ha!”

Lục U cười cười: “Ở phương diện trang phục thì nhà em chuyên nghiệp lắm ạ.”

“Cái này có thể sửa được không, tôi rất thích bộ váy này, cuối tuần là tiệc của con gái, tôi nhất định phải mặc chiếc váy này.”

“Sửa thì hơi khó.” Lục U nói thật lòng: “Bởi vì mỗi chiếc váy dạ hội đều có phong cách riêng của nhãn hàng. Nếu muốn bắt đầu từ nguyên mẫu, tất nhiên sẽ phải thay đổi phong cách vốn có.”

Một chiếc váy dạ hội sang trọng, thay đổi bất kỳ bộ phận nào cũng đều có thể bị lật xe.

“Mấy tiệm có tiếng cũng nói như vậy.” Thượng Nhàn Thục cau mày nói: “Mấy người đó kiến nghị tôi nên bỏ chiếc váy này đi rồi mua cái mới, nhưng chiếc váy này là con gái tặng cho tôi, tôi muốn mặc vào sinh nhật con bé, không có cách nào sửa được sao?”

“Sửa thì có thể sửa, nhưng có thành công hay không thì nói chắc được, rất có thể sẽ thất bại, chị nên nghĩ thật kĩ.”

“Không sao, em cứ thử đi! Tôi tin tưởng cháu.”

Lục U bất đắc dĩ cười khổ, trong lòng nghĩ đây không phải là vấn đề dì có tin cháu hay không?

Nếu muốn nhận “củ khoai nóng” tự đập bảng hiệu này, quả thực cô phải nghĩ thật kĩ.

“Giá cả không thành vấn đề.” Thượng Nhàn Thục đưa váy cho Lục U: “Em chỉ cần giúp tôi sửa được, tiền bạc không thành vấn đề.”

Đây là thời điểm Lục U cần dùng đến tiền, cô cũng ôm tâm thái “nghé con không sợ cọp”, nhận lấy chiếc váy dạ hội này, cam đoan với Thượng Nhàn Thục: “Em sẽ cố gắng hết sức.”