Tần Phi bất tỉnh nằm trên mặt đất, tuyết đọng bên người đã bị tan ra thành nước, đoản kiếm lấp lóe màu lam vẫn ở trong tay hắn. Thi thể hắc y nhân và tên thích khách trước đó chồng chất lên nhau, gương mặt đã bị hủy.
Quý Phong cau mày, đi tới bên cạnh Tần Phi, nhặt đoản kiếm của hắn lên, quan sát tỉ mỉ, cung mày càng nhíu chặt, sắc mặt xấu đến cực điểm. Lập tức, Đồng Tri đại nhân đi tới hai thi thể đã bị chia thành mấy khối kia, kiểm tra mấy lần, khuôn mặt hắn hầu như sắp biến thành quả mướp đắng. Quý Phong hình như hạ quyết tâm rất lớn, lấy ra một bình Hóa thi phấn nhỏ, cho hai thi thể kia hóa thành nước.Tất cả những chuyện kia đều rơi vào trong mắt Ngạn Thanh và Lôi Lôi. Hai thiếu nữ không hẹn mà cùng cúi đầu, làm bộ không thấy cái gì cả.Nhờ Chu Lễ Uyên truyền chân lực, Tần Phi từ từ tỉnh dậy, hắn bị thương cũng không nặng, vừa rồi chỉ là tiêu hao chân lực quá độ, khí hải trống rỗng cho nên mới hôn mê bất tỉnh. Hắn vừa tỉnh liền thấy trước mặt đông nghịt người, còn có cả phụ nữ và trẻ em không biết từ chỗ nào lấy ra hương, nến, thắp lên, khói nhang lượn lờ, gay mũi cay mắt." Cầu thượng tiên phù hộ, năm sau mưa thuận gió hoà... "" Thượng tiên pháp lực vô biên, tín nữ Tô Tiểu Vinh trấn Tam Thủy cầu thượng tiên ban thưởng lang quân như ý, chỉ cầu người bầu bạn, chỉ có tâm nguyện này... "" Thượng tiên, tín nam Trương Thiết Đản người phụ nữ không ra gì kia đã sinh liền bảy nữ nhi, Thiết Đản muốn cầu nhi tử (con trai) duy trì hương hoả. Cầu thượng tiên khi gặp được tống tử nương nương (người đưa con đến nhà ~bà mụ/thần[bồ tát] tặng con nối dõi), nói vài lời với nương nương, cho Trương gia có thể nối dõi tông đường... "Tần Phi liền choáng váng đầu óc, hận không thể đào một cái hố mà chui vào. Mà đám thiện nam tín nữ đã thành kính tới cực điểm này thấy Tần Phi tỉnh dậy, lập tức hưng phấn lên, đại tiên đã tỉnh dậy, lời cầu xin của mọi người đã có hiệu quả rồi. Một người đột nhiên quát to: "Đại tiên, vừa rồi không biết yêu nghiệt phương nào, to gan lớn mật biến hóa thành hình người đối nghịch với đại tiên. Khiến Long vương gia tức giận hiển thánh, cùng đại tiên trảm yêu trừ ma, che chở trấn Tam Thủy chúng ta. Đại tiên, Long vương gia đã đi rồi, thảo dân muốn cầu mùa thu hoạch năm sau kiếm chút đỉnh tiền... "Càng ngày càng nhiều thôn dân đến cầu xin, tầng tầng lớp lớp vây quanh Tần Phi dập đầu. Đoàn người đông đúc, quả thực so với hội chùa còn náo nhiệt hơn. Tần Phi vẻ mặt đau khổ nhìn Lôi Lôi, tiểu cô nương xinh đẹp kia tỏ ra vô tội nói: " Này, người ta đang tần đại tiên ngươi, không phải gọi bản cô nương. Ngươi tự nghĩ biện pháp nhanh bảo bọn họ đi, nếu không chúng ta không thể đi được. "Tần Phi thở dài một tiếng, vịn người Chu Lễ Uyên đứng lên. Hắn hơi vận khí, cảm thấy khí hải trống rỗng nhưng không có thương tích nặng, ngoại thương đã được mấy cô gái băng bó tốt, không có trở ngại gì, liền cất cao giọng nói: "Các vị phụ lão hương thân. "Giọng nói của hắn không to lắm thế nhưng mỗi người ở bờ sông đều có thể nghe thấy rõ ràng. Đại tiên bắt đầu phát biểu dân chúng ngay lập tức yên tĩnh, rắm cũng không dám đánh, rất sợ chọc giận đại tiên." Yêu cầu của các ngươi, ta sẽ chuyển giúp. Hôm nào, bản đại tiên hẹn tống tử nương nương, Long vương gia, thần tài cùng chơi mạt chược, thuận tiện nói một câu cho các ngươi, cầu phúc cho Tam Thủy trấn. Để các thần tiên phù hộ Tam Thủy trấn mưa thuận gió hoà, người người sinh quý tử, tiền tài như nước..."