Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới

Chương 50: Ngoại truyện 2




Buổi tối, Tần Mỹ Trân dỗ Lục Ninh ngủ, sau đó ra ngoài làm bài tập thủ công của mẫu giáo cùng Lục U. Lục Vân Hải về tới nhà, thay quần áo rồi cùng tham gia cùng hai mẹ con.

Lục U nói với bố mẹ về việc gặp Tưởng Đạc vào buổi chiều.

Cô bé biết rằng cậu là con cái nhà họ Tưởng, nhưng cậu có vẻ không giống với mấy đứa Tưởng Hằng, trên người cậu không có sự kiêu ngạo và bướng bỉnh của Tưởng Hằng.

“Anh ấy luôn bị Tưởng Hằng và những người khác bắt nạt, rất không hòa đồng.”

Lục Vân Hải gấp một con chim gõ kiến ​​nhỏ, treo nó trên một cây giấy do Lục U cắt ra, nói: “Không liên quan đến việc hòa đồng hay không, đứa trẻ đó là con ngoài giá thú, không được hoan nghênh là bình thường.”

Lục U tò mò nhìn Lục Vân Hải: “Con ngoài giá thú là gì ạ?”

Lục Vân Hải mỉm cười: “Con ngoài giá thú chính là...”

Tần Mỹ Trân lập tức dùng cùi chỏ huých vào Lục Vân Hải, trách móc nói: “Chuyện này anh nói với trẻ con làm gì?”

“Bây giờ là trẻ con tinh ranh lắm, em không nói thì nó cũng có thể tự tìm hiểu ở những nơi khác.”

Tần Mỹ Trân dùng ánh mắt ngăn Lục Vân Hải lại, rồi nói với Lục U: “U U, con cứ xem Tưởng Đạc như một người bạn bình thường là được. Nếu thằng bé tốt với con, con có thể chơi với nó. Nếu thằng bé không tốt với con, hoặc là chửi thề, hoặc làm những điều xấu, thì con không chơi với nó là được. “

Lục U luôn miệng nói: “Anh ấy không nói tục chửi thề, còn rất thích học, anh ấy cũng rất thông minh, nhưng anh ấy chưa từng được học mẫu giáo, con đã dạy anh ấy tiếng Anh, anh ấy vừa học đã hiểu rồi. Sách tiếng Anh của con anh ấy chỉ nhìn qua một lần đã biết viết rồi. “

“Vậy thì còn phải học hỏi thêm từ thằng bé đấy.”

“Nhưng mà... tại sao anh ấy không thể đi học mẫu giáo với bọn con ạ?”

Lục Vận Hải cười: “Con cho rằng ai cũng giống như con, ngày nào cũng có thịt có cá ăn, được nuôi thành trắng trẻo mập mạp như thế này, còn có thể đi học mẫu giáo quốc tế sao. Mẹ của thằng bé đã qua đời, được nhà họ Tưởng đưa về nuôi dưỡng như con chó con mèo, chó mèo nhà người ta còn được cho ăn no, thằng bé ấy à, bố nghe nói thậm chí nó còn không đủ no. “

Lục U cau mày: “Ôi, anh ấy thật đáng thương.”

Tần Mỹ Trân ngăn Lục Vân Hải tiếp tục nói: “Anh là đàn ông mà sao còn lắm miệng phụ nữ thế, việc của nhà họ Tưởng chúng ta có thể nói bậy được sao, nhất là trước mặt bọn trẻ nữa.”

“Rồi rồi rồi, chúng ta không thể chọc vào bọn họ, nhất là vị Tưởng phu nhân kia, thực sự không thể chọc vào, haha, không nói nữa.”

Lục U vẫn muốn hỏi thêm, nhưng dù cô bé có hỏi gì thì Lục Vân Hải cũng không chịu nói, nên đành bó tay.

Tần Mỹ Trân dùng keo dán con hạc giấy nhỏ lên cây giấy, sau đó nói với Lục U: “Lần sau con mời người bạn mới của con tới nhà làm khách nhé, mẹ sẽ làm bánh chiffon cho mấy đứa.” “

Lục U ngoan ngoãn gật đầu.

Đúng lúc này, tiếng khóc kinh thiên động địa của Lục Ninh vang lên trong phòng trẻ con.

