Chiếc Lá Ký Sinh

Chương 46




“Cố Kinh Duy, chúng ta làm đi!”

Câu nói chỉ có vài từ, ngắn gọn rõ ràng. Là đàn ông trưởng thành, đương nhiên Cố Kinh Duy không thể không hiểu ‘làm’ của hắn ý là làm gì.

Cũng chẳng phải chưa tình nghĩ đến loại chuyện này, chỉ là không hề nghĩ rằng Tiễn Diệp lại đưa ra lời mời trước.

Trò đùa? Quả thật Tiễn Diệp đang cười, nhưng trên mặt chẳng hề có biểu tình nào là có vẻ đang nói giỡn.

“Cậu nghiêm túc đấy à?” Cố Kinh Duy không thể giải thích được lời ‘đề nghị’ bất ngờ này, nói là nghi vấn không bằng nói là không xác định được.

Không nói lời nào nữa, Tiễn Diệp quăng cặp kính trên tay sang một bên, hai tay hơi chống ra sau, khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi người Cố Kinh Duy. Toàn bộ động tác chẳng khác nào phơi bày toàn bộ thân thể ra trước mặt Cố Kinh Duy. Cần cổ mảnh khảnh, nếu như muốn vạch trần thân thể này, bắt đầu từ nơi đây hẳn là tốt nhất.

“Nếu anh muốn nghĩ tôi đang nói đùa, cũng có thể.”

Giả như đây là vui đùa, tin rằng sẽ chẳng mấy ai có thể bỏ qua cho hắn. Cố Kinh Duy khẽ nhíu mày.

“Cậu làm sao thế? Sao lại …” Còn chưa nói xong, đôi môi đã bị ngón tay đột nhiên chặn lại.

Đầu ngón tay phảng phất hương thuốc lá nhàn nhạt, hòa lẫn với khí tức nam tính nhẹ nhàng khoan khoái tạo thành một loại vị đạo khiến người ta phải trầm mê.

Tiễn Diệp cười như không cười nhìn đối phương, hỏi: “Có phải anh muốn biết mình khác Cận Sĩ Triển ở chỗ nào không?”

Cố Kinh Duy trầm mặc, chờ đợi đáp án.

“Anh ta vĩnh viễn đều thẳng thắn hơn anh.”

Sẽ chẳng bao giờ lo lắng cho cảm nhận của hắn, muốn làm gì thì làm, không bao giờ hỏi xem hắn có nguyện ý hay không, vĩnh viễn không cho phép người khác cự tuyệt. Cho dù là ép buộc cũng sẽ thản nhiên mang tội danh đó đổ lại trên đầu kẻ khác, đồng thời cũng chẳng cho người ta cơ hội kịp thở.

Cùng một loại ‘khiêu khích’, không có bao nhiêu đàn ông có thể chịu đựng. Mà lúc này, câu trả lời Cố Kinh Duy giành cho Tiễn Diệp là trực tiếp hung hăng đẩy ngã hắn.

Sô pha đủ dài nhưng hai tên đàn ông nằm ở trên thì vẫn có chút hơi chật chội. Tiễn Diệp một chân để ở bên ngoài, Cố Kinh Duy một chân quỳ giữa hai chân Tiễn Diệp, tận lực để không đè ép hắn, đôi môi qua lại trên môi cùng mặt Tiễn Diệp.

Nụ hôn không tính là dịu dàng, có lẽ là giận dữ, có lúc còn muốn cắn môi Tiễn Diệp vài cái, đó là loại cảm giác không cam lòng. Nhưng dục vọng càng ngày càng đậm cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Kinh nghiệm của Cố Kinh Duy tuyệt đối có thể gọi là vô cùng phong phú, thủ đoạn âu yếm cũng rất cao siêu.

