Chiếm Giữ Có Thời Hạn

Chương 9




Edit: Chanh

Beta: Dii

________________________________________________

15

Đồ Ngôn vẫn luôn kinh ngạc về sự tuỳ hứng của mình khi ở trước mặt Cố Trầm Bạch, hồi chưa gặp anh, cậu gần như không có trẻ con giống vậy.

Cậu đối xử với phần lớn mọi người đều rất lạnh nhạt, chưa từng quen thân với ai, cho nên người ngoài đánh giá về cậu cũng rất thống nhất. Nói dễ nghe thì là có cá tính, nói khó nghe chính là không dễ ở chung, cậy tài khinh người.

Không ai dùng từ “đáng yêu” để nhận xét về cậu, ngoại trừ Cố Trầm Bạch.

Cậu luôn nhớ Cố Trầm Bạch hay so sánh mình với chú thỏ con, nếu như người khác nói như vậy, có lẽ cậu sẽ nổi giận ngay lập tức rồi trả đũa kẻ kia, nhưng Cố Trầm Bạch nói thế, cậu lại cảm thấy trái tim hơi hồi hộp, giống như bị nhìn thấu vậy, chỉ đành xoay người vội vàng che giấu biểu cảm, không để Cố Trầm Bạch có cơ hội được lợi.

Cố Trầm Bạch đối xử với cậu gần như không có giới hạn, rõ ràng cậu đã nói những lời khó nghe như thế rồi, Cố Trầm Bạch vẫn sẽ dịu dàng cười với cậu. Còn nhớ có một lần, Cố Trầm Bạch ngồi trong phòng khách cùng cậu xem phim tài liệu, bộ phim kể về rất nhiều câu chuyện xảy ra ở bệnh viện. Trong đó có tập xoay quanh một bệnh nhân cụt chân, Đồ Ngôn xem được một nửa vẫn chưa ý thức được vấn đề, còn đánh giá tay chân giả của một bệnh nhân trong số đó: “Vẫn nhìn ra nhỉ, đi đường có hơi cà nhắc.”

Vừa dứt lời trong đầu cậu bỗng vang lên hồi chuông cảnh báo, nhận ra không đúng liền vội vàng ngậm miệng, lập tức tắt phim tài liệu, tuỳ tiện đổi sang một chương trình truyền hình. Cậu nương theo tiếng khán giả vỗ tay ồn ã, căng thẳng liếc nhìn Cố Trầm Bạch, chỉ thấy Cố Trầm Bạch chống gậy đi vào trong bếp. Trong lòng Đồ Ngôn giật thót, thầm nghĩ có khi nào người này muốn đi lấy dao hay lấy gì không, có phải muốn cho người nói sai là cậu một bài học không. Lúc Đồ Ngôn đang hoảng loạn tìm vật phòng thân, Cố Trầm Bạch lại bưng từ phòng bếp ra một đĩa hoa quả.

Đồ Ngôn co cụm trên sofa, không dám nói lời nào.

Cố Trầm Bạch đặt đĩa hoa quả xuống trước mặt Đồ Ngôn, bảo cậu ăn. Đồ Ngôn cúi đầu nhìn, toàn là những loại cậu thích.

“Công ti vừa gửi thông báo, nói là có chút việc gấp cần anh xử lý, bữa tối hôm nay sẽ ăn muộn, nếu em đói thì ăn hoa quả lấp bụng, được chứ?”

Đồ Ngôn ngơ ngẩn gật đầu, sau đó ánh mắt dõi theo Cố Trầm Bạch đi vào phòng đọc sách, tiến hành quá trình làm việc từ xa của anh.

Thật ra Cố Trầm Bạch bước đi không hề cà nhắc, anh thường xuyên rèn luyện cơ thể, khả năng giữ thăng bằng rất tốt, sử dụng gậy chống cũng tương đối thành thục, nếu không nhìn kỹ thậm chí còn không nhìn ra chân phải của anh có tật. Có lẽ bình thường anh chăm sóc Đồ Ngôn quá chu đáo, đôi khi cậu sẽ quên mất đáng ra Cố Trầm Bạch mới là người cần được chăm sóc.