Lục U bực bội đặt cây giấy xuống, lẩm bẩm: “Lại khóc rồi, sao thằng nhãi này thích khóc thế!”

Mãi bố mẹ mới có thời gian cùng làm thủ công cô bé, gia đình đang vui vẻ lại bị thằng nhãi kia phá hỏng rồi.

Tần Mỹ Trân bất lực đứng lên: “Con ấy à, khi con còn bé còn thích khóc hơn em con nữa.”

“Con còn lâu mới là đứa mít ướt.”

Lục Vân Hải thấy vợ mình lại đi vào cùng con trai, ông vội nói: “Em đừng đi, mệt mỏi cả ngày rồi, anh đi là được, anh dỗ con ngủ được mà. “

Tần Mỹ Trân không miễn cưỡng nữa, bà ngồi lại bên cạnh Lục U, véo nhẹ đôi má phúng phính của con gái nhỏ, nhẹ giọng nói: “Sớm biết con không thích em trai như vậy, mẹ đã không sinh nó ra rồi.”

Lục U cũng không hẳn là ghét em trai mình, cô bé chỉ cảm thấy rằng em trai đã tranh giành tình yêu thương mà bố mẹ dành cho cô bé, lại còn lấy phần nhiều hơn, mãi bố mẹ mới có thời gian làm thủ công với cô bé, kết quả em trai vừa khóc bố đã đi dỗ dành rồi.

Nó giống như một con quỷ nhỏ, sinh ra để tranh giành với cô.

Lục U cảm thấy có lẽ cô bé sẽ không bao giờ thích con quỷ nhỏ này đâu.

...

Món tráng miệng buổi chiều ở trường mẫu giáo hôm nay là bánh quy. Lục U đã len lén bỏ bánh quy vào túi của chiếc váy có đường viền hoa và mang ra khỏi trường.

Ban đầu Kiều Mỹ Vân muốn rủ Lục U đến sân chơi dành cho trẻ em để nghịch cát, nhưng không ngờ Lục U vừa ra khỏi trường đã vội theo bảo mẫu về nhà rồi.

Cô bé biết, nhất định là Lục U có bạn mới rồi.

Dùng chân nghĩ cũng biết, người bạn mới của Lục U là ai.

Kiều Mỹ Vân có chút không vui.

Lục U trở lại tiểu khu, đi xung quanh tìm kiếm Tưởng Đạc.

Tìm quanh con đường dành cho người đi bộ ở ven hồ, ngay cả khu rừng nhỏ cũng tìm, nhưng đều không thấy cậu.

Cô bé có chút mất hứng bước về nhà, nhưng ở bên cạnh cái cột đá, cô bé nhìn thấy Tưởng Đạc đang vẫy tay với mình.

Lục U mừng đến mức muốn bay lên, vừa đi vừa nhảy chân sáo về phía cậu.

“Em nghĩ anh giận em rồi chứ.”

“Tại sao anh phải tức giận.”

“Bởi vì em nói rằng anh... handsome đó, rồi anh đã tức giận bỏ chạy.”

Sau khi Lục U chạy tới, hai má phúng phính như đánh phấn, đôi mắt thông minh lanh lợi nhìn cậu: “Hôm nay trông anh không tệ lắm ha.”

Tưởng Đạc nhìn đôi giày thể thao mới tinh trên chân, có chút xấu hổ.

“Đi giày mới rồi nè, rất đẹp.”

“Cảm ơn.”

Cô bé kéo cậu ngồi lên cột đá bê tông, tay thò vào trong sờ đồng sờ tây: “Em mang đồ tốt cho anh nè.”



Tưởng Đạc tò mò nhìn cô bé, thấy cô bé lấy từ trong túi ra một ít bánh quy nhỏ đã bị nghiền nát thành bột.

“Ôi, nát rồi.”

Lục U cau mày, bóp vụn bánh quy trong lòng bàn tay, thất vọng nói: “Vốn dĩ nó có hình con gấu, bây giờ không ăn được rồi.”

“Có sao đâu.”

Tưởng Đạc đổ vụn bánh quy trong tay cô bé lên tay mình, sau đó không chút do dự cho vào miệng ăn.

“Nhưng mà... cái này nát hết rồi.”

“Cho vào trong miệng cũng nát thôi.”

“Có lý.”

