Gần đây, Quý Minh Châu đã chia sẻ một bộ ảnh chụp chuyến dã ngoại của gia đình mình lên tài khoản cá nhân của mình, cô đăng liền một lúc 9 tấm ảnh.
Trong rừng trúc rộng thênh thang trên núi, bên ngoài căn nhà thanh tịnh, có bóng lưng của vợ chồng nhà họ Quý và vợ chồng ông bà Giang.
- --ĐỌC FULL TẠI Truyện Full---
Chắc hẳn đây là chuyến đi chơi của cả gia đình.
Có cư dân mạng tinh mắt phát hiện ra một bóng dáng nhỏ bé màu vàng đang ra sức đào măng trong rừng trúc. Mặc dù cách xa không nhìn rõ, nhưng ai nấy cũng trở nên kích động, hỏi có phải là con của Quý Minh Châu hay không.
Quý Minh Châu thẳng thắn thừa nhận, nói là Gà con của cô và Giang Tịch.
Sau khi xuýt xoa khen ngợi cái tên dễ thương của đứa trẻ, họ lại dặn Quý Minh Châu phải đăng nhiều ảnh đời thường hơn, đồng thời nhắc đi nhắc lại là phải cho Giang Tịch lên hình vào lần sau.
Nhưng thực ra cũng không cần miễn cưỡng, dù sao tài khoản Weibo của tập đoàn Giang Thị vẫn luôn tranh top bình luận với fan ở dưới phần bình luận của Pearl.
Dòng bình luận nhắc nhở của nhân vật lớn này còn lên cả hotsearch. Mặc dù Giang Tịch chỉ trả lời mỗi bình luận của Quý Minh Châu, nhưng đây cũng được coi là cơ hội hiếm hoi để nhìn thấy Giang “trùm sò”.
Sau buổi đi chơi của gia đình, trong làn sóng “kêu gào” của người hâm mộ, Quý Minh Châu âm thầm đăng tải một chiếc vlog mới mà chẳng có bất kỳ thông báo nào.
- --ĐỌC FULL TẠI Truyện Full---
Tiêu đề vlog là “Một ngày ở nhà họ Giang – Room Tour”.
Mới đầu, người hâm mộ vẫn chưa kịp phản ứng lại. Đợi đến khi nhấp vào video, mới phát hiện ra đây là tập vlog mới dài những nửa tiếng đồng hồ.
Đây được xem là tập vlog làm phong phú phong cách mới của Quý Minh Châu, đồng thời coi vlog ghi lại nơi ở và cuộc sống hàng ngày của mình vào lúc bình thường là một bất ngờ nho nhỏ, chia sẻ cho mọi người xem.
Nội dung của tập vlog này được dàn trải rất rộng. Giới thiệu về hoa viên bên ngoài cùng với kiến trúc trong căn nhà, áp dụng cách quay ở góc nhìn thứ nhất. Ngoài ra, cô còn tập trung ghi hình ở khu vực nghỉ ngơi trong gia đình, phòng mạt chược rộng lớn cùng với bức ảnh tĩnh khi gia đình đang dùng bữa.
Nhà họ Giang vốn là một tòa đại viện, bên ngoài hoa viên có hòn giả sơn, vườn hoa và cả vườn rau mà dạo gần đây Lâm Man Hề nổi hứng trồng cây nuôi quả.
Bốn phía xung quanh đều có thể nhìn thấy những chi tiết cổ xưa, lấy gỗ hoa lê đỏ sậm làm kết cấu chủ đạo. Vật dụng trong nhà đã được truyền thừa qua mấy thế hệ, nước sơn được đánh bóng, toát ra phong phạm thế gia vọng tộc.
Trong nhà được thiết kế phong cách gác lửng quây thành hình vòng tròn, nóc nhà được để trống, lợp kính tạo thành giếng trời. Ánh nắng vàng óng ả đổ xuống chính giữa căn nhà, rừng trúc xanh mướt, con đường đá cuội và hòn giả sơn nước chảy róc rách.
Cả quá trình, xung quanh đều có tiếng người trò chuyện nhưng không lên hình.
Nhưng chỉ có nhiêu đây cũng khiến người ta phải cảm thán phong cách sống của thế gia vọng tộc.
...
