Lâm Cẩn không thể không thừa nhận, lời này của Thịnh Diễn Chi rất làm người ta động tâm, nhưng cũng làm người sợ hãi.
Trong trí nhớ của cậu còn giữ lại một ít kí ức ngắn Thịnh Diễn Chi đã nhục nhã cậu như thế nào, tuy rằng rất mơ hồ, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Thịnh Diễn Chi cao ngạo lại lạnh nhạt, ánh mắt mà hắn nhìn cậu giống như nhìn một đống rác rưởi.
Đây không phải là Lâm Cẩn tự ảo tưởng ra, là thật sự tồn tại trong trí nhớ của cậu, huống hồ Thịnh Diễn Chi cũng chính miệng thừa nhận lúc trước hắn đã làm sai.
Nói cách khác, trước đó, Thịnh Diễn Chi xác thật rất chán ghét cậu.
Người trước mặt đã từng đem tôn nghiêm của cậu hung hăng giẫm dưới lòng bàn chân, lúc này lại nắm tay cậu nói sẽ đối xử thật tốt...... Lâm Cẩn không chỉ không có một chút cảm động nào, ngược lại còn cảm thấy sởn tóc gáy!
Thịnh Diễn Chi hiện tại và Thịnh Diễn Chi trong trí nhớ của cậu....... là cùng một người sao?
Nếu là cùng một người, như vậy hành vi hiện giờ của Thịnh Diễn Chi chỉ có hai loại giải thích.
Loại đầu tiên là Thịnh Diễn Chi bụng dạ khó lường, muốn từ trên người cậu thu hoạch chút lợi ích gì đó.
Loại thứ hai chính là........ Thịnh Diễn Chi điên rồi!
Cũng chỉ có hành vi của kẻ điên mới không bình thường như vậy.
Đại khái là ánh mắt Lâm Cẩn quá mức trực tiếp, suy nghĩ trong lòng đều hiện hết lên mặt, Thịnh Diễn Chi liền mất mát nói: "Em không tin tôi."
Lâm Cẩn rũ mi mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tin hay không có quan hệ gì. Mặc dù trước kia tôi đã từng thích anh, nhưng cũng chỉ là đã từng mà thôi. Tôi hiện tại chỉ nhớ rõ anh đã làm một số chuyện không tốt với tôi, cho nên tôi cũng không muốn thích anh, đừng nói với tôi những lời như vậy nữa."
Thịnh Diễn Chi nhìn Lâm Cẩn dựng lên tầng tầng phòng bị với mình, tâm tức khắc trầm xuống.
"Tôi......" Hắn không biết phải làm gì, thanh âm cũng có chút hoảng loạn, "Tôi không lừa em...... Lâm Cẩn, tôi thật sự rất thích em."
Lâm Cẩn nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: "Tôi muốn nghỉ ngơi."
Thịnh Diễn Chi đành phải đem tình ý dạt dào nghẹn lại trong lòng, khổ sở vuốt ve mặt Lâm Cẩn, sau đó thấp giọng nói: "Ngủ ngon."
Thịnh Diễn Chi nói muốn đối xử tốt với cậu, Lâm Cẩn cũng không để ở trong lòng.
Cậu không cho rằng một người từ trước đã chán ghét mình như vậy bỗng nhiên lại nói sẽ thật lòng đối tốt với cậu, cái gọi là hiểu lầm bất quá chỉ là lấy cớ mà thôi. Nhưng mà Thịnh Diễn Chi quả thật đã thực hiện lời hứa của hắn.
Hắn kêu trợ lý đem tài liệu công ty đều đưa đến bệnh viện để xử lý, còn đẩy lùi rất nhiều lịch trình.
Trừ bỏ một ít lần cần hắn phải tự mình đi xử lý, Thịnh Diễn Chi cơ hồ một ngày 24 giờ đều bồi ở bên cạnh Lâm Cẩn. Tuy nói có hộ lí, nhưng Thịnh Diễn Chi lo lắng bọn họ không đủ tận tâm, vì thế vẫn luôn tự mình chiếu cố Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn khát, hắn rót nước. Lâm Cẩn đói bụng, hắn mang thức ăn tới cho cậu.
Đến nỗi rửa mặt lau mình, Thịnh Diễn Chi càng không để cho người khác tới làm, làm cho Lâm Cẩn rất không được tự nhiên.