Tiễn Diệp không có nhiều động tác lắm, một tay buông xuống dưới sô pha, tay khác tùy ý khoác lên vai Cố kinh Duy, để mặc cho người phía trên cởi cúc áo mình ra, sau đó lại kéo khóa quần hắn, bàn tay đó đi vòng bên trong xoa nắn tính khí của hắn. Hắn biết, Cố Kinh Duy muốn làm cho hắn có cảm giác trước. Loại thời điểm này, vẫn cứ dịu dàng như vậy, lẽ nào bởi vì hắn là ‘ân nhân cứu mạng’ của anh ta sao?

Khẽ cười trong im lặng, khóe miệng hơi cong lên, bên tai là tiếng thở dốc không ngừng của đối phương, đầu lưỡi từ cổ chậm rãi di chuyển xuống ngực, hạ thân cũng được chăm sóc, Tiễn Diệp khẽ thở dốc một tiếng.

Không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Chí ít trước đây chưa từng có ai ‘hầu hạ’ hắn tỉ mỉ như vậy.

Cười nhạo chính mình, ngoại trừ Cận Sĩ Triển ra, hắn chưa từng làm loại chuyện tình này với người đàn ông nào khác. Rốt cuộc có gì khác biệt, phải chăng lập tức có thể biết …

Đàn ông, tình dục và tình yêu luôn luôn có thể phân biệt rất rõ ràng. Tiễn Diệp cho là như vậy.

Cận Sĩ Triển hết lần này đến lần khác hỏi xem hắn đã từng ngủ với Cố Kinh Duy chưa, nhưng lại chưa từng tiếp tục hỏi cho đến cùng. Nếu đã ngủ rồi, y còn muốn thế nào?

Có lẽ hắn vẫn luôn chịu trách nhiệm cho tội danh đó, hơn nữa còn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lâu. Tiễn Diệp đột nhiên cảm thấy không đáng cho chính mình. Khi Cố Kinh Duy tách hai chân hắn ra, giọng nói hãm trong cổ họng, ghé vào tai hắn gọi tên hắn, Tiễn Diệp chợt cảm thấy không đáng cho Cố Kinh Duy.

“Cố Kinh Duy!” Chẳng hề nghĩ ngợi, hắn gọi một tiếng, vô thức kẹp chặt hai chân lại, không cho chúng tách ra.

Cố Kinh Duy quần áo không chỉnh tề nhìn Tiễn Diệp – kẻ đang mặc áo sơ mi, hạ thân xích lõa. Vẻ mặt anh ta coi như thản nhiên, dù sao anh ta cũng không định tiến vào ngay bây giờ.

“Sao vậy?” Hối hận rồi à? Nếu vậy, cũng chẳng có gì kỳ quái, chỉ là anh ta chưa nghĩ ra mình phải đối mặt với Tiễn Diệp đang ‘hối hận’ như thế nào.

“Sao anh lại thích tôi?” Tiễn Diệp hỏi.

Cố Kinh Duy nhướn mày, dường như có chút mờ mịt vì vấn đề như thế lại được hỏi vào lúc này.

“Không có?” Tiễn Diệp lại hỏi.

Cũng không phải, chỉ là không nói nên lời. Thích, thì nhất định phải có lý do sao?

Tiễn Diệp vô cùng thỏa mãn với sự trầm mặc của đối phương, thật sự. Nếu như hiện tại Cố Kinh Duy có thể nói ra một lý do, có lẽ sẽ không làm nổi nữa.

“Tiếp tục đi!” Tựa như một đoạn nhạc dạo, chẳng ai chú ý. Tiễn Diệp chậm rãi tách hai chân ra, thậm chí tách ra xa hơn một chút, một chân khẽ vung, chiếc quần còn đọng trên đó rơi xuống mặt đất, bao gồm cả quần trong.

Bỏ đi ràng buộc, thì càng dễ tách ra hơn.

Cố Kinh Duy nhìn nụ cười trên mặt hắn, nụ cười nhàn nhạt lộ ra một tia mê hoặc. Thân thể chẳng chút nào ngượng ngùng bày ra tư thế sắc tình. Hình ảnh như vậy thì cho dù anh ta không có chút cảm tình nào với Tiễn Diệp cũng sẽ chịu không nổi.

