Chiếc Nhẫn Tình Yêu

Chiếc Nhẫn Tình Yêu - Chương 22




Cuối tuần lễ Giáng sinh, Manfred nhất định dẫn Ariana đi phố Berlin mua hàng. Anh đã mua thêm nhiều áo quần cho nàng những vẫn dẫn nàng đi mua nữa. Đại úy Von Rheinhardt thì luôn hối thúc Manfred nên tham gia với bạn bè ở cơ quan nhiều hơn nữa, chứ sao cứ quanh quẩn ở nhà mãi.



Lúc xuống phố Ariana hỏi Manfred:



-- Thế Von Rheinhardt có giận anh không?



-- Chắc không đâu ! Bởi vì từ lâu nay họ quen với kiểu sống riêng rẽ như tu sĩ của anh rồi. Chúng ta không đi tham dự các cuộc vui hằng đêm, tuy nhiên chúng ta cũng sẽ nhận lời mời vài bữa ăn tối. Em xem thử có chịu được không?



-- Được chứ! - Nàng lại nghịch ngợm hỏi: - Mình dự xem khiêu vũ khỏa thân ở nhà Tướng Ritter được không?



Manfred cười lớn nói:



-- Ariana! Em thật là nghịch đấy!



Ba tiếng đồng hồ rảo trong nhà hàng lớn Grunefeld họ mới trở ra, ôm cả đống hộp đồ. Toàn là quần áo mới cho Ariana. Nàng kêu lên:



-- Lạy Chúa, em làm sao mặc cho hết, Manfred? - Anh ta đã cưng nàng quá mức. Anh cảm thấy mình lại có vợ như ngày nào. Một người vợ để yêu thương và cưng chiều. Ariana thì ngày càng thấy hạnh phúc bên Manfred.



Do có nhiều áo mới nên Ariana đi với Manfred dự các buổi hòa nhạc, các buổi tiếp tân, dạ hội... Dần dần mọi người coi như đây là một cặp cũng vừa đôi và sẽ cưới nhau khi hết chiến tranh.



Một người bạn của Manfred một hôm hỏi anh:



-- Sao phải đợi, Manfred? Sao không cưới nhau bây giờ đi!



Anh chỉ thở dài và nhìn chiếc nhẫn đang đeo ở tay, rồi nói:



-- Vì nàng còn trẻ quá, Johann ạ; chỉ là một cô bé ! Vả lại lúc này tình hình nghiêm trọng quá. Phải để cho nàng quyết định trong một tình thế bình thường hơn thì mới có lý.



Rồi anh lắc đầu nói:



-- Không biết rồi chúng ta có được những ngày tháng bình thường không?




-- Phải rồi, lúc này tình hình nghiêm trọng quá. Nhưng chính vì thế mình thấy cậu nên cưới Ariana bây giờ là hay hơn chứ! - Rồi Johann hạ giọng nói nhỏ:



-- Chúng ta không đương cự mãi được đâu!



-- Tụi Mỹ à?



Johann lắc đầu:



-- Mình lo Đồng Minh họ đến đây, trường hợp Ariana nếu là vợ chính thức dễ sống sót hơn là tình nhân hay vợ bé một sĩ quan Đức!



-- Cậu nghĩ kết cục là thế thôi à?



-- Mình nghĩ có thể là như thế Manfred à. Mình chắc là những người thân cận Quốc Trưởng cũng nghĩ đến kết quả đó thôi !



-- Cậu nghĩ chúng ta có thể cầm cự được bao lâu?




Johann nhún vai:



-- Hai, ba tháng... Nếu có phép lạ thì có thể bốn tháng... Nhưng mà có lẽ sắp tới nơi rồi. Nước Đức sẽ không còn như chúng mình mong ước.



Manfred gật đầu. Trong ánh mắt anh thì nước Đức đã từ lâu không còn như anh từng yêu quý! May ra nếu quân Đồng Minh không hủy diệt nước Đức thì mới còn có thể hồi sinh.



Mấy hôm sau tin tức cho thấy vấn đề không còn là Đức thua hay không, mà là bao lâu nữa thì sụp đổ. Manfred thấy rằng anh phải có kế hoạch toan tính trước.



Thế rồi anh đi mua cho Ariana một chiếc xe hơi Volkswagon. Ariana lấy làm lạ hỏi:



-- Manfred sao anh mua xe làm gì thế? Còn chiếc Mercedes của anh? - Nàng ngờ là anh muốn cùng nàng trốn ra nước ngoài. Nhưng Manfred ôm nàng vào vòng tay anh và bảo:



-- Anh nghĩ là chiến tranh sắp chấm dứt. Khoẻ thôi. Nhưng trước khi chấm dứt thì cũng mệt. Hitler không chịu thua dễ dàng. Người Đức sẽ chiến đấu đến chết. Quân Nga, Mỹ, cũng vậy nữa... Chắc chắn là máu đổ dữ dội... Nếu có chuyện gì xảy ra cho anh, anh muốn em lái xe này đi xa thật xa. Khi hết lái được nữa, em bỏ xe, đi bộ.




-- Anh điên à? Bỏ anh lại à? Mà em đi đâu?



-- Đi đâu được thì cứ đi. Tới biên giới, vùng Alsace chẳng hạn, từ đó em qua Pháp. Em nói với bọn Mỹ em là người vùng Alsace. Chúng chẳng phân biệt được đâu.



-- Còn anh thì sao, anh?



-- Anh sẽ đi tìm em sau. Anh không thể bỏ chạy được Ariana ạ. Anh có nhiệm vụ...



Nhưng Ariana lắc đầu, ôm chặt lấy Manfred:



-- Không, không bao giờ em rời bỏ anh. Họ giết em thì thôi. Berlin có sụp đổ em cũng không rời anh. Họ có bắt thì bắt cả hai.



Anh vỗ vỗ vào vai nàng âu yếm:



-- Đừng có bi quan như thế, em... Và nếu em nhất định không rời anh, thì em xem thử chúng mình có thể cưới nhau được không?



-- Bây giờ? - Nàng xúc động nhìn anh. Thấy anh gật đầu nàng mỉm cười nói:



-- Hoan nghênh anh! - Hai tay nàng thu lại đánh lia lịa lên lưng anh một cách vui sướng. Nàng tươi cười như một cô bé, rồi nói thêm: - Rồi mình có ngay một đứa con nhá anh?



Manfred cười lớn:



-- Ồ, Ariana, em thử tính, chờ vài tháng nữa hết chiến tranh, mình có con được không? Hay là em cho rằng lúc đó anh đã già quá?... - Anh mỉm cười dịu dàng.



Ariana lắc đầu, nói:



-- Anh không bao giờ già, Manfred! - Nàng ôm chặt anh, nhắm mắt lại và nói: - Em sẽ mãi mãi yêu anh, yêu trọn đời em.



-- Anh cũng luôn luôn yêu em... - Anh vừa nói vừa nhắm mắt cầu nguyện cho cả hai được còn sống trước những ngày thử thách sắp đến...