[Trời ơi, thế mà cô ấy lại làm một tập vlog như này, chiều fan quá đi!]
[Đây mới là hào môn quý tộc chân chính nè... tui tò mò không biết mỗi bữa họ ăn những gì! Đây hoàn toàn là tiêu chuẩn của bữa cơm tất nhiên (khóc cười.jpg)]
[Ông bà Giang rất thích Pearl, tuần trước có người nhìn thấy Pearl, mẹ cô ấy và mẹ chồng cùng đi mua sắm ở đại lộ Lệ Xá vào tuần trước đấy.]
[Hahaha người có tiền cũng thích trồng rau, bà Giang cũng nên cân nhắc làm vlogger đi chứ, muốn xem cuộc sống thường ngày của phu nhân nhà giàu!]
[Khu đất mà nhà họ Giang đang ở, tính sương sương cũng phải mấy trăm triệu. Phòng nhiều như thế, không biết họ có muốn thuê người làm vườn bảo mẫu gì đó hay không? Muốn đăng ký quá QAQ.]
[Tôi cứ tưởng rằng chuyện đáng ngưỡng mộ nhất là chuyện Trân châu nhỏ đã kết hôn với trúc mã có máu mặt kia chứ, không ngờ thứ đáng ngưỡng mộ hơn lại là không khí gia đình của nhà họ Giang huhu.]
[Tui bắt đầu tò mò về nhà họ Quý và phòng tân hôn của hai người ở bên Bách Duyệt rồi... Pearl sẽ đáp ứng mọi người chứ!]
[Lầu trên +1]
[Lầu trên +2]
Quý Minh Châu nhìn những dòng bình luận này, rồi gửi tin nhắn cho Thích Nhan.
[Mẹ ơi, con có thể quay vlog về nhà mình không mẹ?]
Chẳng bao lâu sau, Thích Nhan đã trả lời lại.
[Tất nhiên là được rồi con yêu, con muốn là được hết (dễ thương.jpg)]
Quý Minh Châu bật cười.
[Nào có phải con muốn là được, bây giờ mẹ mới là người lớn nhất trong nhà, mẹ gật đầu thì mới được tính là cho phép.]
Thích Nhan nhanh chóng nhắn lại.
[Đừng nghe bố con nói linh tinh... con mới là lớn nhất (cười ngây ngô.jpg)]
Bây giờ cô có phải người lớn nhất trong nhà họ Quý nữa hay không, Quý Minh Châu cũng không thảo luận sâu thêm.
Nhưng chắc chắn cô là người được nâng niu nhất nhà mình.
Gà con thích bám cô...
Công tử họ Giang nào đó càng thích bám cô hơn...
Gần đây, trong căn nhà ở Bách Duyệt ngập trong mùi măng non. Nhưng thực tế ăn trong một hai ngày thì còn được chứ ăn liên tục nửa tháng thì...
Bạn nhỏ Giang Dữ trưng ra vẻ mặt ủ ê.
Cuối cùng trên gương mặt cool ngầu trước đây cũng có một chút biểu cảm.
“Mami, lúc nào thì nhà mình không ăn măng nữa ạ?” Giang Dữ nghịch chiếc thìa nhỏ in hình gà con của mình, tỏ ra không thể nuốt nổi cơm.
Trước giờ Quý Minh Châu ăn khá ít, ăn một bát canh hạt sen mộc nhĩ trắng đã thấy hơi no rồi.
Cô có thể từ chối ăn măng.
Nhưng nói theo cách của Giang Tịch thì, Gà con có mức ăn tiêu chuẩn của mình, không đạt mục tiêu thì không được đi chơi với Tomi.
Nghe câu hỏi của bạn nhỏ Giang Dữ, Quý Minh Châu bật cười, “Gà con à, ai bảo ban đầu con nằng nặc đòi đào nhiều măng như vậy, giờ trách ai cho được?”
Lúc đó bạn nhỏ Giang Dữ vô cùng thích thú, mặc bộ đồ hình gà bông, khiêng cái quốc nhỏ chạy lăng xăng trong rừng trúc.
Lúc đó chơi đến quên cả lối về, bây giờ đến lúc phải ăn măng thì thảm khỏi nói.