Tiễn Diệp chính là như vậy, dù đã làm đến mức này nhưng trong mắt vẫn không hề có một chút khát vọng điên cuồng nào với tình ái. Thậm chí kể cả khi giết người, nhìn người ta bị sát hại, trên mặt Tiễn Diệp cũng không hề có một tia tâm tình mà người bình thường nên có. Hoảng loạn, sợ hãi, hưng phấn, giận dữ, … Cái gì cũng tốt nhưng lại chẳng có gì. Thực sự rất muốn biết, rốt cuộc thì vào lúc nào, Tiễn Diệp, người đàn ông này mới có thể thể hiện ra tâm tình phát ra từ tận đáy lòng.

Dục vọng, vẫn đang tồn tại, nhưng lý trí lại mạnh hơn rất nhiều. Cố Kinh Duy vươn tay ra, chậm rãi cầm lấy bàn tay đang buống xuống dưới của Tiễn Diệp, đưa tới bên môi, từng chút từng chút hôn lấy nó. Đầu ngón tay là một bộ phận vô cùng mẫn cảm, hô hấp của Tiễn Diệp khẽ ngừng lại một chút, không nói gì, yên lặng nhìn ngón tay mình bị Cố Kinh Duy ngậm vào miệng … Bỗng có loại cảm giác như đã từng quen thuộc.

Hắn bắt đầu chán ghét chính bản thân mình.

“Tiễn Diệp …” Cố Kinh Duy nói: “Cậu đang đem tôi ra làm vật thay thế sao? Hay là, vật thử nghiệm?”

Trong ngực giống như bị gõ vào một chút, ngón tay chậm rãi rút về, Tiễn Diệp cảm thấy mình bỗng dưng có loại ‘chột dạ’ như bị vạch trần, chậm rãi quay đầu đi, dời đường nhìn.

Chẳng biết có phải Cố Kinh Duy đã sớm biết hắn sẽ có loại phản ứng này hay không, anh ta không nói gì, cúi người xuống xoay mặt Tiễn Diệp lại, chóp mũi hai người gần như đã chạm vào nhau.

“Tôi cũng chẳng phải loại chính nhân quân tử gì, hết lần này đến lần khác buông tha cho cậu đã là cực hạn của tôi, lần này là cậu chủ động đưa ra, mặc kệ trong lòng cậu nghĩ thế nào, chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ không dễ dàng dừng lại.

Khẽ hôn một cái ngoài miệng Tiễn Diệp, Cố kinh Duy tiếp tục nói: “Tiễn Diệp, làm người không thể quá tham lam. Cậu không tham, tôi cũng sẽ không tham, thân thể cùng tâm, tôi chỉ cần thứ phía trước là đã đủ rồi.” Nói xong, lần thứ hai chuẩn bị hôn Tiễn Diệp, thế nhưng đối phương lại quay mặt đi, né tránh.

Ánh mắt tràn ngập nghi vấn, vẫn chưa kịp hỏi ra, Tiễn Diệp đã mở miệng trước một bước.

“Quên đi!”

Cái gì?

Tiễn Diệp chẳng chút chần chừ ngồi dậy, Cố Kinh Duy chẳng có cách nào cũng đành lui về phía sau. Hai người, một kẻ ngồi trên sô pha, một kẻ một chân nửa quỳ trên sô pha, vài phút trước còn đang triền miên, giờ ngay cả quần áo còn chưa chỉnh lại nhưng tất cả đã biến mất chẳng còn chút nào.

Vươn tay ra nhặt quần áo trên mặt đất lên, Tiễn Diệp không nhanh không chậm mặc vào. Cố Kinh Duy vẫn duy trì nguyên trạng nhìn động tác của Tiễn Diệp, có hàng tá câu hỏi nhưng lại chẳng biết phải hỏi cái gì, hỏi câu nào mới là trọng điểm.

Cuối cùng, anh ta cắn răng hỏi ba chữ: “Vì cái gì?”

“Chỉ là đột nhiên không muốn làm nữa.” Tiễn Diệp nói, đứng dậy khỏi sô pha, đưa lưng về phía Cố Kinh Duy.