Lục U nhìn dáng vẻ ngấu nghiến của cậu, đoán chắc cậu đang rất đói, thế là nhanh chóng sờ vào túi, đổ hết vụn bánh quy bên trong ra, đút vào miệng Tưởng Đạc.

Tưởng Đạc không dám ăn thằng trên tay cô bé, liền lấy một miếng lớn từ trong tay cô bé rồi ném vào miệng.

Lục U đột nhiên cảm thấy có loại thành tựu khi cho thú cưng ăn, cô bé nói: “Lần sau em sẽ lại mang cái gì đó thật ngon tới.”

“Cảm ơn.”

“Anh thích ăn gì?”

“Có thể ăn no thì đều thích.”

“Ồ, vậy anh cũng không quá kén chọn nhỉ.”

Tưởng Đạc chỉ muốn tiếp tục sống, nhưng thực tế ở hoàn cảnh hiện tại, cố gắng tiếp tục sống cũng không dễ dàng, nào còn tư cách kén cá chọn canh.

“Cảm ơn.” Cậu nhặt hết mẩu bánh quy vụn trong lòng bàn tay cô bé, rồi nghiêm túc nói cảm ơn: “Anh sẽ báo đáp em.”

“Báo đáp gì chứ, không cần, chúng ta là bạn mà.”

Đúng lúc này, Tưởng Hằng mang theo hai người quản gia đi tới, chỉ vào Tưởng Đạc: “Tìm thấy rồi! Nó trộm giày của tôi! Nhân chứng vật chứng đều tìm được, mau bắt nó lại!”

Hai người quản gia đi tới, trực tiếp tóm lấy Tưởng Đạc gầy gò, lôi về phía nhà họ Tưởng.

Tưởng Đạc liều mạng giãy dụa, nhưng thể chất chênh lệch quá lớn, không cách nào thoát khỏi xiềng xích của hai quản gia cao lớn.

Lục U vội vàng tiến lên, chặn đường bọn họ: “Làm gì thế! Đừng bắt nạt người ta!”

Tưởng Hằng không khách khí chộp lấy đôi giày thể thao mới tinh trên chân Tưởng Đạc: “Đây là giày của anh! Bị nó trộm đi, nó là kẻ trộm!”

“Tôi không trộm nó!” Tưởng Đạc lộ ra vẻ mặt nhục nhã: “Lục U, anh không lấy trộm nó.”

Lục U đuổi theo rồi nói: “Cũng phải cho người ta cơ hội giải thích chứ, không thể kết tội người ta một cách bừa bãi như thế được.”

“Muốn giải thích thì đi giải thích với mẹ tao đi!” Tưởng Hằng nhìn Tưởng Đạc bị kéo vào biệt thự, trong mắt hiện lên chút vui sướng.

Ngay vào giây phút cuối cùng trước khi cánh cửa đóng lại, cậu vẫn quay đầu lại và hét về phía Lục U: “Anh không phải là kẻ trộm.”

Lục U có tin hay không thật ra không hề quan trọng, nhưng đối với cậu mà nói, dường như...

Rất quan trọng.

- -

Tưởng Đạc bị đưa về nhà, Lục U không cách nào gặp cậu, mang theo lo lắng về nhà ăn cơm tối.

Buổi tối tám giờ, cô bé đến biệt thự nhà họ Tưởng đi lang thang một hồi, không thấy Tưởng Đạc nhưng lại nhìn thấy chị Tưởng Tư Địch.

Tưởng Tư Địch hơn Lục U khá nhiều tuổi, hiện cô đang học lớp Mười. Mái tóc buộc đuôi ngựa, là một chị gái xinh đẹp và lạnh lùng.

Chị ấy đang nhảy dây trong vườn sau nhà.

Nhìn thấy Lục U lẻn qua hàng rào, Tưởng Tư Địch dừng nhảy và hỏi cô bé: “Tìm Tưởng Hằng à?”

Lục U lắc đầu.

Trên mặt chị ấy nở một nụ cười nghiền ngẫm: “Chẳng lẽ... là tìm Tưởng Đạc?”

Lục U cuối cùng cũng gật đầu, lo lắng hỏi: “Anh ấy không sao chứ ạ?”

Tưởng Tư Địch thản nhiên nói: “Tưởng Hằng nói rằng nó đã lấy trộm giày của mình, bây giờ đang bị xử lý bằng gia pháp đấy.”

“Gia... gia pháp là gì ạ?”

