10.
Tháng mười là kỷ niệm 80 năm khánh thành trường đại học của tôi. Tất cả những cựu sinh viên đã tốt nghiệp đều có tên trong danh sách khách mời. Tôi vừa nghĩ đến Tống Trầm cũng có thể sẽ đi, trong lòng lập tức không mong muốn trở lại trường học tham gia nữa.
Trái ngược với tôi là Giang Trì Duệ, trong lúc ăn cơm với tôi, anh nhắc tới chuyện này, trong mắt lại hiện lên ý cười nhàn nhạt.
"Niệm Niệm, hai chúng ta học cùng một trường đại học, nhưng sau đó anh lại trở thành sinh viên trao đổi, nên không biết nhiều thứ ở trường. Em có sẵn lòng cùng anh trở về thăm trường không?”
Tôi đương nhiên biết tôi và Giang Trì Duệ học cùng một trường đại học. Nhưng lúc tôi trúng tuyển thì trời xui đất khiến thế nào, danh sách trao đổi sinh viên của Giang Trì Duệ cũng được báo về. Giống như là ý trời đã định, hai chúng tôi cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau. Về sau, tôi mới gặp Tống Trầm. Đây dường như là sự sắp đặt của vận mệnh.
“Anh luôn muốn đi dạo cùng em dưới gốc cây bạch quả trong trường.”
Giang Trì Duệ nghiêm túc nhìn tôi, kèm theo đó là ánh mắt cầu xin tha thiết.
"Cùng đi với anh, được không?"
Tôi nhìn Giang Trì Duệ như vậy, hoàn toàn không có cách nào từ chối anh.
"Được rồi."
11.
Vào ngày tổ chức lễ kỷ niệm, mới sáng sớm mà Giang Trì Duệ đã chạy xe tới dưới lầu căn hộ của tôi mà chờ.
Anh mặc một cái áo màu xám tro bên trong, bên ngoài là một cái áo khoác màu be. Tăng thêm 2 điểm nam tính đẹp trai.
"Hôm nay anh đóng vai sinh viên à?"
Tôi tò mò nhìn anh.
"Nhìn anh trẻ quá."
Giang Trì Duệ khoa trương làm động tác chào rồi mời tôi lên xe, giọng anh tràn đầy ý cười, nói.
"Cám ơn vị tiểu thư trẻ trung, xinh đẹp này đã khen ngợi."
"Tiểu thư, hôm nay cô cũng vô cùng xinh đẹp đấy."
Giang Trì Duệ đưa tôi vào sân trường, hôm nay trong trường học cũng rất náo nhiệt, có người thì mang giày cao gót vừa trưởng thành vừa nữ tính, cũng có người mang giày thể thao trẻ trung năng động. Nhìn họ, tôi dường như thấy được cả hành trình phát triển của bản thân mình.
Tôi bắt gặp bạn cùng lớp, tạm thời chia tay Giang Trì Duệ, đứng nói chuyện cùng các bạn.
Một bạn nữ cùng lớp mà tôi quen nhìn tôi hai lần, ngập ngừng.
"Dương Tùy, có chuyện gì vậy?"
Tôi nhìn thấy vẻ mặt do dự của cô bạn, nghi hoặc hỏi. Dương Tùy nuốt nước miếng, nhẹ giọng hỏi tôi.
"Lâm Niệm này, chuyện đó, bây giờ cậu với Tống Trầm sao rồi?"
"Mình vừa mới nhìn thấy hắn ôm eo một người phụ nữ khác đi bên kia kìa."
Lúc Tống Trầm đồng ý hẹn hò với tôi, tôi vô cùng vui mừng đăng tin thông báo trên vòng bạn bè Wechat, rõ ràng mới qua có bốn, năm tháng, bây giờ nhớ lại, lại cảm giác như đã trải qua một đời rồi vậy.
Dương Tùy lúc học đại học có quan hệ không tệ với tôi, nên tôi có thể dễ dàng nhìn ra, cô bạn này đang sợ tôi buồn, cũng sợ tôi vẫn còn giữ tình yêu mù quáng dành cho Tống Trầm. Tôi nhẹ nhàng trấn an cô bạn.
"Tớ và Tống Trầm đã chia tay rồi, bây giờ chúng tớ không còn quan hệ gì hết."
Lúc đang nói chuyện, hai bạn nữ đứng bên cạnh tôi nói.
"Cậu nghĩ bản thân cậu là ai chứ, theo đuổi Tống Thần mấy năm trời, mới mấy tháng đã bị người ta vứt bỏ rồi."
“Tớ thấy cậu như vậy rất đáng đời. Ngay từ đầu ai bảo cậu khoa trương theo đuổi người ta như vậy chứ."
"Là cọc đi tìm trâu sao, đúng là không biết xấu hổ mà, tự hạ thấp mình như thế."
"Cậu nghĩ cậu là hoa khôi trường thì đàn ông nào cũng bị cậu thu hút chắc?"
Tôi im lặng một lúc, lời bọn họ nói quả thật không sai, tôi thật sự rất đáng đời.
Dương Tùy ở một bên lớn tiếng nói.
"Thích một người không có gì là sai cả, các cậu lấy quyền gì mà chê cười người khác hả?”
Các bạn học khác cười lạnh một tiếng.
"Xinh đẹp thì có ích gì? Người ta cũng đâu có thích cô."
"Xin lỗi, mấy cô nói sai rồi, tôi thích Lâm Niệm từ rất lâu rồi, là do cô ấy không thích tôi đó chứ."
Bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm nhàn nhạt, hai tai cũng bị ai đó che lại.
"Thích một người đương nhiên không có gì sai."
Giang Trì Duệ đứng sau lưng tôi, hai tay che lỗ tai tôi lại, lúc anh nói chuyện thì cổ họng rung rung, truyền đến tai tôi khiến tôi tê dại. Hương tuyết tùng nồng nàn bao trùm lấy tôi khiến tôi an tâm, dễ chịu đứng thẳng đậy.
Hai người bạn học kia sau khi thấy Giang Trì Duệ, vẻ mặt đầy ngượng ngùng.
"Đàn anh… Giang…"
Giang Trì Duệ là tiền bối khoa Toán của chúng tôi, anh đẹp trai, tính cách lại hiền lành dịu dàng. Cho dù đã xuất ngoại đi trao đổi sinh viên thì trong trường học vẫn có rất nhiều lời đồn về anh. Hầu như mọi sinh viên khoa Toán trong trường đều biết đến nhân vật huyền thoại Giang Trì Duệ.
Giang Trì Duệ nắm tay tôi, lịch sự chào Dương Tùy.
"Chúng ta đi xem những chỗ khác đi em."