Hắn sai rồi, thiếu chút nữa lại phạm phải cùng một loại sai lầm. Loại sai này, lần đầu là phạm phải trên người Cận Sĩ Triển, lại thiếu chút nữa phạm phải trên người Cố Kinh Duy. Có lẽ là giữa hai người có chút khác biệt, nhưng sai lầm, chỉ một lần đã đủ lắm rồi, không cho phép tái phạm lần thứ hai.

Bởi vì, phạm phải lần đầu tiên cũng đã không có cách nào có thể bù đắp nữa.

Có lẽ cảm thấy cái ‘cớ’ này quá mức gượng ép khiến cho người ta phải ‘căm phẫn’, Tiễn Diệp nhẹ giọng nói một câu: “Như vậy đối với anh không tốt.” Đây là lời thật tâm của hắn.

“Có tốt hay không chỉ mình tôi biết được.” Cố Kinh Duy tiến lên kéo Tiễn Diệp qua để hắn đối mặt với mình.

Vừa mới đóng chiếc nút áo đầu tiên lại, Tiễn Diệp ngẩng đầu diện vô biểu tình nhìn đối phương.

“Tôi cho rằng cậu không quan tâm đến loại chuyện này …” Cố Kinh Duy vẫn cho rằng, Tiễn Diệp là một người đàn ông chẳng để tâm đến thứ gì, không để tâm đến cảm nhận của người khác, bởi vì ngay cả cảm giác của bản thân mình hắn cũng không để tâm.

Nói không sai. Tiễn Diệp chậm rãi chớp mắt một cái, khẽ khom người cầm kính lên đeo vào, sau đó lại đẩy kính một chút, trở lại là Tiễn Diệp bình thường.

“Anh sai rồi.” Hắn nói, Cố Kinh Duy anh sai rồi.

“Tiễn Diệp, cậu có tin tôi ngay bây giờ có thể cưỡng bức cậu ngay tại đây không?” Có lẽ là phẫn nộ, cũng có thể là nhẫn nại đã tới cực hạn, Cố Kinh Duy lạnh lùng cười, ngữ khí ba phần vui đùa bảy phần nghiêm túc.

Tiễn Diệp suy nghĩ một chút, cũng cười.

“Tin. Anh có thể làm như vậy, hơn nữa tốt nhất nên làm như vậy.”

Như vậy, tôi sẽ không có cảm giác ‘tội lỗi’.

“Tôi sẽ không phản kháng.” Tiễn Diệp mỉm cười, “Hay là anh thích tôi phản kháng một chút, như vậy mới có cảm giác?”

Cố Kinh Duy hít một hơi thật sâu, bàn tay đang nắm chặt tay Tiễn Diệp cũng chậm rãi buông lỏng. Tiễn Diệp vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn đối phương, trầm mặc trong thời gian ngắn. Sau đó, Cố Kinh Duy nói: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy cậu như vậy … đáng ghét. Thế nhưng …”

Tiễn Diệp im lặng chờ những lời tiếp theo của anh ta.

“Cậu càng như thế, trái lại càng làm cho tôi không thể buông tha!” Cố Kinh Duy đến gần Tiễn Diệp, “Tiễn Diệp, hai người chúng ta đều nghiêm túc hơn một chút được không?” Đây có lẽ là một loại thỏa hiệp cuối cùng. Cố Kinh Duy đối với Tiễn Diệp từ cảm tạ tới cảm thấy hứng thú, hiện tại, anh ta muốn một lần nữa bắt đầu làm quen với Tiễn Diệp, làm quen với người đàn ông này.

Anh ta nghĩ, mình sẽ không thất vọng.

Tiễn Diệp đang tự hỏi, nghiêm túc, rốt cuộc là loại thái độ như thế nào.

Sự mờ mịt của hắn khiến Cố Kinh Duy vô thức lại nói một câu: “Tôi so với Cận Sĩ Triển càng thích hợp với cậu hơn.”

Lần này, Tiễn Diệp gật đầu, “Lần này, anh nói đúng một nửa.”