Cậu chợt cảm thấy bóng lưng của Cố Trầm Bạch có chút cô đơn.

Tâm trạng của cậu cũng theo đó mà kém đi.

Cậu nhớ tới lúc Cố Trầm Bạch nấu cơm, bởi vì còn phải chống gậy nên làm gì cũng bất tiện. Khi thái thức ăn thì phải đặt gậy sang một bên, tựa cả người vào bàn bếp, khi xào nấu thì lại cầm gậy lên. Đồ Ngôn còn nhớ lần đầu tiên cậu nhìn thấy Cố Trầm Bạch nấu cơm, tim đập thình thịch, có chút hoảng sợ, cũng có chút hổ thẹn. Thế là cậu đề nghị tìm người giúp việc, nhưng Cố Trầm Bạch không đồng ý, vẻ mặt anh mất mát, hỏi cậu: “Đồ ăn anh nấu khó nuốt lắm à?”

Đồ Ngôn vội vã lắc đầu: “Không có.”

“Vậy thì tại sao?”

Đồ Ngôn không trả lời được, cậu không muốn nói: Tìm người giúp việc về chăm sóc sinh hoạt ăn uống cho anh, như thế anh không cần vất vả, tôi cũng không phải sinh lòng áy náy.

Qua một lúc, Cố Trầm Bạch lên tiếng: “Ngôn Ngôn, anh không thích trong nhà có người ngoài, có thể đừng mời người giúp việc được không? Nếu như em cảm thấy anh nấu không ngon, anh sẽ cố gắng học.”

Đồ Ngôn có chút phiền muộn, tại sao Cố Trầm Bạch luôn có thể nói những lời khiến trái tim cậu chua xót vậy nhỉ, khiến cậu bực bội mà không có chỗ xả. Cậu cúi đầu nghịch cúc áo của mình, buồn bực đáp: “Tuỳ anh, dù sao đây cũng là nhà anh.”

Sau đấy, Cố Trầm Bạch thật sự nhốt mình ở trong bếp để cải tiến khả năng nấu nướng. Anh đặt máy tính bảng trên bệ cửa sổ, hằng ngày đều dành mấy tiếng thực hành, Đồ Ngôn ghé bên quầy rượu len lén nhìn vào, mấy lần trông thấy Cố Trầm Bạch suýt thì ngã sấp xuống bởi vì đột ngột xoay người, cậu tức đến giậm chân, không hiểu tại sao Cố Trầm Bạch phải tự làm khổ mình như vậy.

Đồ Ngôn không thích Cố Trầm Bạch cứ lẳng lặng không lên tiếng, một mình chịu đựng tất cả mọi thứ, như thế cậu chẳng khác nào vai phản diện xấu xa.

Lần này Đồ Ngôn lại vì lỡ lời mà khiến Cố Trầm Bạch buồn lòng, cậu muốn làm chút gì đó. Cậu đợi khi Cố Trầm Bạch kết thúc công việc từ xa, đang chuẩn bị vào bếp nấu cơm, Đồ Ngôn gọi anh lại: “Cố Trầm Bạch, hôm nay ra ngoài ăn đi? Hoặc là đi xem phim.”

Cố Trầm Bạch dừng bước, mỉm cười với cậu: “Ngôn Ngôn, em lại có hợp đồng bất bình đẳng gì muốn anh ký à?”

“Còn lâu nhá.” Đồ Ngôn đỏ mặt, tức giận nói: “Không tin thì thôi, anh thích đi thì đi.” Dứt lời muốn bỏ về phòng.

Cố Trầm Bạch chắn trước mặt cậu, cho cậu bậc thang bước xuống: “Khéo ghê, sao em biết hôm nay anh cực kỳ muốn đi xem phim?”