Giang Tịch ngồi đối diện hai mẹ con, nghe Quý Minh Châu nói xong, anh bình thản chêm vào một câu: “Phải học tập phẩm chất đạo đức truyền thống của cha ông, không được lãng phí đồ ăn, đào bằng nào thì phải ăn bằng đấy.”
Lời của Giang Tịch đã rất rõ ràng, nói một cách khác, chính là...
Số măng mà Gà con tự đào, dù có quỳ cũng phải ăn hết.
Gương mặt xinh xắn phúng phính của bạn nhỏ Giang Dữ nhăn nhó, nhìn sang mami xinh đẹp thơm phức mà bé thích nhất.
Vậy mà mami chỉ cười một cái, “Đồ ăn bố con nấu cũng có khó ăn đâu.”
Gà con câm nín.
Đúng là không khó ăn, nhưng trong trí nhớ của bé, bé đã ăn măng rất rất rất lâu rồi.
Daddy và mami đều không ăn, chỉ có một mình bé ăn.
Sau đó, giọng nói trong sáng hồn nhiên của bé vang lên, nhắc đến trọng tâm của sự việc đào măng lần này...
“Vì sao mami và daddy không ăn?”
Quý Minh Châu và Giang Tịch ngày xưa cũng bị bố mẹ ép ăn măng mấy ngày trời: “...”
Đó tất nhiên là vì “yêu” Gà con, muốn phần những thứ ngon nhất cho bé rồi!
...
Ăn cơm xong, Gà con đi chơi cùng Tomi.
Quý Minh Châu ở trong phòng thay đồ, sắp xếp lại đống măng sét và cà vạt cô mới mua cho Giang Tịch dạo gần đây.
Bên đại lộ Lệ Xá vừa ra hàng mới, cô nhìn thấy thích liền mua về toàn bộ.
Đợt trước Giang Tịch bế cô vào phòng Yoga, sau khi ức hiếp cô một trận đã đời, thấy cô không để ý đến anh mấy ngày trời, anh đã mua cả một đống giày cao gót xếp đầy một mặt tường cho cô.
Sau đó thẳng thừng sai trợ lý Ưng nghênh ngang bê quà qua tầng trệt ở Quý Thị rồi đưa lên phòng làm việc của cô, nói là quà sếp Giang tặng bà xã. Đúng là rình rang vô cùng, chỉ thiếu điều mua hết màn hình của cả công ty để thông báo thôi.
Ngày hôm đó, nhân viên từ trên xuống dưới ở Quý Thị đều xôn xao hết cả lên. Có nhân viên quen biết với nhân viên bên Giang Thị, sau khi kết hợp thảo luận với nhau một phen, chủ đề nóng hổi trên diễn đàn của Giang Thị cũng nổi rần rần.
Sau khi được Giang Tịch dỗ dành, rồi cân nhắc một phen, Quý Minh Châu làm mình làm mẩy gửi trả lại.
Từ phòng thay đồ đi ra ngoài, đúng lúc Giang Tịch đi từ trên thư phòng xuống nhà.
“Anh làm cho Giang Dữ một phòng trẻ em ở bên cạnh phòng thể hình và phòng bơi.” Nói đoạn, anh đi đến, hôn vào sau tai Quý Minh Châu một cái đầy tự nhiên.
“Chu đáo thế cơ à, sếp Giang?” Quý Minh Châu cầm khăn tắm hình gà con mới mua, chuẩn bị đi tắm cho Giang Dữ.
Trong căn phòng của bạn nhỏ Giang Dữ ở trên tầng sáu, hoàn toàn được thiết kế theo phong cách gà con.
“Tách phòng ra rồi thì đừng quấn lấy bố mẹ nữa.” Giang Tịch nhẹ nhàng nói, mặt mày toát ra chút nhẹ nhõm.
“...”
Quý Minh Châu xoay người lại, lườm anh một cái.
Vì bữa tối ăn chẳng được bao nhiêu, Quý Minh Châu đã hơi đói. Giang Tịch làm việc ở trong thư phòng xong, lại vào bếp làm bữa phụ cho cô.
Dĩ nhiên là miệng thì từ chối nhưng người lại rất thành thật, anh lạnh lùng nhận lời yêu cầu ké của Gà con, bé muốn ăn sinh tố hoa quả.
Hai mẹ con mỗi người làm tổ trên góc sofa, chờ Giang Tịch bận rộn trong bếp.