Đại tiên hóa ra lại dễ nói chuyện như vậy, đám thôn dân mừng rỡ, liền dâng lên tiền vàng nhang nến. Tần Phi mặt mày đau khổ nhìn đống đồ không ăn được này, trầm giọng nói: " Bản đại tiên thanh chính liêm minh, làm chút chuyện vì dân gian, không dám thu hối lộ, các ngươi tiếp tục hiến tế cho Long vương gia là được... Hắn có người nâng đỡ, không ai trách cứ. Nếu như bản đại tiên thu nhận tiền vàng nhang nến của các ngươi, Ngự Sử Thiên Đình sẽ tố cáo ta với Thượng Đế..."Vừa nghe nói hành vi ngu xuẩn của bản thân thiếu chút nữa làm cho đại tiên thiện lương rước lấy phiền phức, đám thôn dân đều tự trách không ngớt, cắn môi giậm chân, khóc như mưa rơi nước chảy. Đám thôn dân lại bảo nhau đem tiền vàng nhang nến quay về miếu long vương, dâng lên Long Vương gia.Tần Phi ho khan hai tiếng: " Chư vị hương thân phụ lão , bản tiên trảm yêu trừ ma bị thương, hôm nay không thể cưỡi mây đạp gió, chỉ có thể chậm rãi đi bộ. Xin chư vị nhường đường, bản đại tiên phải đi về phục mệnh với thượng đế. "Đám thôn dân vội vàng nhường đường cho Tần đại tiên, vẻ mặt lưu luyến không rời nhìn Tần Phi.Chu Lễ Uyên vội vàng đỡ Tần Phi đi ra ngoài, Tần Phi vẫn giục không ngừng: "Đi nhanh lên, nếu như lại bị người ta hiến tiền vàng nhang nến, ta để ngươi nhận hết. "Hai chân Chu Lễ Uyên lập tức như thuyền gặp gió, phút chốc đã mang Tần Phi chạy cách đám thôn dân nửa dặm làm cho đám thôn dân kinh hô một trận...Tần Phi chỉ đùa giỡn như thế nhưng liên tiếp mấy năm sau đó Tam Thủy trấn thật sự phát tài phát lộc, hàng năm mùa thu hoạch đều bội thu, sinh hoạt của thôn dân tự nhiên là càng ngày càng tốt. Để tưởng nhớ Tần đại tiên trảm yêu trừ ma, cư dân trấn Tam Thủy cố ý nhớ lại dung mạo Tần Phi, tu kiến một tòa miếu thờ xanh vàng rực rỡ cho hắn. Chuyện này nói sau, tạm thời không đề cập tới.Đoàn người này gặp phải động tĩnh lớn như vậy tại Tam Thủy trấn, liền hoả tốc rời khỏi đó, lại thay đổi lộ tuyến, đi tới một trấn nhỏ khác, Hưng Long Trấn.Ở đây không có khách sạn bình dân, Chu Lễ Uyên cũng bất chấp cái gì lễ nghi, tung một cước đá văng cửa lớn tòa nhà to nhất trấn này. Trước mặt là đám hộ vệ cùng hung cực ác, mặt lộ sát khí, chủ nhân tòa nhà còn chưa kịp hạ lệnh đánh bọn họ thành tàn phế. Chu Lễ Uyên đã lấy ra khối yêu bài tối như mực!Sắc mặt chủ nhân căn nhà tức khắc biến thành vẻ tươi cười nịnh nọt, cam tâm tình nguyện chuẩn bị phòng ốc cho các vị đại nhân ở lại. Y nhiệt tình chuẩn bị thức ăn ngon, thậm chí còn đích thân bưng trà rót nước cho các vị đại nhân. Những lễ nghi quá phận này tất nhiên bị Quý Phong thanh chính liêm minh cự tuyệt. Sáu người chỉ cơm nước đơn giản, rồi đều tự tìm phòng nghỉ ngơi.Tần Phi đang mê man, vết thương vẫn đau rát như lửa đốt. Hắn tiêu hao quá nhiều sức lực nên tinh thần uể oải, hai mắt đã gần như không mở ra được rồi.Cửa phòng có người gõ nhẹ, sau đó Quý Phong đẩy cửa vào.Thần sắc hắn thập phần nghiêm túc, đi thẳng tới bên người Tần Phi, một lát cũng chưa mở miệng." Quý Đồng Tri, đã trễ thế này ngươi không mệt sao?"Tần Phi hữu khí vô lực hỏi." Tần Phi... "Quý Phong chần chờ một chút rồi chậm rãi nói:" Ngươi biết lai lịch thanh đoản kiếm này của ngươi không? Nếu như có thể, ta mong ngươi có thể nói thật cho ta biết, rốt cuộc tại sao ngươi có thanh đoản kiếm này?"Nhìn thấy mặt Quý Phong nghiêm túc như vậy, Tần Phi đột nhiên nghĩ có chút không thích hợp, lẽ nào thanh đoản kiếm này còn có lai lịch gì sao?" Năm đó một vị tiền bối đưa ta thanh đoản kiếm này. Ta cũng không biết trong kiếm có kiếm, mới vừa rồi chiến đấu với