Đồ Ngôn hậm hực, bày ra vẻ miễn cưỡng: “Ồ, thế anh thích xem phim gì?”

“Bộ phim《Chuyến tàu đô thị》mới nhất của em, chắc vẫn chưa hết suất chiếu, anh còn chưa kịp xem nữa.”

“Sao cứ phải xem phim tôi diễn thế?”

“Anh thích xem.” Cố Trầm Bạch cười.

Đồ Ngôn bỏ lại một câu “Nhạt nhẽo”, sau đó nhanh chóng chạy về phòng thay quần áo. Cậu đổi một miếng dán ức chế mới, từ đầu xuống chân võ trang đầy đủ, khẩu trang kính râm không thiếu thứ gì, lúc đi tới bên Cố Trầm Bạch suýt thì dọa anh hết hồn.

Bởi vì vẫn chưa ăn tối, trên đường đi Cố Trầm Bạch bắt Đồ Ngôn phải ăn một chiếc sandwich lót dạ, không cho phép cậu dùng bỏng ngô với coca thay cơm. Khi tới rạp chiếu phim, Đồ Ngôn vẫn còn tức giận, Cố Trầm Bạch mua cho cậu một hộp bỏng cỡ lớn mới dỗ được.

Bọn họ ngồi trong góc của phòng chiếu, tuy tầm nhìn không thể coi là tốt, nhưng được cái không thu hút sự chú ý, cũng khá an toàn.

Bộ phim bắt đầu, Đồ Ngôn nhàm chán ăn bỏng, mạch suy nghĩ của cậu bay đi mấy lần, không thể tập trung vào bộ phim, bởi vì đây là bộ cậu và Kỳ Hạ cùng đóng. Khi ấy, mặc dù trong phim hai người diễn vai một cặp tình nhân ngọt ngào, nhưng gần như cảnh quay nào bọn họ cũng trốn sau ống kính liếc nhau, chửi nhau là đồ ngốc. Bây giờ nghĩ lại, bộ phim này có thể coi như lịch sử đen, đời này cậu không muốn xem lần thứ hai.

Cho nên hiện tại Đồ Ngôn cảm thấy rất ảo não, không biết là bởi vì Kỳ Hạ, hay bởi vì Cố Trầm Bạch ngồi bên cạnh cậu.

Cố Trầm Bạch xem rất nghiêm túc, yên lặng nhìn thẳng màn hình, Đồ Ngôn đặt bỏng ngô vàng óng vào lòng bàn tay anh, anh cũng không rảnh để ý, chỉ nắm trong tay rồi tiếp tục xem phim.

Khi bộ phim chiếu tới đoạn cuối, Đồ Ngôn sắp ngủ gật tới nơi, mơ hồ nghe tiếng hét của khán giả xung quanh. Cậu mở bừng mắt, còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn, kết quả ngẩng đầu liền thấy trên màn hình, cậu và Kỳ Hạ đang hôn môi.

Chỉ là một cảnh hôn mượn góc quay thôi, có gì đâu mà phải ngạc nhiên.

Đồ Ngôn thầm phỉ nhổ trong lòng, sau đấy chuẩn bị đánh một giấc nữa, mí mắt vừa khép với nhau, cậu lại đột ngột bật dậy.

Ủa khoan, cảnh hôn?

Cậu nuốt nước miếng, quay đầu nhìn sang Cố Trầm Bạch, quả nhiên Cố Trầm Bạch không nhìn màn hình, anh hơi cúi đầu, hàng mày nhăn lại.

Lần đầu tiên Đồ Ngôn nhìn thấy biểu cảm “khó chịu” xuất hiện trên gương mặt Cố Trầm Bạch, dịu dàng trong mắt cũng biến mất, ngược lại còn chứa chút gì đó rét lạnh.

Không hiểu sao cậu hơi chột dạ, giật giật tay áo Cố Trầm Bạch. Cố Trầm Bạch lại thờ ơ thu tay về đặt trên đùi, giống như không cảm thấy gì hết.