Cận Sĩ Triển không hề thích hợp với tôi …

“Xin lỗi, tôi không có cách nào, tôi không biết thế nào mới là nghiêm túc.” Là cự tuyệt, cũng là sự thật.

“Vậy, cậu dẫu sao cũng nên biết phải tuân thủ lời hứa đi?” Cố Kinh Duy nhìn Tiễn Diệp, hỏi: “Cậu đã nói, Cận Sĩ Triển có gì, cậu cũng sẽ giúp tôi có được thứ đó.”

Chính xác, Tiễn Diệp gật đầu. Hắn vẫn luôn giúp Cố Kinh Duy mở rộng địa bàn làm ăn, gần đây có rất nhiều mối làm ăn đều là hắn đoạt tới từ bên Cận Sĩ Triển, tuy rằng những giao dịch đó cũng chẳng phải do Cận Sĩ Triển tự mình ra tay.

“Tôi nói được thì sẽ làm được …”

“Vậy còn cậu?” Cố Kinh Duy hỏi theo một câu, vươn tay lên nâng cằm Tiễn Diệp, nheo mắt lại nhìn hắn, “Hiện tại, tôi chẳng thiếu gì, chỉ thiếu cậu thôi.”

Nhìn nhau vài giây, Tiễn Diệp nói; “Tôi cũng là của anh.” Tại lúc Cố Kinh Duy vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ những lời hắn nói là có ý gì, hắn đã nói tiếp: “Anh có muốn mười chín khu phố ở đông khu không?”

Mười chín khu phố đông khu? Cố Kinh Duy nhíu mày, nói: “Đó là địa bàn của Vương Quyền.” Một khối thịt béo rất lớn.

“Tôi biết.” Tiễn Diệp mặt không đổi sắc nói: “Ông ta bị tôi giết rồi.”

Trong nháy mắt, Cố Kinh duy không biết là lỗ tai mình có vấn đề hay là đầu óc Tiễn Diệp có vấn đề.

“Cậu nói lại lần nữa.”

Vì vậy, Tiễn Diệp lặp lại một lần, “Vương Quyền bị tôi giết.”

Cố Kinh Duy buông lỏng tay ra.

“Giống như vậy …” Tiễn Diệp giơ tay lên tại chính cổ mình làm động tác cắt cổ, “Cắt đứt cổ họng ông ta, một phát là mất mạng, tôi rất chắc chắn. Hiện tại, anh chỉ cần giao tôi ra, giao hung thủ ra, đại ca tiếp theo của nơi đó sẽ chính là anh. Vô cùng đơn giản.”

“Cậu đang nói đùa đấy à?” Khuôn mặt Cố Kinh Duy âm trầm đến dọa người, trong giọng nói có pha lẫn sự tức giận chẳng thể che giấu.

Tiễn Diệp mỉm cười, “Không tin à?”

Cố Kinh Duy còn chưa kịp nói, cửa phòng đột nhiên bị đập ‘rầm rầm’. Người ngoài cửa hẳn là rất vội vàng, ngay cả chuông cũng quên ấn. Hai người đồng thời nhìn ra phía cửa.

“Đại ca! Tiễn Diệp! Các anh có ở bên trong không? Có ở nhà không?” Cửa cách âm rất tốt, âm thanh có hơi nhỏ nhưng vẫn có thể nghe ra là Tiêu Tuấn Phi.

Cố Kinh Duy thầm rủa một tiếng, đi về phía cửa.

Cửa vừa mở ra, Tiêu Tuấn Phi thở dốc đứng ngoài cửa, nhìn thoáng qua Cố Kinh Duy quần áo không chỉnh tề, lại liếc nhìn Tiễn Diệp ở trong phòng phía sau anh ta, phát hiện người kia đang cúi đầu đóng cúc áo sơ mi.

“Chuyện gì?” Tâm tình không tốt, ngữ khí Cố Kinh Duy cũng kém hơn rất nhiều, biểu tình càng có chút đáng sợ.