thích khách khiến vỏ ngoài bị đánh vỡ. Lúc đó ta mới phát hiện bên trong còn có một thanh đoản kiếm khác... "Tần Phi nói nửa giả nửa thật, thần thái của hắn lại vô cùng thản nhiên, làm cho Quý Phong không nghi ngờ nhiều." Có thể là cơ duyên đi... "Quý Phong thở dài nói:" Tần Phi, thời gian ngươi và ta ở chung cũng không ngắn, ta tin tưởng ngươi. Thanh đoản kiếm này, sau này ngươi đừng dùng, nếu bắt buộc dùng thì phải giết chết tất cả những người thấy nó. Hiện tại vận khí của ngươi không tệ, ta là người thứ nhất thấy nó, liền nhận ra nó, nên cất đi giúp ngươi ngay...""Thanh kiếm này? Lẽ nào có lai lịch gì? "Tần Phi hỏi một cách đầy ngạc nhiên. Lần này hắn không giả bộ, kiếm là tử lão đầu đưa hắn, bí mật trong kiếm có kiếm tử lão đầu cũng không giấu diếm hắn. Nhưng thanh kiếm này rốt cuộc có lai lịch gì... Lão sư phụ hèn mọn kia cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua." Nói ra rất dài"Quý Phong lo lắng nói:"Một nghìn năm trước, Đại Ngụy thần võ đế có vài món thần binh lợi khí, có một thanh trường kiếm, tên là ' Trường ca'. Lúc đó võ đạo của thần võ đế còn chưa đại thành, trong một lần chiến đấu, Trường Ca đã cứu mạng của hắn, nhưng lại bị gãy nát. Thần võ đế nhớ công của bảo kiếm, vẫn cất dấu những mảnh nhỏ, khi võ đạo đại thành, nhất thống thiên hạ. Hắn dùng vô thượng thần công, một lần nữa rèn những mảnh nhỏ đó thành một thanh đoản kiếm, tên là 'Đoạn ca' ."" Đoạn ca rất ít xuất thủ. Trong nghìn năm qua, những ghi chép về đoạn ca cũng chỉ có thể lý giải một ít, tỷ như sự sắc bén của nó có thể nói thiên hạ vô song, chỉ dựa vào sự sắc bén của lưỡi dao để phá hộ giáp cường đại hoặc chân lực phòng ngự của địch nhân. Nhưng nó rốt cuộc có hình dáng thế nào, còn có tác dụng gì khác, không có mấy người biết. "Quý Phong chậm rãi nói:" Ngươi biết ta cả đời say mê vũ khí và tễ thuốc, đối với thần binh lợi khí như vậy, tự nhiên sẽ không bỏ qua, đã từng truy tầm nhiều lần. Tuy rằng đây là lần đầu tiên ta thấy thanh đoản kiếm này, nhưng ta dám khẳng định, nó chính là ' Đoạn ca ' do Đại Ngụy thần võ đế tự mình rèn, thoát thai từ Trường Ca!"" Ách... Lợi hại như vậy! "Tần Phi vô thức sờ sờ giày, đoản kiếm đã được Quý Phong cắm lại trong đó. Hắn cợt nhả nói:" Đoạn ca nhất định rất đáng giá, ai, sớm biết vậy thì mở hội bán đấu giá đi, sau đó bán nó,.... ít nhất ... cũng có thể bán được một trăm vạn lượng hoàng kim... "Hắn đùa giỡn làm cho Quý Phong hơi gượng cười, Quý Phong nói tiếp:" Tần Phi, ngươi không biết chuyện này cũng rất bình thường. Đoạn ca vẫn luôn được các đời đế vương Ngụy quốc cất kỹ, những vị con cháu sau này của thần võ đế này không có ai dám tùy tiện sử dụng Đoạn ca. Sau khi Ngụy quốc diệt vong, Sát Sự Thính chúng ta khống chế trân bảo khố và hoàng cung bí khố đầu tiên, gần như cày ba thước đất toàn bộ hoàng cung cũng không tìm được Đoạn ca! "" Năm đó, có một vị Đại Tông Sư đột phá vòng vây lấy một cái hộp từ trong hoàng cung Đại Ngụy rời đi. Rất nhiều người hoài nghi trong cái hộp kia chính là Đoạn ca. Nhưng không có chứng cứ... "Quý Phong nói tiếp: "Bây giờ thấy có vẻ vị tiền bối đưa đoản kiếm cho ngươi kia rất có thể là vị Đại Tông Sư kia."" Vậy quan hệ giữa ta và hắn có ảnh hưởng gì không?"Tần Phi cau mày, hỏi.Quý Phong nhẹ giọng cười nói:"Năm xưa chuyện cũ, cho dù ngươi là đồ đệ của hắn thì sao chứ? Vô luận ngươi là người nước nào, vô luận sư phụ của ngươi là ai, chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý làm việc cho Sát Sự Thính là được. "