“Đánh vào tay, bọn trẻ nhà chị làm sai điều gì đều bị đánh vào tay.” Tưởng Tư Địch nhún vai: “Nhưng mẹ chị không thích nó lắm, chắc bà ấy sẽ không cho nó ăn tối đâu.”

“Nhưng... nhưng anh ấy không ăn trộm gì cả!” Lục U lập tức phản bác: “Nhất định là hiểu lầm.”

“Tại sao em lại chắc chắn như vậy, em quen với nó sao?”

“Bọn em quen biết nhau chưa lâu.” Lục U lắc đầu, kiên định nói: “Nhưng em tin anh ấy!”

“Nhóc quỷ, sao em lại tin nó.” Tưởng Tư Địch mỉm cười: “Em có biết cuộc sống của nó trước khi đến nhà họ Tưởng không? Nó sống trong một khu ổ chuột, trộm cắp và cướp giật đều đã làm rồi. Nó còn lươn hơn còn lươn. “

Lục U không biết về quá khứ của Tưởng Đạc, cậu cũng chưa từng nói với cô bé, nhưng trong hai ngày ngắn ngủi thân thiết này, Lục U cảm thấy cậu không giống người xấu, ngược lại Tưởng Hằng rất tệ, nói dối, đánh nhau, không chuyện ác nào không làm.

“Một em gái tốt như em đừng chơi với Tưởng Đạc.” Tưởng Tư Địch thản nhiên thuyết phục: “Coi chừng học thói hư đấy.”



“Em còn lâu mới thế, nhà họ Tưởng của chị chẳng có ai là người tốt cả!” Lục U bị chọc giận, hét lên những lời này.

Trẻ con trong tiểu khu đều biết không được chọc bọn trẻ con nhà họ Tưởng, vì nhà họ có quyền thế.

Giống như Tưởng Hằng, tùy tiện bắt nạt người khác nhưng những đứa trẻ kia chỉ dám giận mà không dám nói, bố mẹ bọn nó cũng không dám lên tiếng, nuốt hận vào trong.

Nỗi sợ hãi theo thời gian đã tạo thành một loại ấn tượng cho mọi người, nhà họ Tưởng không có người tốt.

Lục U vốn tưởng rằng Tưởng Tư Địch sẽ tức giận, nhưng không ngờ chị ấy lại cười khúc khích đứng lên, cầm dây nhảy đi tới hàng rào tre bên tường, giơ tay vỗ vỗ đầu cô bé: “Nhóc quỷ, có cá tính thật đấy.”

“Hứ!” Lục U trừng mắt nhìn chị ấy, quay mặt đi chỗ khác.

“Vừa rồi Tưởng Đạc cũng cãi lại rồi, nói nó không trộm giày, là do Tưởng Hằng lừa nó. Tưởng Hằng nói nếu Tưởng Đạc giúp nó làm bài tập thủ công thì sẽ cho Tưởng Đạc một đôi giày mới. Tưởng Đạc đồng ý rồi, không nghĩ tới thằng nhãi kia lại lật lọng, cắn ngược một cái. “

Tưởng Tư Địch giải thích những gì đã xảy ra với Lục U.

“Em biết mà! Anh ấy nói anh ấy không ăn trộm thì chắc chắn không ăn trộm!”

“Thằng nhóc kia cũng không phải đèn đã cạn dầu. Trong vòng hai mươi phút, nó đứng trước mặt mọi người gấp lại một tòa lâu đài bằng giấy giống hệt như cái trong phòng Tưởng Hằng để chứng minh nó vô tội. Thằng ngốc Tưởng Hằng kia thực sự ngu ngốc không chịu được.”

Khi Lục U nghe được lời này, cuối cùng cô bé cũng thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá.”

“Nhưng...” Tưởng Tư Địch đổi giọng: “Nó có lấy trộm hay không thực sự không quan trọng, bởi vì đối với nhà họ Tưởng, nó đã phạm vào một sai lầm còn lớn hơn.”

“Là gì ạ?”

“Nó không nên... được sinh ra trên thế giới này.”

Lục U ngơ ngác nhìn Tưởng Tư Địch.

Vào độ tuổi học mẫu giáo như cô bé, rất khó để hiểu được ý nghĩa trong câu nói này.