Trên người gà con có mùi sữa, khi gương mặt lạnh lùng kia ghé lại gần, đúng thật là một Giang Tịch con.
“Mami, con cảm thấy daddy rất yêu mẹ.”
Quý Minh Châu vốn đang chơi trò chơi ấu trĩ với Gà con, nghe bé nói thế, cô hơi sửng sốt.
“Gà con, ngày nào con cũng nghĩ đến vấn đề như này à, con có biết yêu là gì không?”
“Biết ạ.” Khuôn mặt trắng trẻo xinh trai mang theo chút nghiêm túc, “Daddy biết làm đồ ăn ngon cho mẹ con mình.”
Dù gì cũng không phải măng nữa rồi.
Quý Minh Châu bất chợt cười rộ lên, nhìn Giang Tịch đang chậm rãi đi từ trong bếp qua đây.
Anh đi về phía Quý Minh Châu và Giang Dữ, cũng đi về phía hai tình yêu của đời anh.
Thực ra chữ “yêu” hiếm khi xuất hiện giữa hai người.
Không phải là vì không có, mà là vì nó quá đỗi mãnh liệt và sâu đậm, dùng một con chữ đơn giản không thể truyền tải được quá nhiều tình cảm không thể nói bằng lời.
Những ký ức, quãng thời gian gắn bó, những khoảnh khắc yêu đắm say, sự ràng buộc.
Những âm thanh tiếng động không thể miêu tả.
Nhưng nếu phải nói cụ thể, trong lòng cô cũng có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói.
Cô yêu anh vì cái gì ư?
Yêu sự trong sáng chưa từng thay đổi của anh.
Yêu khuôn mặt trắng trẻo sáng sủa của anh.
Yêu sự cuồng nhiệt bên dưới vẻ mặt lạnh lùng của anh.
Có đôi khi tình yêu không cần được thể hiện qua lời nói, mà nó hiện hữu ở khắp mọi nơi.
Có lúc Quý Minh Châu cảm thấy, giữa cô và Giang Tịch vĩnh viễn không chỉ là một chữ “Yêu” này.
Vì một câu hỏi vô tình của bạn nhỏ Giang Dữ, đến tối, Quý Minh Châu đứng trước ô cửa sát đất trông về dòng sông Ngân xa xa, lòng rối như tơ vò.
Bả vai được khoác thêm một chiếc áo, xung quanh toàn là mùi hương mát lạnh quen thuộc.
Quý Minh Châu ngoảnh đầu lại, nhìn thấy nửa khuôn mặt sáng láng trầm tĩnh của Giang Tịch.
Giang Tịch cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Quý Minh Châu, tựa như anh biết được những suy nghĩ trong lòng cô, anh cười khẽ, “Hôm nay có muốn uống chút rượu vang không?”
Quý Minh Châu bị người ta ôm eo kéo vào lòng, “Sao lại đột ngột thế?”
Giang Tịch hôn hai bên má của cô, giọng nói trầm khàn, “Kỷ niệm mấy năm chúng ta quen nhau một chút.”
Không đợi cô đáp lại, anh lại chậm rãi cất lời, “Cũng là vì, mỹ tửu xứng giai nhân.”
Quý Minh Châu nhìn anh chăm chú rồi cười rộ lên.
Đúng thế, bất kể là khi nào, nơi nào.
Cô vẫn có cảm giác nồng nhiệt như lửa với anh.
Tựa như những bông tuyết bị đóng băng rơi rào rạt trên ngọn núi Phân Hải. Cũng giống như mùa xuân ghé đến, vạn vật sinh sôi trở lại, mầm non mới nhú lên từ những cành cây xơ xác. Và cũng giống như những cơn sóng dập dờn lăn tăn trên mặt biển mênh mông.
Ái mộ vào thời niên thiếu, rung động vào lúc gặp lại, khi xác định tình cảm là cả quãng đời dài đằng đẵng.
Nhìn chung con đường mà họ đã đi đến bây giờ, thật sự rất hợp với câu nói như này:
Xua tan mây mù, vạn vật phía trước, đều là người.
Hãy để anh, mang bông hồng nhỏ thân yêu của anh, chìm đắm vào nụ hôn sâu miên man này.
Cũng yêu em nhất, như chim Vàng Anh hót vang mỗi đêm.