Bởi vì Lâm Cẩn vẫn chưa thể xuống giường tự hoạt động, để phòng ngừa cơ bắp bị héo rút, hộ lí mỗi ngày đều phải giúp cậu xoa bóp tay chân.
Thịnh Diễn Chi cố ý học lại thủ pháp mát xa của hộ lí hai ngày, rốt cuộc Lâm Cẩn vẫn chưa từng thấy qua người hộ lí kia, mỗi ngày đều là Thịnh Diễn Chi giúp cậu mát xa.
Thịnh Diễn Chi chăm sóc cậu vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, Lâm Cẩn lại càng thêm phòng bị hắn, tổng cảm thấy hết thảy đều không thích hợp.
Cậu thậm chí hoài nghi Thịnh Diễn Chi có phải bị người ta bỏ bùa hay không.
Lâm Cẩn vẫn luôn chịu đựng không hỏi, ý đồ muốn từ góc độ của người ngoài cuộc quan sát và phân tích hành vi của Thịnh Diễn Chi.
Nhưng cậu làm không được.
Rốt cuộc có một lần, lúc Thịnh Diễn Chi muốn giúp cậu rửa chân, Lâm Cẩn nhịn không được nói: "Anh không cần phải như vậy."
"Hửm?" Thịnh Diễn Chi ngồi xổm trên mặt đất, hơi hơi ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt thực trầm, cũng thực ôn nhu, bàn tay to rộng nắm lấy cổ chân cậu.
Nhưng Lâm Cẩn biết, đôi mắt nhìn như ôn nhu kia tiềm tàng một con dã thú hung ác, tùy thời đều có thể nhảy ra đem người xé nát!
Cậu không khỏi rùng mình mà rụt rụt chân, lại bị Thịnh Diễn Chi dùng sức nắm chặt.
Chân Lâm Cẩn rất trắng, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu tinh tế dưới làn da mỏng manh, mu bàn chân mảnh khảnh, móng được cắt đến ngọn ngàng sạch sẽ, bị nước ấm ngâm qua lộ ra màu hồng nhàn nhạt.
Thịnh Diễn Chi tựa hồ rất thích chân cậu, nắm ở trong tay thưởng thức trong chốc lát, lúc này mới nói: "Em không cần sợ tôi."
Lâm Cẩn trong lòng cả kinh, trên mặt lại bất động thanh sắc hỏi: "Sợ anh cái gì?"
Thịnh Diễn Chi thẳng tắp nhìn cậu: "Em sợ tôi dụng tâm kín đáo, sợ tôi sẽ giống như trước đây tổn thương em."
Nếu tâm tư đã bị nhìn thấu, Lâm Cẩn cũng không che giấu: "Đúng vậy, tôi xác thật sợ hãi chuyện này. Tuy rằng tôi mất trí nhớ, không nhớ rõ lắm anh là người thế nào, nhưng từ thái độ nhân viên y tế đối với anh và quần áo mà anh đang mặc trên người đã cho thấy địa vị xã hội của anh không thấp, thậm chí có thể nói anh là một người có quyền có thế."
"Cho nên?"
"Cho nên anh vì cái gì lại đột nhiên thích tôi? Ở trong trí nhớ của tôi, thái độ của anh trước sau vẫn luôn lạnh nhạt. Anh phiền chán tôi, khinh thường tôi, tôi thật sự không tìm được lý do tại sao anh lại thích tôi. Tôi cũng không cho rằng trải qua một trận động đất có thể làm tôi trở nên tràn ngập mị lực, làm cho anh trong nháy mắt liền thích."
Nói ngắn lại, phần lớn ký ức của Lâm Cẩn đã bị mất đi, vì vậy chỉ dựa vào những mảnh kí ức nhỏ hiện tại thì Thịnh Diễn Chi giống như là độc dược, làm tâm cậu sinh kiêng kị. Kiếm Hiệp Hay
Thịnh Diễn Chi có chút cứng lại, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào, trong đầu chỉ còn lại có bốn chữ: Tự làm tự chịu!
Nếu trước kia hắn đối tốt với Lâm Cẩn một chút, sớm một chút ý thức được tâm ý của chính mình, cũng không đến mức biến thành bộ dạng như bây giờ.
~~~~~~~~~~