Nhưng cô bé vẫn vô thức bảo vệ Tưởng Đạc: “Nhưng... nhưng anh ấy cũng không có lựa chọn nào khác, chính anh ấy cũng không thể quyết định mình có được sinh ra hay không.”

“Đúng thế, đáng tiếc là thế giới này lại bất công như vậy đấy.”

Tưởng Tư Địch hất hàm, cười nói: “Những đứa trẻ không có thứ gì trong tay như vậy, cuộc đời vất vả lắm mới gặp được cái phao cứu mạng, nhất định sẽ giữ thật chặt, không bao giờ để tuột mất. Nhóc con, cẩn thận kẻo bị bắt cả đời đấy.”

Lục U không hiểu lời của Tưởng Tư Địch lắm, nhưng cô bé nghĩ về nó một chút rồi nói: “Em muốn làm bạn tốt với anh ấy mãi mãi!”

...

Vào buổi chiều ngày hôm sau, Lục U rốt cuộc đã nhìn thấy Tưởng Đạc trong rừng cây xanh của tiểu khu.

Một mình Tưởng Đạc ôm gối ngồi dưới gốc cây hòe, trong tay cầm một chiếc lá cây hòe, từ từ xé thành từng dải.

Lục U thở hồng học chạy đến bên cạnh cậu, kéo áo của cậu, hỏi: “Anh có bị đánh không?”

Tưởng Đạc lắc đầu, cậu nhìn vẻ mặt quan tâm Lục U, không giống như đang giả bộ: “Em còn muốn chơi với anh sao?”

“Tại sao lại không?”

“Họ nói anh là một tên trộm.”

“Nhưng anh nói anh không phải mà.”

“Em tin anh?”

Lục U mạnh mẽ gật đầu: “Em tin!”

Vẻ mặt Tưởng Đạc phức tạp, đôi mắt như bị màn đêm phủ lên: “Tại sao?”

“Bởi vì anh thích học, những người thích học sẽ không làm chuyện xấu.”

“À.”

“À gì mà à, em nói thật đó!”

Đôi mắt trong veo của Lục U khiến khóe miệng của Tưởng Đạc rốt cuộc nở một nụ cười nhẹ: “Cảm ơn em đã tin tưởng anh.”

Lục U nhìn thấy đôi giày thể thao mới tinh trên chân cậu đã biến mất, thay vào đó là đôi giày cũ lúc trước.

Tưởng Đạc theo bản năng lấy tay che giày, không muốn bị cô bé nhìn thấy, cảm giác xấu hổ khi bị cô bé nhìn vào buổi chiều hôm đó lại hiện lên trong lòng.

Mặc dù Lục U không thông minh nhưng chắc chắn cô bé không ngốc, cô bé đã nhận ra điều gì đó từ ánh mắt né tránh của Tưởng Đạc.

“Anh... anh là bởi vì ngày đó em nói anh handsome, cho nên mới... mới dùng bài tập gấp giấy origami để đổi đôi giày mới với Tưởng Hằng sao?”

Tưởng Đạc rõ ràng không muốn bị cô bé phát hiện tâm tư của mình, lập tức phủ nhận: “Không phải!”

“...”

Dưới ánh nhìn trong veo của cô gái nhỏ, dường như Tưởng Đạc cũng cảm thấy lời giải thích của mình quá yếu đuối. Cậu chỉ có thể cúi đầu, sờ lên đuôi giày đã rách nát của mình, sửa lại lời: “Cũng không hoàn toàn là vì thế, do giày của anh đã cũ lắm rồi.”

Lục U hiểu, tai họa không ngờ lần này hoàn toàn là do lời nói lúc vô tâm của cô bé.

Cô bé nhìn đôi giày của cậu, cảm thấy xấu hổ lại vừa buồn bã, một khao khát bảo vệ trước nay chưa từng có... tự nhiên sinh ra.

Tưởng Đạc thấy nét mặt cô bé muốn khóc lại không thể khóc, cũng đoán được suy nghĩ của cô, lập tức nói: “Liên quan gì đến em chứ, ai mà không muốn đi giày mới chứ.”

Cô bé lặng lẽ nhặt cành cây trên đất, viết một dòng trên mặt đất, viết xong liền chạy đi.

Tưởng Đạc nhìn rõ những chữ cong cong vẹo vẹo cô bé viết trên mặt đất –

Handsome = Tưởng Đạc là cậu bé đẹp trai nhất trên thế giới.