“Ách? Các anh …” Tiêu Tuấn Phi vô thức cho rằng chính mình vừa cắt ngang …

“Có rắm gì thì phóng nhanh lên!” Cố Kinh Duy rống lên một tiếng, là điềm báo đã không thể nhịn được nữa.

Tiêu Tuấn Phi nuốt nước miếng một cái, vô cùng nghiêm túc nói: “Vương Quyền bị giết rồi.”

***

Có một số nơi vĩnh viễn luôn lạnh lẽo hơn những nơi khác một chút. Nơi đó có hoa tươi nhưng so với bất kì chỗ nào khác đều bi thương hơn rất nhiều.

Trước bia mộ, một bó loa kèn trắng được đặt ở đó chưa bao lâu, ngồi bên cạnh là một người vẫn luôn cúi đầu, từ đầu tới cuối không hề ngẩng lên nhìn người đứng trước mặt.

Trang phục toàn thân đều màu đen, người đàn ông kia đưa tay tháo kính râm ra, một tay khẽ xoa mái tóc ướt của đối phương, tựa như trấn an.

“Đi thôi! Trở về đi.” Cận Sĩ Triển nhẹ giọng nói, chẳng biết đã là lần thứ mấy nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.

Một lúc lâu sau, Kỷ Nhược Phi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn y.

“Anh đến muộn.”

Cận Sĩ Triển không tự giải thích. Quả thật y đến muộn, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên đến muộn, vào ngày giỗ của người kia. Ngay cả chính y cũng không có cách nào tha thứ cho mình.

“Xin lỗi.”

“Ngay cả ước hẹn anh cũng không để ý!” Kỷ Nhược Phi cắn răng, căm giận trừng mắt nhìn y.

Y không phải không để ý, chỉ là …

“Đêm qua anh ở đâu?” Lại hỏi.

Cận Sĩ Triển không trả lời.

“Vì sao anh không nghe điện thoại?”

“Vì sao không tới tìm tôi?”

“Vì sao …”

Liên tiếp mấy câu ‘vì sao’, cuối cùng, Cận Sĩ Triển chỉ nói một câu: “Tôi ở cùng Tiễn Diệp …”

Bó hoa bị ném mạnh vào người y, rơi tung tóe. Cận Sĩ Triển đứng tại chỗ, không né, cũng không động đậy.

“Cận Sĩ Triển, anh thật tàn nhẫn!” Nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Cận Sĩ Triển, Kỷ Nhược Phi cười lạnh một tiếng, “Anh nên nhớ kỹ lời mình đã nói, chỉ cần tôi sống không tốt, anh vĩnh viễn cũng không sống tốt, đây là lời thề của anh, chính mồm anh nói với ông ấy.” Chỉ vào bia mộ, giống như là ‘chứng cứ’.

Cận Sĩ Triển ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trong bức ảnh trên đó, y đã từng thề với người đó.

“Tôi biết.” Nhàn nhạt nói một câu, Cận Sĩ Triển đưa tay khẽ xoa đầu Kỷ Nhược Phi.

“Vậy anh hãy ở cùng tôi đi! Như vậy tôi sẽ sống rất tốt, anh cũng không áy náy, ba ba cũng sẽ không có ý kiến!” Kỷ Nhược Phi xông lên ôm chặt lấy Cận Sĩ Triển.

Thân thể bị xô khẽ ngã ra sau một chút, Cận Sĩ Triển vừa ổn định lại, Kỷ Nhược Phi đã ngẩng đầu lên hôn y.

“Tôi thích anh! Tôi thực sự thích anh! Ngay từ đầu đã …” Tùy tiện hôn xuống, nhân lúc tách ra Kỷ Nhược Phi lặp đi lặp lại những lời đó.

Cận Sĩ Triển muốn kéo cậu ta ra nhưng khi lơ đãng liếc nhìn người đàn ông trên ảnh chụp, y lại chần chừ một chút.

Thật lâu trước đây, y đã từng hỏi người kia, anh sẽ yêu tôi chứ?

Khi đó, người kia cười nói: “Được …”

*****

Hết